Chương 1671: Dã Tâm (1)
Chương 1671: Dã Tâm (1)
"Tha thứ ta nói thẳng, chuyện này có hơi lớn. . ."
Từ Tiểu Thụ tự định giá một phen, cảm thấy mình tham gia vào sự tình đồ Thánh, có chút không lý trí.
Hắn chân thành khuyên nhủ: "Tiền bối, phương án tốt nhất chính là không tham gia nhằm vào một bên nào, cứ để bọn họ sống mái với nhau, chúng ta bàng quan xem kịch là được."
"Ngươi cho rằng ta không nghĩ đến?" Thủy Quỷ lắc đầu cười cười, nói: "Nhưng Bán Thánh đã muốn kéo ta xuống nước, ngươi cảm thấy ta nên làm thế nào mới có thể bàng quan, không dẫn lửa thiêu thân?"
"Nói thế cũng đúng. . ." Từ Tiểu Thụ vuốt cằm lâm vào trầm tư.
Mỗi lần mình bị cuốn vào bên trong vòng xoáy thị phi, không phải đều là thân bất do kỷ, cuộc sống không được như ý muốn hay sao?
Cảm giác này, hắn lĩnh ngộ rất sâu.
"Từ Tiểu Thụ. . ."
"Kỳ thật tính tình ngươi, rất hợp khẩu vị của ta."
Thủy Quỷ bỗng nhiên nhảy sang chuyện khác, nhìn thanh niên trước mặt từ trên xuống dưới, vân vê ngón tay nói: "Nếu ta đoán không lầm, thời gian Vô Tụ dạy ngươi không dài, sau đó hắn liền đi?"
Đi. . . Từ Tiểu Thụ nghe thế không còn gì để nói, nhưng cũng gật đầu: "Xem như thế đi, tiền bối có ý gì?"
Thủy Quỷ lung lay Ngự Hải Thần Kích trong tay, trong mắt hiện lên hồi ức, nói:
"Mặc dù ta cùng Vô Tụ đều là thành viên Thánh Nô, nhưng lại không gặp mặt mấy lần, hắn rời đi từ rất sớm, ta cũng không thường xuyên xuất hiện."
"Mối quan hệ giữa chúng ta, hẳn chỉ có mấy ván cờ."
"Lấy tính cách của hắn, nếu như còn ở bên cạnh ngươi, ngươi hẳn sẽ như cá gặp nước, đương nhiên, lá gan cũng sẽ lớn hơn, sẽ không lo trước lo sau giống như hiện tại. . ."
Thủy Quỷ nói xong, nhìn Từ Tiểu Thụ một chút, ý vị thâm trường nói: "Hắn sẽ dạy ngươi, làm thế nào tại thời khắc sinh tử tranh thủ được nhiều lợi ích nhất, bởi vì đây chính là điểm mạnh của hắn."
Có ý gì?
Từ Tiểu Thụ không hiểu được câu nói này.
Thủy Quỷ mỉm cười nói: "Nếu như đổi thành hắn, hắn sẽ không khuyên ta ở trong ván cờ Bán Thánh, cuộn mình tự vệ."
"Bởi vì hắn biết cái gọi là "tự vệ", ở trong mắt Bán Thánh, bất quá chỉ là "trì hoãn" thời gian mà thôi."
"Tương phản, hắn sẽ nói như vậy. . ."
Thủy Quỷ dừng một chút, lại nói: "Bán Thánh tìm ngươi, mục tiêu lại không phải ngươi, vậy ngươi có thể lợi dụng quan hệ này làm cầu nối, châm ngòi thổi gió, tùy thời mưu lợi.
""Bàng quan" vĩnh viễn không phải thủ đoạn tranh thủ lợi ích tốt nhất,"Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi" mới phải."
"Cho nên, ngươi không chỉ không thể lui, ngược lại còn phải vượt khó tiến lên, mượn tay song phương xử lý cả hai, trở thành người sống sót duy nhất, khi đó, ngươi sẽ là người đạt được lợi ích lớn nhất."
Từ Tiểu Thụ nghe thế giật mình.
Đây. . .
Đây không phải chính là phương thức tư duy "Lão Lục" sao?
(Dịch: Lão Lục - Imposter)
Đạo lý ta hiểu, thế nhưng sao ngươi có thể cam đoan mình là người sống sót cuối cùng?
"Tiền bối dạy rất đúng, nhưng ta có một chút nghi vấn. . ." Từ Tiểu Thụ nhìn ra được Thủy Quỷ muốn từ chuyện này dạy mình đạo sinh tồn, nhưng hắn cũng có quan điểm của mình.
"Ta biết ngươi muốn hỏi gì." Thủy Quỷ mỉm cười ngắt lời, nói:
"Ngươi hẳn đang nghĩ,"Sao ngươi có thể cam đoan mình là người sống sót cuối cùng"?"
"Hoặc là "Phàm có một bên biết được ngươi đang tính kế, mâu thuẫn sẽ lập tức chuyển hết lên đầu ngươi, lúc đó nên tự vệ thế nào?""
"Cũng hoặc là,"Ta rõ ràng có thể lựa chọn lui về sau, sao nhất định phải nhúng tay vào trong đó?""
Từ Tiểu Thụ gật đầu, khẳng định đây chính là nghi vấn trong lòng mình, thậm chí Thủy Quỷ nói càng thêm chu toàn.
Thủy Quỷ kiên nhẫn giải thích, giống như đang dạy bảo một tên vãn bối mình thập phần thưởng thức:
"Ngươi quên "Đại đạo chi tranh", ngươi quên "Nhất tướng công thành vạn cốt khô", ngươi càng quên "Cho dù giờ phút này ngươi không động, tương lai một ngày nào đó, bọn hắn cũng sẽ động ngươi".
"Bởi vì ngươi cùng bọn hắn, có mâu thuẫn trực tiếp."
Ngừng tạm, y cảm khái nói:
"Con đường luyện linh, không tiến ắt lùi."
"Có lẽ tại tu luyện sơ kỳ, ngươi gặp nguy hiểm lựa chọn lui về sau tự bảo vệ mình, đây đúng là lựa chọn sáng suốt."
"Thế nhưng lên đến Vương Tọa, tuy lúc này ngươi mới Tông Sư, thế nhưng đã trực tiếp tham dự vào "Đại đạo chi tranh".
"Như vậy "Gặp chuyện lui lại", hoặc là "Gặp chuyện chỉ cầu tự bảo vệ mình, không cầu tối đa hóa lợi ích", vĩnh viễn chỉ là hạ hạ sách."
Âm thanh Thủy Quỷ bỗng nhiên trở nên phiêu miễu, giống như hồng chung đại lữ, gõ vang đầu óc Từ Tiểu Thụ:
"Hiện tại ngươi đã rất ưu tú, thế nhưng đây chỉ là so với người cùng thế hệ."
"Đối thủ của ngươi, vĩnh viễn không phải người cùng thế hệ! Vô Tụ chọn ngươi, Bát Tôn Am cũng chọn ngươi, chuyện này chú định ngươi phải ưu tú gấp đôi mới có thể miễn cưỡng tính hợp cách."
"Đây là còn chưa nói đến hiện tại ngươi đã ở trong ván cờ của Thánh Đế, Bán Thánh, dã tâm của ngươi giờ phút này vẫn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều!"
Thủy Quỷ duỗi ngón tay, điểm vào biển sâu.
Biển sâu hóa thành bàn cờ, phía trên xuất hiện từng viên cờ vây, không ngừng tiến lên, toái diệt, trọng sinh.
Chỉ vào bàn cờ, Thủy Quỷ nhìn về phía Từ Tiểu Thụ, thấy sắc mặt hắn như có điều suy nghĩ, tiếp tục nói:
"Bàn cờ lớn như vậy, quân cờ nào hữu dụng, quân cờ nào có thể vứt bỏ, quân cờ nào nhìn không quá quan trọng, nhưng nhất định phải bảo vệ, bởi vì tương lai nó nhất định sẽ phát huy ra tác dụng thần kỳ. . .
"Những thứ này đều nằm trong sự chưởng khống của chấp kỳ giả."
"Không cần lo lắng bọn họ không đủ thông minh, đi lầm một bước sẽ hại chết ngươi, bởi vì ngươi chỉ là một quân cờ, không có tư cách cân nhắc sự tình bên ngoài bàn cờ."
"Phàm là người không đủ tư cách làm chấp kỳ giả, đã sớm bị đào thải; chỉ cần ngươi có tác dụng, ngươi nhất định sẽ được chấp kỳ giả thông minh hơn nhìn thấy, được bảo vệ đến cuối cùng, vì đó sử dụng."
Thủy Quỷ hắng giọng một cái, không cho hắn thời gian thở dốc, tiếp tục nói:
"Muốn làm một quân cờ xuất sắc, có thể được trọng dụng, cần những yếu tố gì? Là đủ mạnh, giá trị lợi dụng đủ lớn?
"Đúng! Thế nhưng còn thiếu rất nhiều."
"Nó phải biết trưởng thành, mới không bị vứt bỏ nửa đường."
"Nó phải có suy nghĩ của mình, biểu hiện ra đầy đủ dã tâm, mới có thể từ binh sĩ, chuyển thành tướng quân."
"Nó phải tại một thời điểm nào đó, tại một nơi nào đó tản ra quang minh thuộc về mình, làm chấp kỳ giả mơ mơ màng màng thấy được. . . ta, chính là "cơ hội ngàn năm có một"!"
"Đồng dạng, đây cũng là "cơ hội ngàn năm có một" của ngươi."
"Có thể lợi dụng cơ hội này thoát khỏi bàn cờ hiện tại, được chấp kỳ giả cất giữ, dùng cho ván cờ tiếp theo, thậm chí vòng đi vòng lại, mượn gà đẻ trứng trưởng thành, cuối cùng thoát ly chấp kỳ giả khống chế, trở thành chấp kỳ giả mới. . .
"Đều phải xem ngươi có muốn, có biết cách dựa thế hay không."
"Nói cách khác, dã tâm của ngươi phải đủ lớn, năng lực phải mạnh đến mức có thể ở trong ván cờ, cưỡng ép ảnh hưởng đến chấp kỳ giả!"
Ba một tiếng vang lên.
Thủy Quỷ vừa dứt lời, ngón tay gõ nhẹ, bàn cờ khổng lồ dưới biển sâu đột nhiên biến mất, chỉ lưu lại một mình Từ Tiểu Thụ lâm vào trầm tư.
"Ngươi nói rất có lý. . ."
"Nhưng ngươi không tán đồng, đúng không?" Thủy Quỷ mở miệng đoạt lời Từ Tiểu Thụ, sau đó tiếp tục nói,"Hẳn là những lời vừa rồi ta nói, không giống với những gì sư phụ ngươi dạy ngươi lúc trước?"