Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 1651 - Chương 1651: Tham Nguyệt Tiên Thành Đại Chủy Ba (1)

Chương 1651: Tham Nguyệt Tiên Thành Đại Chủy Ba (1) Chương 1651: Tham Nguyệt Tiên Thành Đại Chủy Ba (1)

(Dịch: Đại Chủy Ba = Miệng rộng / Lắm lời / Nhiều chuyện. . . )

Dưới biển sâu.

Trong thủy cầu mơ hồ có một đạo thân ảnh trôi nổi, bất lực giãy giụa, quanh thân đồng dạng có rất nhiều bình thuốc trống không.

"Lại một bộ thi thể Trảm Đạo. . ."

Sau khi giải quyết Thôn Kim Long, Tiếu Không Động đi theo "Thủy Quỷ tiền bối" một đường tiến lên.

Đoạn đường này, y thật không biết mình đã nhìn thấy bao nhiêu thi thể.

Phần lớn trong đó là thí luyện quan cấp bậc Vương Tọa, Trảm Đạo cũng có.

Tựa hồ ngoại trừ Thái Hư, căn bản không có Luyện Linh Sư nào có thể chống lại lực hút kinh khủng của bóng nước, kiên trì đến lúc này.

"Có lẽ, đây mới thực sự là Thánh Nô. . ." Tiếu Không Động im ắng thở dài.

Kỳ thật y cũng sát sinh, thế nhưng thân là đại sư huynh Tham Nguyệt Tiên Thành, y rất ít khi giết người có tu vi yếu hơn mình.

Thứ nhất, làm như thế quá thấp kém, thứ hai, Luyện Linh Sư trưởng thành không dễ, nếu như không phải liều chết thủ đạo, nếu như không phải lão sư ra lệnh, Tiếu Không Động y khinh thường xuất thủ tàn sát người vô tội.

Hiện tại đi theo Thủy Quỷ tiền bối, nhìn thấy thây phơi biển sâu, Vương Tọa, Trảm Đạo lư lá rụng mùa thu, y mới xem như chân chính nhìn thấy mắt tối của Thánh Nô.

"Lão sư giao cho ta nhiệm vụ xây đựng Tham Nguyệt Tiên Thành, mặc dù trong quá trình phát triển, vì dọn dẹp chướng ngại, ta cũng đã giết không ít người.

"Thế nhưng chí ít, mỗi người chết ở dưới kiếm của ta, đều là đồng cấp."

"Ta nhớ tên bọn họ, sau khi bọn họ chết, vẫn còn gia thuộc, bằng hữu nhớ kỹ tên, nhớ kỹ chiến tích ngày xưa."

"Thế nhưng những người ở dưới biển sâu, cứ thế không một tiếng động chết đi, lặng lẽ tĩnh mịch."

"Nói trắng ra, đại đạo chi tranh phát sinh, bọn họ bị xem như pháo hôi sớm hiến tế."

Tiếu Không Động im lặng đi theo, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Y biết lão sư đối xử với mình rất tốt, Thánh Nô Thập Tọa ẩn tàng, nhìn như không có danh phận, thế nhưng lại có thể bảo lưu tư cách hành tẩu dưới ánh mặt trời.

Không giống với Thủy Quỷ tiền bối. . .

Tiếu Không Động nhìn Thủy Quỷ tiền bối trầm mặc bình tĩnh dẫn đường ở phía trước, trong lòng thở dài.

Y nghĩ tới Thánh Nô Cửu Tọa mấy năm nay bị Thánh Thần Điện truy sát, thật không biết bọn họ đào vong như thế nào.

Sau khi thế lực của Thuyết Thư Nhân tại Trung Vực bị diệt, một đường chạy trốn tới Đông Vực, cuối cùng trở về bên cạnh lão sư.

Chắc hẳn tình huống núi thây biển máu như thế, mặc kệ là địch ta , mấy vị tiền bối Thánh Nô đã nhìn quen rồi đi?

Tiếu Không Động vứt bỏ suy nghĩ hỗn tạp, cất bước đuổi theo bước chân Thủy Quỷ tiền bối, muốn tới gần một chút, hỏi xem vì sao cần giết nhiều người vô danh đến như vậy.

Nhưng trước khi đến tới gần. . .

Chẳng biết tại sao, Tiếu Không Động cảm giác trên người Thủy Quỷ tiền bối tản ra một tầng u ám.

Mặc dù biết không thể nào là bởi vì đại lượng tiểu nhân vật chết đi trước mắt, nhưng Tiếu Không Động cảm thấy, Thủy Quỷ tiền bối hẳn là nhìn tình cảnh hiện tại, nhớ lại những chuyện không tốt trước kia.

Y ngậm miệng không nói, quyết định làm người đứng xem. . . .

"Đây chính là mặt tối của Thánh Nô?"

Sau khi bắt chước thân phận Thủy Quỷ, Từ Tiểu Thụ du tẩu ở dưới biển sâu, lần đầu tiên nhìn thấy Thánh Nô sử dụng thủ đoạn khiến người ta run sợ đến như vậy.

Mỗi khi hành tẩu nhìn thấy bóng nước, nhìn thấy thi thể nổi lơ lửng bên trong, tử trạng thê thảm, căn bản không lời nào có thể diễn tả được.

Chuyện này khiến hắn nghĩ tới Thủ Dạ.

Dù sao Thủ Dạ chỉ mới Trảm Đạo, những người còn lại đều chết thảm như thế, Thủ Dạ có thể siêu thoát được ư?

Không phải Từ Tiểu Thụ chưa từng nhìn thấy giết chóc máu tanh.

Lúc trước tại Bát Cung, Bát Tôn Am kiếm trảm bảy trăm Bạch Y đưa tiễn Tang lão, hắn tận mắt nhìn thấy bảy trăm Bạch Y hoàn toàn không thể phản kháng, trực tiếp nằm xuống.

Nhưng tình huống lúc đó cùng tình cảnh lúc này, hoàn toàn không thể so sánh.

Lúc đó bảy trăm Bạch Y không chút thống khổ nằm xuống, là nhất kích tất sát, cho dù chết, bảy trăm người, vẫn không có ai phát ra tiếng kêu thảm.

Bên trong bóng nước dưới biển sâu thì khác, Luyện Linh Sư sống sờ sờ bị rút khô linh nguyên mà chết, trước khi chết bọn họ kinh lịch tử vong gặm nhắm, nhớ đến đủ loại hồi ức, mê mang không biết vì sao mình phải chết. . .

Những thứ này, Từ Tiểu Thụ khó có thể tưởng tượng, hoàn toàn không tưởng tượng nổi.

Nhưng hắn biết, đây chính là thủ đoạn của Thủy Quỷ.

Mà Thủy Quỷ có thể dửng dưng sử dụng thủ đoạn kinh khủng như vậy, đối với y mà nói, đây hẳn chỉ là một chuyện vô cùng bình thường.

"Cho nên mới nói trên thế giới này không có nhiều "vì sao" như vậy, có đôi khi thiên tai nhân họa đột nhiên giáng lâm, không nói một lời cướp đi hết thảy những gì ngươi đang có.

"Chuyện duy nhất đương sự có thể làm, chính là cố gắng trở thành người có thể kháng được tai họa trời sập kia."

"Tự bảo vệ mình đã không dễ, muốn phải bảo vệ người khác, khó càng thêm khó."

Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên sinh lòng cảm khái.

Hắn đã không phải cừu non mới trùng sinh tại Thiên Tang Linh Cung, sẽ không bởi vì giết người, gặp thi thể mà lâm vào mê võng không biết.

Mặc dù thủ đoạn của Thủy Quỷ đáng sợ, thế nhưng lúc này Từ Tiểu Thụ duy nhất có thể liên tưởng đến, cũng chỉ có người thân, bằng hữu của mình.

Giống như lúc ở Linh Khuyết giao dịch hội, hắn chỉ muốn bảo vệ thành viên Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, đường càng đi, Từ Tiểu Thụ càng minh bạch một chuyện. . .

Thế giới này, không có Thánh Nhân!

"Tiếu Không Động, ngươi gặp qua đại đạo chi tranh chân chính chưa?" Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên ngừng chân, đứng phía trước một cái bóng nước, như có điều suy nghĩ hỏi.

Đại đạo chi tranh?

Đại sư huynh Tham Nguyệt Tiên Thành theo sát phía sau nghe thế khẽ giật mình, vô thức cho rằng đây không phải Thủy Quỷ tiền bối chưa thấy qua việc đời, hiếu kỳ đặt câu hỏi, mà là đối phương nghĩ đến mình có lẽ thường thấy quang minh, không quen nhìn thế giới hắc ám, muốn lên tiếng khuyên bảo một phen.

Nhìn không ra, nội tâm Thủy Quỷ tiền bối không chỉ ấm áp, mà còn rất tỉ mỉ nha. . . Tiếu Không Động cảm khái một tiếng, mỉm cười gật đầu nói:

"Tiền bối không cần an ủi ta, hết thảy hành động của Thánh Nô, khẳng định đã được lão sư cho phép, lão sư muốn làm, ta thân là đệ tử, tuyệt không chút nghi ngờ."

"Về phần đại đạo chi tranh. . ."

Y dừng một chút, đồng dạng nhìn về phía thi thể khô quắt bên trong bóng nước, thần sắc trở nên trầm ngâm: "Muốn nói thảm, lại có ai thảm bằng Lệ thị nhất tộc, bọn họ mới thật là người vô tội!"

Lệ thị?

Từ Tiểu Thụ trong nháy mắt nhớ đến Lệ Tịch Nhi cùng ca ca Lệ Song Hành của nàng.

Hắn quay đầu, khuôn mặt khẽ động, bất động thanh sắc nói: "Sự tình Lệ thị ngươi cũng có chú ý đến? Tin tức Tham Nguyệt Tiên Thành đạt được, cùng tin tức ta nắm giữ, một trắng một đen, hẳn là bất đồng, ngươi không ngại nói một chút?"

Tiếu Không Động đương nhiên không ngại, sau khi chậc chậc vài tiếng liền than thở nói:

"Lệ Song Hành rất thảm, lúc trước ta tưởng lão sư muốn bồi dưỡng y làm người nối nghiệp, cho nên từng âm thầm điều tra thân phận tiểu tử này, không ngờ không tra không biết, vừa tra liền giật cả mình."
Bình Luận (0)
Comment