Chương 1610: Tử Đạo Hữu Bất Tử Bần Đạo (2)
Chương 1610: Tử Đạo Hữu Bất Tử Bần Đạo (2)
Bạch Liêm có chút ngoài ý muốn nhướng mày, nhưng đồng dạng cũng không để lộ cảm xúc ra ngoài.
Y chỉ mơ hồ đạt được kết luận "đồ đệ" của mình có chút cổ quái, nhưng giống như Hoa Minh không có khả năng nhận biết Diệp Tiểu Thiên, Bạch Liêm y cũng chưa từng nhìn thấy sư bá Tang Thất Diệp.
Bởi vì thời điểm y nhập môn, sư bá Tang Thất Diệp đã mưu phản Thánh Cung.
Cho nên Bạch Liêm cũng không nhận ra được Long Phượng Trình Tường, chỉ có một mình Mục Lẫm minh bạch tín hiệu Từ Tiểu Thụ cố ý bày ra.
"Sứ giả Thánh Cung Bạch Liêm, gặp qua Tha Kiếm Tiên."
Bạch Liêm không có trực tiếp đáp lời Tha Yêu Yêu, bởi vì vừa rồi y truyền âm với sư tôn, thời gian đã qua một lúc, nếu hiện tại mới đáp lời, khẳng định sẽ khiến đối phương hoài nghi.
Cho nên y liền vòng một vòng lớn, dùng phương thức chào hỏi chính thức lấp liếm chi tiết vừa rồi.
"Không cần lễ tiết rườm rà, hiện tại chiến sự quan trọng, nói thẳng mục đích của ngươi đi."
Tha Yêu Yêu lười dây dưa với Bạch Liêm, một bên gật đầu thăm hỏi, một bên truyền âm cho Uông Đại Chùy:
"Hoàng Tuyền hẳn vẫn chưa đi xa, ngươi đã đích thân đối mặt, hiện tại ra ngoài tìm kiếm, ngược dòng tìm hiểu khí tức của hắn, nhất định phải tìm được hành tung."
Uông Đại Chùy lĩnh mệnh, gật đầu trực tiếp rời khỏi nơi này.
Bạch Liêm không thèm để ý tới Uông Đại Chùy, thấy Tha Yêu Yêu vẫn nhìn mình như cũ, liền chậm rãi tiến lên, giải thích thay đồ đệ nhà mình:
"Tùy tiện xuất thủ, là đồ nhi ta sai.
"Nhưng chắc hẳn đồ nhi ta nhận ra đặc điểm "tiền bối Thánh Cung" ngày xưa ta từng miêu tả cho nàng, nàng nhận ra thuộc tính không gian, tóc trắng, thấp. . . ừm, các loại đặc thù, cảm thấy người này là tiền bối của nàng, thế là xuất thủ ngăn cản Tha Kiếm Tiên hành động. . ."
Bạch Liêm nói xong, mỉm cười đi tới trước mặt Hoa Minh, cẩn thận nhìn đồ nhi nhà mình, nghiêm túc phân biệt một phen, sau đó mới nói tiếp: "Ừm, tiểu bối vô tri, để Tha Kiếm Tiên chê cười."
Từ Tiểu Thụ đã từ trong miệng Hoa Minh nghe qua bốn chữ "Sư tôn Bạch Liêm".
Cộng thêm Tha Yêu Yêu xưng hô, hắn liền xác định người đứng bên cạnh Vô Mi Mục Lẫm, chính là người đại diện Thánh Cung Tẫn Chiếu nhất mạch, thế là thập phần lễ phép thận trọng thi lễ: "Gặp qua sư tôn."
Bạch Liêm hơi gật đầu, ngăn ở phía trước đồ đệ, nhận lấy tất cả địch ý của Tha Yêu Yêu.
Tha Yêu Yêu cười nhạt: "Ta có nhiệm vụ của mình, ngươi có biết vừa rồi Hoa Minh làm như thế, nguy hiểm đến cỡ nào, hậu quả ra sao hay không?"
"Ta đã nói. . ." Bạch Liêm vẫn mỉm cười như cũ,"Tiểu bối không hiểu chuyện, Tha Kiếm Tiên cần gì so đo?"
Hắn cười cười, nhìn về phía thanh niên lùn tóc trắng ở vách đá, hơi có chút chần chờ nói: "Nếu như đồ nhi ta không có nhận lầm, ngài hẳn là tiền bối Thánh Cung. . . vậy sự tình nơi này, quả thực không nên giao cho Tha Kiếm Tiên xử lý, sự tình Thánh Cung, nên giao cho Thánh Cung đến giải quyết."
Diệp Tiểu Thiên đọc hiểu ánh mắt Bạch Liêm, cũng nghe ra đối phương nói bóng nói gió, nhưng y không có nhiều lời.
Tha Yêu Yêu nghe vậy liền giễu cợt, ánh mắt đồng dạng chuyển tới chỗ Diệp Tiểu Thiên, châm chọc nói: "Hắn gọi Chu Tham, không phải Diệp Tiểu Thiên!"
Bạch Liêm khẽ giật mình, nhìn qua Diệp Tiểu Thiên, hỏi: "Là thế này phải không?"
Diệp Tiểu Thiên căn bản không có hoài nghi Hoa Minh là thật hay giả, ở trong suy nghĩ của y, Bạch Liêm có thể xuất thủ để Hoa Minh ra mặt giúp mình hóa giải một thức Hồng Trần Kiếm kia, đã là trợ giúp lớn lao.
Hiện tại, mình sao có thể kéo Thánh Cung Tẫn Chiếu nhất mạch vào vũng bùn được?
"Không sai, ta tên Chu Tham."
Diệp Tiểu Thiên công khai nói ra.
Lúc này y bỗng nhiên hiểu ra, vì sao có đôi khi Từ Tiểu Thụ cận kề cái chết, cũng muốn ngồi vững thân phận giả, bởi vì tình thế bất đắc dĩ.
Mục Lẫm âm thầm thở dài một tiếng, sau khi biết được ý nghĩ của Diệp Tiểu Thiên, hắn liền không cưỡng cầu nữa.
Bạch Liêm trắng trợn nháy mắt ra hiệu một phen, Diệp Tiểu Thiên cũng chỉ chậm rãi lắc đầu, không nói nữa, đồng dạng từ bỏ giãy giụa.
"Ha."
Thấy một màn này, Tha Yêu Yêu cười ra tiếng.
Nàng đã cho sứ giả Thánh Cung đầy đủ mặt mũi, hỏi: "Như vậy, đã người trong cuộc đều thừa nhận đây là hiểu lầm, sứ giả Thánh Cung các ngươi, có thể tạm lui một bước, để cho ta giải quyết xong việc này?"
Từ Tiểu Thụ hóa thân Hoa Minh còn muốn giãy giụa một phen, Bạch Liêm liền không nói lời nào đưa tay giữ chặt hắn, muốn rút lui.
Sắc Bén, Phản Chấn, Cường Tráng các loại kỹ năng bị động, cũng không có mang đến cho thân thể Vương Tọa Bạch Liêm bao nhiêu tổn thương, sau khi Bạch Liêm nắm chặt cổ tay đồ đệ nhà mình, biểu lộ hơi có chút kinh ngạc.
Sau đó, y bình tĩnh buông tay ra, quát lớn: "Còn không mau xin lỗi Tha Kiếm Tiên?"
Từ Tiểu Thụ nhìn Bạch Liêm một chút, ánh mắt lại nhìn về phía Tha Yêu Yêu, cuối cùng rơi xuống chỗ Diệp Tiểu Thiên.
Cho đến lúc này, cột tin tức cũng chỉ có một đạo tin tức "Nhận hoài nghi".
Không thể nghi ngờ, đây là Bạch Liêm cống hiến, đám người Tha Yêu Yêu đều không có phát hiện thân phận của hắn dị thường.
Hắn có chút không cam tâm, nhưng thấy Diệp Tiểu Thiên đã kiên trì tới mức này, nếu hắn tiếp tục, liền sẽ bại lộ.
Thế là Từ Tiểu Thụ xoay người, bắt chước hành động của Hoa Minh khi đối mặt với Tha Yêu Yêu, thập phần thành khẩn tạ lỗi: "Thật xin lỗi, là Hoa Minh lỗ mãng."
Đưa mắt nhìn khách không mời mà đến Hoa Minh bị lôi đi, Tha Yêu Yêu rút kiếm, lần nữa nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Thiên.
Nhưng trì hoãn một lúc như thế. . .
Diệp Tiểu Thiên đã không cần chính diện tiếp nhận Hồng Trần Kiếm "Hồng trần luyện tâm", vừa có thể miễn thừa nhận thân phận, vừa đạt được cơ hội giảm xóc.
Y, sao có thể để Tha Yêu Yêu bắt mình lại?
Nhìn Tha Yêu Yêu lần nữa cầm kiếm lao đến, ánh mắt Diệp Tiểu Thiên trở nên đoạn tuyệt, tranh thủ trước khi mọi người kịp phản ứng, đột nhiên xuất thủ.
"Phá!"
Y quát lớn một tiếng.
Bên trong thiên đạo, năm đạo thân ảnh hốt hoảng bị không gian kéo ra, chính là ngũ đại sát thủ kim bài liệp lệnh.
Bên trong không gian loạn lưu, hai đạo thân ảnh bất ngờ không kịp chuẩn bị, bị không gian phong bạo oanh ra, chính là đại thúc lôi thôi cùng Dạ Kiêu.
Biến cố này, quả thực khiến Tha Yêu Yêu cùng đám chấp pháp quan sợ ngây người.
Năm đạo thân ảnh bình thường không có gì lạ, tất cả mọi người đều không nhận ra.
Thế nhưng đại thúc lôi thôi cùng Dạ Kiêu thập phần chói mắt xuất hiện, làm nằm ngoài dự liệu của mọi người.
"Bát Tôn Am?"
"Không, ngươi là gia hỏa thời điểm vương thành dạ chiến, bắt chước Bát Tôn Am. . ."
Tha Yêu Yêu nhìn đại thúc lôi thôi bởi vì bị bất ngờ đá ra mà có hơi ngốc trệ, mặt mũi tràn đầy kinh nghi, lại chuyển mắt nhìn về phía Dạ Kiêu, suy nghĩ sâu xa:
Nàng, sao cũng ở nơi này?
Một bên khác.
"Ta !@#$%!"
Tính tình ngũ đại sát thủ không có tốt như vậy, trực tiếp phun lời thô tục.
Bọn họ đã trốn rất xa, nào ngờ người nhập cư trái phép có được Không Gian Áo Nghĩa viên mãn, vì bảo vệ mình, kéo bọn họ ra làm tấm chắn.
Chỉ cần mình sống là được, đạo hữu sống chết không quan trọng. . .
Diệp Tiểu Thiên khẽ xin lỗi một câu, nhưng căn bản không có ý định cho mọi người cơ hội.
Hiện tại, chỉ có hỗn loạn, mình mới có thể chạy trốn!
"Càn Khôn Na Di!"
Y liên tục xuất thủ, áo nghĩa trận đồ dưới chân lần nữa xoay tròn.
Ngũ đại sát thủ cùng đại thúc lôi thôi vốn muốn rời khỏi nơi đây, thời điểm chưa lấy lại tinh thần, trong lúc vội vàng không kịp chuẩn bị, lần nữa bị lực lượng không gian truyền tống đến phía trên Cô Âm Nhai.
Sáu người chỉnh tề, như thuẫn bài xếp thành một hàng, ngăn ở trước mặt Diệp Tiểu Thiên, rất giống cảng tránh gió ấm áp.
Đồng dạng, bọn họ cũng thay Diệp Tiểu Thiên nhận lấy Tha Yêu Yêu tuyệt tình nhìn chăm chú.
". . . %*#"
Lần này, trong lòng mấy người đều đang mắng chửi.