Chương 1598: Một Người Cuồng Hoan (2)
Chương 1598: Một Người Cuồng Hoan (2)
Cố Thanh Nhất lười quản sư đệ nhà mình.
Xung quanh an tĩnh dị thường, khiến cho hắn thập phần cảnh giác.
Bởi vì phía trên Cô Âm Nhai, rõ ràng có vết tích giao thủ qua.
Mà hiện tại, không thấy một bóng người. . .
Cố Thanh Nhất mang theo mười hai phần đề phòng, một bên nghiệm chứng suy nghĩ của mình, một bên đi đến bên cạnh Cô Âm Nhai.
"Ô -"
Yêu phong quỷ dị nức nở quanh năm không thay đổi.
Cố Thanh Nhất ngồi xổm xuống, vuốt ve đá vụn trên vách đá, trong mắt có ánh sáng, ngoắc nói: "Tới."
Cố Thanh Nhị lập tức hấp tấp chạy tới, ngồi xuống: "Đại sư huynh, có chuyện gì?"
"Sờ một chút."
"Sờ rồi, sau đó thì sao?"
"Ngươi phát hiện thứ gì?"
". . . kiếm ý?"
"Kiếm ý của ai?"
"Chuyện này. . ."
Cố Thanh Nhị ngơ ngác một hồi, ý thức được kiếm ý này có gì đó quái lạ, y cẩn thận cảm nhận, sau đó kinh hãi nói: "Kiếm ý của Đệ Bát Kiếm Tiên, đây là. . . là lực lượng Đại Phật Trảm còn sót lại?"
Cố Thanh Nhất nhẹ gật đầu: "Không sai, xen như có chút tiến bộ, chí ít phương diện kiếm đạo không quá não tàn."
Cố Thanh Nhị khẽ giật mình, nghĩ tới những lời đại sư huynh vừa nói, thăm dò hỏi: "Đệ Bát Kiếm Tiên, ngay ở chỗ này?"
Cố Thanh Nhất trầm mặc nửa ngày, sau đó mới khàn khàn nói: "Đầu óc vẫn chưa tỉnh táo đúng không? Đây chính là nơi Đệ Bát Kiếm Tiên triệu hoán Thiên Không Thành!"
"Úc úc." Cố Thanh Nhị không biết phát hiện này có gì đáng để nghiên cứu, chỉ cảm thấy rất lợi hại,"Đại sư huynh, cho nên?"
"Xuống dưới." Cố Thanh Nhất chỉ xuống đáy vực.
Xuống dưới?
Cố Thanh Nhị giật nảy mình.
Hiện tại đứng trên vách núi nhìn xuống thôi đã cảm thấy sởn gai óc rồi, sao có thể nhảy xuống được?
Y tiện tay nhặt một khối đá ném xuống, nhưng hồi lâu vẫn không nghe thấy tiếng vọng. . . phát hiện này, y thật không biết nên tổng kết như thế nào.
"Thâm bất khả trắc." Cố Thanh Nhị nhẫn nhịn nửa ngày mới lên tiếng.
Chuyện này còn cần ngươi nói?
Cố Thanh Nhất tức giận trừng y một cái, trở lại chính đề, nói: "Chỉ dẫn đặc thù kia, trùng hợp với chỉ thị mà sư tôn nói, đã vách núi không có đáp án, vậy ta liền xuống dưới nhìn một chút."
Sắc mặt Cố Thanh Nhị lập tức đắng chát: "Đại sư huynh, không cần phải mạo hiểm như vậy đi, vạn nhất trượt chân ngã xuống, thịt nát xương tan. . ."
"Ngươi trở về tìm tiểu sư đệ, cùng hắn bảo hộ tiểu sư muội, để một mình hắn ta cảm thấy không yên lòng." Cố Thanh Nhất bình tĩnh nói.
"Không, không phải ta chùn bước, chẳng qua ta cảm thấy xuống dưới quá nguy hiểm, có thể thử một lần." Cố Thanh Nhị nghe đại sư huynh đuổi người, lập tức đổi giọng.
"Không phải ta muốn đuổi ngươi đi, mà là ta nói thật." Cố Thanh Nhất mỉm cười,"Chúng ta là thí luyện giả hàng thật giá thật, ai đi cũng được. . . nếu không phải tiểu sư đệ làm ra chuyện kia, khiến cho chấp pháp quan lâm thời ban bố quy định nhằm vào cổ kiếm tu, nơi này đối với chúng ta mà nói, căn bản không thành vấn đề."
"Nhưng phía dưới, liền không đồng dạng!" Cố Thanh Nhất nói xong chỉ hướng đáy vực, âm thanh trầm xuống,"Dưới tình huống không biết hư thực, ta đi xuống tìm tòi trước, một khi có cơ duyên, ta sẽ lập tức gọi các ngươi đến."
"Ta không quay về." Cố Thanh Nhị vẫn lắc đầu như cũ,"Hiện tại thực lực tiểu sư đệ không yếu, môt mình hắn bảo hộ tiểu sư muội đã đủ rồi, ta trở về rất nhàm chán."
"Lúc trước không phải ngươi cũng hô hào muốn đi bảo hộ tiểu sư muội sao?" Thần sắc Cố Thanh Nhất có chút buồn cười.
"Không phải bị hắn đoạt sao. . ." Cố Thanh Nhị âm thầm đậu đen rau muống.
Cố Thanh Nhất bật cười lắc đầu, không có nói thêm gì nữa.
Hắn suy nghĩ một phen, nhìn biển mây dưới vách núi, cảm thụ được nguy hiểm không biết tên, trong mắt hiện vẻ kiên quyết.
"Đã ngươi không quay về, vậy liền ở chỗ này chờ ta, cũng tiện chiếu ứng lẫn nhau.
"Nhớ kỹ, nếu như ta không truyền tin, đừng xuống, cũng đừng vội rời khỏi.
"Trong vòng một canh giờ, nếu ta vẫn chưa về, ngươi. . . liền truyền tin cho sư tôn, nói ta sắp chết, bức ông ấy xuất thủ cứu ta."
Cố Thanh Nhất nói đến đây hơi dừng một chút, quay đầu nhìn về phía đáy vực: "Ta, đi nhanh rồi về."
Hả?
Cố Thanh Nhị còn chưa kịp thốt lên "Đây không phải rất tốt sao", liền nhìn thấy đại sư huynh phi thân nhảy lên, trực tiếp vọt vào trong biển mây, rơi xuống đáy vực.
"Đừng a. . ."
Y duỗi duỗi tay, lại không cách nào ngăn cản đại sư huynh.
Thật cứ nhảy xuống như vậy?
Bốn phe nhân mã giấu ở trong thiên đạo, giấu ở trong không gian loạn lưu, nhìn thấy thanh niên kiếm khách mãng một đợt, đồng loạt ngây ngốc.
Phía trên Cô Âm Nhai, Cố Thanh Nhị đồng dạng hóa đá trọn vẹn mười mấy hơi mới tỉnh hồn.
"Cứ thế rời đi?"
Đột nhiên một thân một mình, khó tránh khiến người cảm thấy cô đơn, Cố Thanh Nhị rụt rụt vai, bồi hồi ở trên vách đá, nôn nóng chờ đợi.
Không bao lâu sau, y rút ra Tuyệt Sắc Yêu Cơ, thần sắc trở nên cảnh giác.
Sau khi mất đi đại sư huynh che chở, linh giác trực tiếp phun trào, cảm thấy xung quanh như có vô số con mắt đang nhìn chằm chằm, khiến lòng người run rẩy.
"Ha ha ha, các vị, thật cho rằng Cố Thanh Nhị ta không phát hiện ra các ngươi? Đều ra đi!"
Cố Thanh Nhị đột nhiên thấp giọng trào phúng, trong tay nắm chặt danh kiếm, vừa đi vừa về nhìn vào hư không.
Hắn phát hiện?
Lời này vừa ra, trực tiếp chấn kinh chín người.
Chín người ẩn thân bên trong thiên đạo, không gian loạn lưu, còn chưa kịp làm ra phản ứng, liền phát hiện tiểu kiếm khách vô cùng cảnh giác kia thấy không có ai đáp lại,"Hô" một tiếng thở phào nhẹ nhõm: "May mắn, may mắn không có ai. . ."
"Thằng ngu này!" Chín người lập tức không lời.
Sau khi Cố Thanh Nhị thở phào một hơi, lần nữa đi đến rìa vách núi, nhìn xuống biển mây.
Suy nghĩ hồi lâu.
"Đại sư huynh! ! !"
Y đưa hai tay lên miệng, cao giọng hô to.
Nhưng đợi hồi lâu vẫn không có phản ứng.
"Thật biến mất. . ." Cố Thanh Nhị nhíu chặt lông mày.
Lúc này, y lần nữa cảm nhận được có ánh mắt nhìn tới, đồng thời còn mang theo địch ý. . .
Cố Thanh Nhị có hơi khẩn trương.
"Hây!"
Y cầm kiếm loạn vũ một phen, lại cảm thấy bất thường, giơ tay lên, liền gọi ra tám thanh kiếm còn lại, hợp thành một cái "Tru Tà Kiếm Trận" bảo vệ xung quanh.
Kiếm cắm xuống đất, âm thanh kiếm minh vang lên.
Cố Thanh Nhị cảm thấy an toàn không ít, liền cười lạnh nhìn không khí bốn phía, cất giọng nói:
"Ta chính là kiếm đạo thiên tài Cố Thanh Nhị, mới hai mươi mốt tuổi đã trở thành kiếm đạo Vương Tọa!
"Ta chính là đệ tử thứ hai của Thất Kiếm Tiên Ôn Đình, người thừa kế trực hệ Táng Kiếm Trủng, có một không hai, ai dám chọc ta!"
Y dùng kiếm chỉ vẽ một cái, Tru Tà Kiếm Trận đằng không bay lên, khuấy động ra kiếm khí màu xanh.
"Thần Ma bất xâm, chư tà lui tán, sắc!"
Ong ong ong!
Kiếm trận rung động kịch liệt.
Nhưng xung quanh. . . vẫn không có ai đáp lại.
Sắc mặt Cố Thanh Nhị đỏ bừng, may mà lần này thăm dò vẫn không có ai, chứng minh xung quanh quả thật không có người, là mình thần hồn nát thần tính.
"Không ai nhìn thấy là tốt nhất. . .
Cố Thanh Nhị lại đợi một hồi, đại sư huynh vẫn chưa trở về.
Trong lòng y trầm xuống, nghĩ đến tiểu sư đệ đang lãng phí thời gian bảo hộ tiểu sư muội, đại sư huynh cũng đang lãng phí thời gian thăm dò đáy vực, vậy lúc này, chính là thời cơ tốt nhất để mình siêu việt hai người!
"Ha ha ha."
Thế là Cố Thanh Nhị cười lạnh một tiếng, bắt đầu tu tập kiếm pháp, thậm chí bắt đầu luyện Tuyệt Thế Kiếm Vũ tự mình sáng tạo, ngay cả đại sư huynh cùng tiểu sư đệ đều chưa từng lĩnh giáo qua.
Luyện một hồi, Cô Âm Nhai vẫn không có ai, đại sư huynh cũng chưa trở về.
Cố Thanh Nhị dừng múa kiếm.
Trên mặt y đột nhiên nổi lên thần sắc quỷ dị, nghĩ đến đây là thời khắc một người cuồng hoan, liền kịp thời chạy tới vách đá, chống nạnh hướng biển mây cuồng cười:
"Ha ha ha, tiểu sư đệ, ngươi thật cho rằng chỉ bằng vào Chí Kiếm Đạo Thể, liền có thể siêu việt nhị sư huynh ta? Nằm mơ!
"Ngươi vĩnh viễn không nghĩ đến, Cửu Kiếm Thuật chỉ là bên ngoài, ta còn âm thầm thỉnh giáo sư tôn, vụng trộm tu luyện Vạn Kiếm Thuật, đây mới là kiếm thuật ta chủ tu!"
Nói xong, y lại rút ra Tuyệt Sắc Yêu Cơ, chỉ về phía biển mây, tư thái tùy tiện tùy ý:
"Đại sư huynh. . . a không, Cố Thanh Nhất!
"Sẽ có một ngày, ta để Cố Thanh Nhất ngươi biết được, trên thế giới này, Cửu Kiếm Thuật, Vạn Kiếm Thuật mới là ngưu nhất!
"Sẽ có một ngày, ngươi nhất định thua ở dưới kiếm ta!"
"Sẽ có một ngày, ta, muốn giám sát ngươi chép lại "Kiếm Kinh". . ."
Cố Thanh Nhị nói đến đây, giọng điệu yếu một chút, đột nhiên thu liễm hết thảy cảm xúc.
Trong ánh mắt nghẹn họng nhìn trân trối của chín người đang ẩn thân, y dừng ba giây, sau đó mãnh liệt bạo phát.
"Ba trăm lần!"
"Ta muốn ngươi chép lại Kiếm Kinh ba trăm lần!"
"Ha ha ha ha, ha ha ha ha. . . khụ khụ khụ! Ha ha ha. . ."