Chương 1615: Ngự Lãng Chi Nhân (1)
Chương 1615: Ngự Lãng Chi Nhân (1)
Đại lãng thôn Vân Lôn, tề thiên vô nhất sắc.
Hắc ám kéo đến, giờ phút này, toàn bộ thí luyện giả bên trong Vân Lôn Sơn Mạch đồng loạt ngước mắt, nhìn về phía cự lãng trên chín tầng trời.
Bọn họ không biết xảy ra chuyện gì.
Nhưng nhìn cự lãng khủng bố kia, bọn họ cảm thấy như họa từ trên trời rơi xuống, tử kỳ sắp tới.
Phía trên long mạch số năm.
Từ Tiểu Kê hóa thân Từ thiếu Từ Đắc Ế, vừa dẫn đầu bộ hạ đoạt được Long Chủ Kỳ, cờ xí do Tiêu Cảnh khống chế.
Mọi người đắm chìm vào bầu không khí cuồng hoan, bởi vì xưng hào Cửu Long Chi Chủ, chỉ còn cách bốn cái long mạch.
Chỉ cần thoáng phát lực, đại thế cuồn cuộn, ai có thể ngăn cản bước chân Từ bang?
Từ Tiểu Kê đồng dạng vui vẻ.
Bởi vì sau khi thoát khỏi Thụ gia trói buộc, đây là lần đầu tiên mình dẫn theo bộ hạ, đánh xuống tòa long mạch thứ hai.
Mặc dù toàn bộ quá trình hắn không có xuất lực, chỉ áp trận, nhưng loại cảm giác tự do khoái hoạt này, ở bên trong thế giới Nguyên Phủ, vĩnh viễn không hưởng thụ được.
Chuyện này khiến Từ Tiểu Kê luôn cảm thấy thân hãm vũng bùn, tùy thời đều có họa sát thân, ngược lại bài xích thế giới Nguyên Phủ, cảm thấy trở về Thánh Thần đại lục ôm ấp, mới là chân ái.
Thế nhưng thắng lợi cuồng hoan không bao lâu, hắc ám thôn phệ hết thảy màu sắc, bầu trời bắt đầu có mưa to hạ xuống, hạt mựa to như hạt đậu.
"Mau nhìn!"
"Kia là gì?"
Bang chúng Từ bang phát hiện dị thường, ngước mắt nhìn trời, sau đó toàn thể sắc mặt trắng bệch.
"Đây là sóng biển?"
"Không, cự lãng lớn như vậy, thời điểm biển động cũng rất ít khi nhìn thấy. . . thế nhưng, vì sao Vân Lôn Sơn Mạch lại có biển động? Rõ ràng phụ cận Vân Lôn Sơn Mạch không có biển!"
"Xảy ra chuyện gì?"
Từ Tiểu Kê đồng dạng giật mình nhìn lên bầu trời.
Đối mặt với thiên địa dị tượng như thế, phản ứng đầu tiên của hắn là có dị bảo xuất thế.
Sau đó hắn mới phản ứng kịp, không có dị bảo nào xuất thế, lại có thể tạo thành thiên tai lớn đến như vậy.
Cự lãng kia cơ hồ bao trùm toàn bộ Vân Lôn Sơn Mạch!
"Thụ gia, là ngươi. . . đang gây sự sao?"
Từ Tiểu Kê nhìn đến thất thần.
Hắn lại cảm thấy thế giới bên ngoài vô cùng nguy hiểm.
Vì sao trước khi tai nạn giáng lâm, đều không có một chút dấu hiệu nào?
Nếu như có dự cảnh, có cảnh báo, chúng ta liền lập tức từ bỏ thân phận thí luyện giả, tránh đầu sóng ngọn gió.
Từ Tiểu Kê muốn phản kháng, thế nhưng lực bất tòng tâm.
Hắn cảm thấy đối mặt với cự lãng như thế, cho dù Thái Hư cũng khó mà bảo toàn, mình căng hết cỡ chỉ mới Vương Tọa Đạo cảnh, sao có thể ngăn cản thiên tai?
"Chạy mau!"
Trong đám bang chúng Từ bang, bỗng nhiên bạo phát âm thanh hốt hoảng kêu to.
Nhưng đây chỉ là số ít, rất nhanh liền bị trấn áp.
Dù sao thí luyện giả có thể đi đến bước này, đều không phải người ngu, biết được dưới cự lãng kinh khủng kia, toàn bộ Vân Lôn Sơn Mạch, không có nơi dung thân.
Hiện tại chỉ còn hai cái kiểu chết:
Một, bị cự lãng chụp chết, sinh tử giao cho ngọc bội thí luyện, chờ xem có thể truyền tống ra khỏi Vân Lôn Sơn Mạch, bảo trụ một mạng hay không.
Hai, lập tức bóp nát ngọc bội thí luyện, không cần tiếp nhận nỗi khổ bị cự lãng đè chết, thế nhưng thủ đoạn tự kết liễu như vậy, đồng nghĩa với việc hành trình thí luyện đến đây là hết.
"Từ thiếu!"
Tiêu Cảnh vừa cầm tới xưng hào Long Chủ thất hồn lạc phách, chỉ có thể nhìn về phía Từ thiếu, chờ hắn định đoạt.
Từ bang sống hay chết, hiện tại phải xem Từ thiếu quyết định thế nào.
Từ Tiểu Kê mờ mịt quay đầu.
Hắn lúc nào kinh lịch qua loại chuyện này? Sao có thể đưa ra quyết định chắc chắn được.
Tuy nhiên ngẫm lại thân phận mình giờ phút này là Thụ gia, nếu như Thụ gia ở đây, hắn sẽ làm sao?
Từ Tiểu Kê cững ép ổn định tâm thần, thử đặt mình vào vị trí của Thụ gia, có trái tim trải qua thiên chuy bách luyện làm điểm tựa, hắn khống chế không để cơ mặt run rẩy, bình tĩnh nói: "Chờ."
Chờ?
Chờ cái gì?
Không có ai tiếp tục đặt câu hỏi, tựa hồ mọi người tại thời khắc này đều đã đánh mất năng lực nói chuyện.
Từ Tiểu Kê cũng không biết mình muốn chờ cái gì, hắn cảm thấy có lẽ Thụ gia phù hộ, cự lãng sẽ tự động biến mất.
Nhưng vô luận thế nào, Thụ gia dùng thân phận Từ thiếu dốc sức đánh ra thiên hạ, mình tuyệt đối không thể một lời giải tán.
Như thế, nếu tiếp theo vô sự, tương lai Thụ gia trở về, mình liền có việc. . .
Chờ một cái không biết!
Chờ một hồi chuyển cơ!
Từ Tiểu Kê tin tưởng, giờ phút này trong lòng toàn bộ thí luyện giả, đều ôm hy vọng như thế.
Bởi vì nơi này là Vân Lôn Sơn Mạch, là địa điểm tổ chức vương thành thí luyện, trước đó còn phát sinh Thánh Nhân giao chiến, hẳn sẽ khiến Bán Thánh chú ý.
Ôm suy nghĩ như thế, Từ Tiểu Kê trấn định tâm thần.
Trong lúc hốt hoảng, hắn dường như nhìn thấy phía trên đỉnh cự lãng, có một đạo thân ảnh mơ hồ đứng đấy.
Đạo thân ảnh kia mơ hồ đến mức không thấy rõ dáng người cụ thể, toàn thân bị hơi nước bao phủ, giống như u linh, khiến người ta có loại cảm giác ngắm hoa trong sương.
Duy nhất có thể nhìn ra, chính là mặt nạ thú đạo thân ảnh kia đeo trên mặt.
Mặt nạ do hoàng kim đúc thành, che khuất khuôn mặt, chỉ lưu lại khóe miệng bị hơi nước bao phủ không thấy rõ, nhưng thấp thoáng có thể nhìn ra, kia là nụ cười mỉa mai.
"Có người!"
"Y, đang cười?"
Bang chúng Từ bang, có người tinh mắt nhìn thấy đạo thân ảnh ở trên đỉnh cự lãng, lập tức kinh hãi lên tiếng: "Cự lãng kia không phải thiên tai, mà là có người thao túng!"
Lúc này Từ Tiểu Kê mới xác định không phải mình bị hoa mắt.
Sau khi nhìn thấy đạo thân ảnh kia xuất hiện ở trên đỉnh cự lãng, Từ Tiểu Kê có cảm giác vạn vật giữa thiên địa tựa hồ trở nên chậm lại.
Cự lãng từ trên cửu thiên ập xuống, trở nên chậm chạp. . .
Không!
Không phải ảo giác!
Tốc độ cự lãng đổ ập xuống, thật trở nên chậm đi!
Con ngươi Từ Tiểu Kê bỗng nhiên co rụt lại, hắn đột nhiên cảm thấy mục đích của đạo thân ảnh kia, giống như mình, đều đang. . . chờ!
Hắn đang chờ cái gì?
Bỗng nhiên, chân trời truyền đến tiếng xé gió rất nhỏ.
Sau đó, âm thanh từ nhỏ biến to, điểm đen xuyên phá bay tới, hóa thành một chi Tà Tội Tiễn tràn ngập tà tội chi khí đỏ thẫm.
Mũi tên xuyên phá thời gian, vượt qua không gian, hung hăng bắn về phía thân ảnh đang đứng trên đỉnh cự lãng.
"Tà Tội Tiễn!"
Lúc trước có không ít bang chúng Từ bang dùng thủ đoạn đặc thù khám phá thế giới Vân Cảnh phong tỏa, nhìn thấy Thánh Nhân đại chiến, nhận ra một tiễn này.
Thế nhưng. . .
Lại là một tiễn?
Nên biết, Trung Vực Thánh Sơn Ái Thương Sinh hôm nay đã bắn một tiễn, hiện tại mới qua không bao lâu, lại bắn thêm một tiễn?
Vân Lôn Sơn Mạch rốt cuộc đang phát sinh nguy cơ gì? Cần Bán Thánh Ái Thương Sinh một tiễn một tiễn lại một tiễn đến trợ giúp!
"Tới. . ."
Từ Tiểu Kê im ắng nỉ non, trong mắt dấy lên hy vọng.
Người kia là Bán Thánh!
Một tiễn của Bán Thánh, hẳn đủ để hóa giải thiên tai Vân Lôn đi?
Một giây sau, hắn tận mắt nhìn thấy đạo thân ảnh đứng trên đỉnh cự lãng, trước khi Tà Tội Tiễn, từ bên trong cự lãng rút ra một cây Tam Xoa Kích màu vàng sáng chói.
Sau đó, y đâm ra một kích.
"Oanh!"
Mũi kích đối mặt tiễn mang.
Cự lãng trên bầu trời chưa ập xuống, đã bị uy năng một tiễn Bán Thánh chấn vỡ, hóa thành mưa to, phiêu đãng nhân gian.