Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 1627 - Chương 1627: Tín Ngưỡng Sụp Đổ (1)

Chương 1627: Tín Ngưỡng Sụp Đổ (1) Chương 1627: Tín Ngưỡng Sụp Đổ (1)

Từ Tiểu Thụ sinh lòng ảm đạm, nghĩ đến Thủ Dạ lúc ở trong Bạch Quật khiêng lấy áp lực lớn lao, xem quyền sở hữu danh kiếm Diễm Mãng như cành ô liu, tặng cho mình.

Thời điểm vương thành dạ chiến, mình dưới trạng thái tiêu thất, nhìn thấy Thủ Dạ dựa vào lan can nói ra những lời trong lòng.

Càng nghĩ đến cho dù lập trường khác biệt, Thủ Dạ vẫn không giống mấy tên chấp pháp quan điên cuồng, một lòng chỉ muốn giết mình, hoặc là lấy đầu mình đi lập công.

Ông ta từ đầu đến cuối, đều muốn kéo mình trở về chính đồ.

Đáng tiếc. . .

Cái gọi là "Chính đồ", ở trong mắt mỗi người, khác nhau một trời một vực.

Nhìn Thủ Dạ hấp hối ở trong bóng nước, Từ Tiểu Thụ cảm thấy bi thương.

Có lẽ Thủ Dạ sẽ chết, thế nhưng không phải hiện tại, không phải như thế này.

"Ngươi dùng hết đan dược rồi?"

Từ Tiểu Thụ không biết cách an ủi người khác, chỉ có thể thông qua những gì mình thấy, nói ra: "Ta ở phía trên phát hiện Mộ Dung Ảnh, y bị rút khô mà chết. . ."

Thủ Dạ giống như hồi quang phản chiếu, khuôn mặt vốn đã tái nhợt nay còn trắng hơn.

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."

"Ách!" Ý thức được mình nói nhầm chủ đề, Từ Tiểu Thụ vội vàng ngậm miệng lại, rất muốn tự vả hai bạt tai.

Hắn bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, từ bên trong Nguyên Phủ móc ra bình bình lọ lọ.

"Ta là Luyện Đan Vương Tọa, có thể thiếu thứ khác, tuyệt không thiếu đan dược, những thứ này. . ."

Hắn nhìn mấy bình mật ong trong tay, thần sắc chợt cứng đờ, khó khăn nói: "Ách, mặc dù chỉ là đan dược cấp thấp, thế nhưng thắng ở số lượng nhiều, có lẽ có thể giúp ngươi chống đỡ một lúc?"

Cách bóng nước, Từ Tiểu Thụ muốn đưa tới.

Nhưng dù sao vẫn cách một tầng bóng nước. . .

Mặc dù thứ này không dễ phá, thật muốn đưa đồ vật qua, dù sao cũng phải đâm thủng đi?

Nếu như đâm thủng bóng nước, thủy áp bao phủ, dựa vào trạng thái hiện tại của Thủ Dạ, ông ta tuyệt đối không chịu nổi.

Đương nhiên, Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình trong nháy mắt đâm thủng bóng nước, cũng sẽ vì không gánh nổi thủy áp mà chết ngay tại chỗ.

Hai cái bóng nước tiếp tục song song chìm xuống. . .

Thủ Dạ nhìn thanh niên bên trong bóng nước đối diện hành động, cười khổ nói: "Ý tốt của ngươi lão phu tâm lĩnh, nhưng nếu hiện tại đánh vỡ hai cái bóng nước, lão phu khẳng định thi cốt vô tồn."

Ông ta nhìn bản thân một lượt, vai hơi nhún nhẹ, sau đó buông lỏng nói: "Chí ít hiện tại lão phu chết bên trong bóng nước, còn có thể lưu toàn thây, mà đan dược. . . ngươi sẽ cần dùng đến, giữ lại đi, chúc ngươi may mắn."

Từ Tiểu Thụ ngơ ngác cầm bình mật ong, yên lặng nhìn bóng nước đối diện chìm xuống.

Nếu như hắn không lợi dụng lực phản chấn kiềm hãm tốc độ, bóng nước của hắn rất nhanh sẽ vượt qua Thủ Dạ, tiếp tục chìm xuống, cho nên dừng lại một lúc, Từ Tiểu Thụ lần nữa đạp mạnh xuống dưới, duy trì hai cái bóng nước song song.

Không từ bỏ.

Từ Tiểu Thụ không muốn nhìn Thủ Dạ mơ mơ hồ hồ chết đi như thế, đầu óc hắn cấp tốc chuyển động.

"Nếu như dùng thuộc tính không gian, cách không truyền tống bình mật ong qua đó thì sao?

"Nhưng thuộc tính không gian, mình không quá quen thuộc. . ."

Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Thụ lập tức nhớ đến thời điểm còn ở trên Cô Âm Nhai, Diệp Tiểu Thiên sử dụng lực lượng không gian chạy trốn.

Cung chủ chỉ thoáng thi triển năng lực, liền có thể hoán đổi không gian, kéo người đến trước mặt làm bia đỡ đạn.

Nếu như mình cũng dùng loại phương thức này, truyền tống bình mật ong đến chỗ Thủ Dạ thì sao?

Nghĩ liền làm!

Từ Tiểu Thụ có hơi đáng tiếc bởi vì Không Gian Nguyên Thạch bị hắn xem như máy định vị, đặt ở trên người Từ Tiểu Kê, không có tùy thân mang theo, bằng không hắn rất nhanh liền có thể ngộ ra thủ pháp vận dụng lực lượng không gian của Diệp Tiểu Thiên.

Nhưng không có Không Gian Nguyên Thạch cũng không sao.

Từ Tiểu Thụ còn có hậu thủ khác, đó chính là Mô Phỏng Giả.

Hắn không có biến thành Diệp Tiểu Thiên, bởi vì không cần thiết, bản thân hắn cũng có được thuộc tính không gian.

Một tay nắm lấy Mô Phỏng Giả, linh niệm rót vào thế giới Nguyên Phủ, câu thông Đạo Văn Sơ Thạch, trong đầu Từ Tiểu Thụ hồi tưởng lại hình ảnh Diệp Tiểu Thiên xuất thủ, tay còn lại nắm lấy bình mật ong, bắt đầu thử nghiệm.

"Càn Khôn Na Di!"

Xoát!

Tâm niệm vừa động, bình mật ong trong tay trái bỗng nhiên biến mất.

Từ Tiểu Thụ hơi giật mình, hắn có thể từ không gian ba động phát hiện ra, bình mật ong bị mình chuyển vào không gian loạn lưu bên trong, sau đó bị không gian phong nhận nghiền nát.

"Ách, chiêu này dùng ẩu sẽ chết người nha, nếu không cẩn thận chuyển bóng nước Thủ Dạ vào trong không gian loạn lưu. . ."

Từ Tiểu Thụ có hơi chột dạ ngẩng mắt nhìn về phía Thủ Dạ, trấn định nói: "Cho ta một chút thời gian."

Thủ Dạ nhìn ra được Từ Tiểu Thụ đang thử nghiệm cái gì, chỉ là ông ta đột nhiên cảm thấy trái tim đập nhanh, tựa hồ chỉ cần Từ Tiểu Thụ không thử nữa, ông ta liền có thể sống lâu hơn một chút.

Nhưng một khi đối phương thành công, mình rất có thể sẽ chết ngay tại chỗ.

"Ngươi. . ."

Miệng hơi hé, Thủ Dạ lại không nói nên lời.

Thôi, cứ để hắn thử một lần đi, còn nước còn tát.

Một bên khác, Từ Tiểu Thụ không có dừng lại, hắn không ngừng cảm ngộ không gian ba động, bình mật ong trong tay nhanh chóng biến mất.

Có đôi khi trực tiếp biến mất, có đôi khi xuất hiện ở trên đỉnh đầu, có đôi khi xuất hiện ở dưới chân. . .

Không lâu sau, bình mật ong trong tay hắn rốt cuộc xuất hiện ở bên ngoài bóng nước.

Mà tương ứng, trong lòng bàn tay hắn có thêm một khối nước.

"Thành công?"

Hai mắt Từ Tiểu Thụ phát sáng, nhìn thấy bình mật ong xuất hiện ở bên ngoài bóng nước, trong nháy mắt bị thủy áp nghiền thành bột mịn, sắc mặt nhất thời cứng đờ.

"Ngươi tin ta không?" Từ Tiểu Thụ nhìn về phía Thủ Dạ.

Khóe miệng Thủ Dạ giật một cái, không nói gì, hơi lui về sau một chút, cũng đẩy bình bình lọ lọ trước người xa một chút, giả bộ không để ý lắm hỏi: "Ngươi lúc nào nắm giữ thuộc tính không gian? Lúc trước ta tựa hồ chưa từng nhìn thấy ngươi sử dụng qua?"

"Việc này nói ra rất dài dòng, nói tóm tắt, lại không bằng không nói." Từ Tiểu Thụ lắc đầu, xảo diệu cự tuyệt trả lời.

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1."

Thủ Dạ hít một hơi thật sâu, quyết định không nhiều lời nữa. . . .

"Càn Khôn Na Di!"

Sau khi thử nghiệm nhiều lần, Từ Tiểu Thụ không trì hoãn nữa.

Cảm thấy có nắm chắc, lòng bàn tay hắn run lên, hướng Thủ Dạ bên trong bóng nước đối diện, thi triển ra năng lực hoán đổi không gian vừa mới học được.

"Xoát" một tiếng lay động.

Lúc này, bình mật ong trong tay hắn biến mất, thay vào đó là một. . . ngón tay?

Từ Tiểu Thụ: ? ? ?

Ngón tay?

Một ngón tay?

Mẹ nó, sao có thể là một ngón tay?

Ta không phải nhắm ngay phía trước Thủ Dạ ném bình thuốc sao?

Từ Tiểu Thụ có chút kinh dị ném ngón tay xuống, nhanh chóng ngước mắt, lập tức nhìn thấy bên trong bóng nước đối diện, Thủ Dạ đang một mặt mờ mịt hoảng sợ nhìn mình.

Lão đầu tử vốn đang hấp hối, lúc này đang giữ chặt tay phải, bên trong khe hở tay trái có máu tươi tràn ra.

Hiển nhiên mất đi ngón tay, khiến ông ta tại thời khắc gần đất xa trời, có chút đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

Nhưng thống khổ không thể khiến Thủ Dạ mất đi lý trí, bờ môi phát tím run rẩy, khóe mắt cuồng rút, một mặt chuyện này rất Từ Tiểu Thụ, nhưng lại không quá muốn đối mặt với hiện thực.

"Đây chính là. . . thuộc tính không gian của ngươi?" Thủ Dạ nhẫn nhịn nửa ngày, run rẩy biệt xuất ra một câu như vậy.

"Nhận khiển trách, điểm bị động, +1."

"Nhận ghét bỏ, điểm bị động, +1."

"Nhận chất vấn, điểm bị động, +1."

Từ Tiểu Thụ hít một hơi thật sâu: "Xin lỗi, không phải ta cố ý, ngươi yên tâm, ta lập tức truyền tống ngón tay trả lại ngươi." Hắn nói xong liền nhặt ngón tay Thủ Dạ lên.

"Đừng!" Lúc này sắc mặt Thủ Dạ đã trắng bệch, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

"Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn. . ." Từ Tiểu Thụ kiệt lực muốn đối phương yên tâm, giải thích nói,"Ta nghìn tính vạn tính, lại không tính tới mặc dù bóng nước đứng im tương đối, nhưng kỳ thật đều đang vận động, dẫn đến không gian định vị sai lầm, lần tiếp theo, ta nhất định thành công!"

Hắn nói xong liền ngước mắt nhìn chằm chằm Thủ Dạ, thầm nghĩ may mà vừa rồi mình kịp thời chếch đi, bằng không hiện tại không phải ngón tay, mà là đầu người. . .
Bình Luận (0)
Comment