Chương 1676: Đạo Lý Đối Nhân Xử Thế (2)
Chương 1676: Đạo Lý Đối Nhân Xử Thế (2)
Ở trên phương diện an toàn, Từ Tiểu Thụ tuyệt không khách khí, đường đường chính chính nói:
"Tiền bối có quân tử chi tâm, sẽ không so đo một chút việc nhỏ lúc trước đi?"
"Đây chính là khinh Thánh chi cục, không cẩn thận thật sẽ biến thành đồ Thánh chi cục, ta muốn có thêm thủ đoạn bảo mệnh là sai à, ta mới Tông Sư!"
"Huống chi ta có thủ đoạn bảo mệnh, bạn gái. . . phi, tiểu sư muội ta không có, nàng ngược lại có huyết mạch Lệ gia!"
"Vạn nhất nàng xảy ra chuyện ta biết phải làm sao bây giờ, ngài ít nhất cũng phải cho nàng một món bảo vật ngang với long lân Thánh Đế làm hộ thân phù chứ?"
Dừng một chút, Từ Tiểu Thụ lại nghĩ tới rất nhiều chuyện: "Huống chi ngài là tiền bối Thánh Nô, cho sư muội ta lễ gặp mặt, tổng không quá đáng đi? Tốt xấu gì nàng cũng là nhị đồ đệ của Thánh Nô Vô Tụ, ngài quên mấy bàn cờ kia rồi sao?"
Thủy Quỷ: ". . ."
Thật không biết tiểu tử ngươi làm sao luyện thành công phu miệng lưỡi này?
Y dường như bị thuyết phục, rơi vào trầm mặc, hồi lâu mới lên tiếng.
"Ngươi nói, cũng không phải không có lý. . ."
Có hy vọng?
Từ Tiểu Thụ vốn chỉ muốn thử một lần, nào ngờ Thủy Quỷ thật muốn cho.
Hắn lập tức ngậm miệng không nói, bởi vì nói nhiều tất nói hớ.
Đến điểm là dừng.
Tiếp theo, chờ tiền bối tặng lễ là được.
Thủy Quỷ bật cười một tiếng, sau đó lật tay móc ra một khối ngọc bội, giữ trong lòng bàn tay, nói:
"Long lân Thánh Đế ta đã không còn, bằng không ngươi đừng hòng trốn đến lúc này."
"Trên người ta không có phàm vật, thế nhưng quá quý giá, ngược lại hoài bích có tội, ta sẽ không cho, miễn khiến nàng gặp họa."
"Khối ngọc bội này tặng cho cô bạn gái nhỏ của ngươi, xem như hộ thân phù, phía dưới Bán Thánh, có thể bảo đảm nàng một mạng, nếu là Bán Thánh, vậy phải xem mạng nàng có lớn hay không."
Chậc chậc. . . Từ Tiểu Thụ nghe thế có chút cảm khái, còn bởi vì quá quý giá không thể lấy ra, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy lý do này, nhưng tựa hồ thật có chút đạo lý?
Hộ thân phù?
Có thể chịu một kích của Bán Thánh?
Ừm, rất tốt.
Giúp tiểu sư muội cầm trước, nói không chừng tương lai thật có thể phát huy được tác dụng.
Về phần Thủy Quỷ có thông qua ngọc bội kia đến định vị mình, sau đó trả thù hay không, Từ Tiểu Thụ cũng đã nghĩ tới.
Bất quá hắn cảm thấy cho dù Thủy Quỷ có tiểu nhân, cũng sẽ không làm đến mức kia.
Huống chi vị cách Thủy Quỷ rất cao, chỉ là gặp mình bị kéo xuống một chút, hẳn khinh thường làm chuyện hèn hạ như thế.
"Ngươi ném ra xa một chút." Từ Tiểu Thụ xa xa ra hiệu.
Khóe môi Thủy Quỷ nhếch lên, nói: "Làm sao, lúc này mới nhớ tới phải sợ ta? Ngay cả hộ thân phù cũng không dám tự mình tới lấy, tình cảm hai ngươi các ngươi vẫn còn cách xa như vậy?"
"Tiểu sư muội!" Từ Tiểu Thụ tức giận hét lên một tiếng, trong lòng tự nhủ ngươi còn học được phép khích tướng.
Bất quá, nếu mình đi qua cầm bảo vật. . .
Sẽ không chết đấy chứ?
Từ Tiểu Thụ hoài nghi Thủy Quỷ muốn mượn cơ hội này trả thù mình, hắn lại chỉ huy một cái họa thể, đột nhiên xuất hiện ở trong biển sâu.
"Bành!"
Thủy Quỷ thậm chí không ngẩn đầu, một chỉ kết thúc sinh mệnh họa thể, cười nói: "Làm thế quá không tôn trọng người khác, tiền bối tặng đồ, sao ngươi có thể qua loa cho xong? Có muốn lấy hộ thân phù cho bạn gái nhỏ nữa hay không?"
Bạn em gái ngươi. . . Từ Tiểu Thụ tức giận nghiến răng, nhưng nhìn hộ thân phù một hồi, lại không đành lòng trực tiếp rời đi.
Thời khắc mấu chốt, nó có thể bảo vệ tiểu sư muội một mạng! Sao có thể không cầm?
Mẹ nó!
Trả thù liền bị trả thù đi!
Khẽ cắn môi, Từ Tiểu Thụ kết thúc trạng thái tiêu thất.
"Oanh" một tiếng vang lên.
Bên trong biển sâu, Thủy Quỷ nhìn thấy phương xa có một đạo kim quang sáng chói, sau đó một tôn kim quang cự nhân to lớn giáng lâm.
Xung quanh cự nhân có kiếm vực cuồng bạo bao phủ, vô tận kiếm khí cắt chém; phía sau nổi lên một cái đầu thú Thao Thiết dữ tợn, thời thời khắc khắc thôn phệ thủ lưu xung quanh.
Cự nhân tay trái cầm hung kiếm Hữu Tứ Kiếm, tay phải nắm danh kiếm Diễm Mãng, từng bước đi tới.
"Có cần phải như vậy không. . ."
Thủy Quỷ nhất thời nhìn đến ngây người.
Đây là sợ chết đến cỡ nào, mới đề phòng đến mức này?
Đến cầm hộ thân phù mà thôi, cần phải biến thành bộ dáng quỷ này, còn vũ trang đầy đủ?
Mấu chốt là ngươi vũ trang đến mấy cũng vô dụng, ta thật muốn động ngươi, dưới biển sâu, ngươi còn có thể tránh được sao?
Thủy Quỷ một mặt không lời nhìn chằm chằm kim quang cự nhân từng bước đi đến, mặc dù khí thế đối phương rất lớn, nhưng không ép được y một chút nào.
"Đi nhanh chút." Thủy Quỷ không kiên nhẫn được nữa.
"Úc úc." Cuồng Bạo Cự Nhân lập tức gật đầu, nắm lấy hai thanh đại kiếm hấp tấp chạy tới.
"Phốc!"
Hình tượng này quá buồn cười, Thủy Quỷ nhất thời không nhịn được cười ra tiếng.
Y giơ tay lên cao, đưa ngọc bội lên, chờ kim quang cự nhân tới lấy.
Từ Tiểu Thụ hóa thân Cuồng Bạo Cự Nhân cách rất gần, đột nhiên dừng bước, do dự lên tiếng: "Ta không thu được Chỉ Giới Lực Trường, có lẽ sẽ tổn thương đến ngươi. . ."
"Nói nhảm ít thôi, một chút năng lực này của ngươi, còn có thể giết ta được sao?" Thủy Quỷ cười lạnh.
Từ Tiểu Thụ không dám thu lại Chỉ Giới Lực Trường, lúc này bước tới một bước, muốn lấy ngọc bội.
"Xuy xuy xuy. . ."
Bên trong Chỉ Giới Lực Trường, vô tận kiếm khí cắt chém, trong nháy mắt cắt chém thân thể Thủy Quỷ một lượt.
Nhưng đối phương lại thờ ơ, như hải nạp bách xuyên, hoàn toàn phá giải Chỉ Giới Lực Trường, không chút tổn thương.
Thân thể y giống như khối ngọc bội trong tay y. . .
Từ Tiểu Thụ thông qua Cảm Giác có thể nhìn thấy, cho dù lực lượng cắt chém của Chỉ Giới Lực Trường dày đặc, thế nhưng Thủy Quỷ luôn có thể tìm tới khe hở, trước khi thụ thương giải thể, hoặc là nhẹ nhàng xê dịch vị trí, tránh thoát công kích.
Trên bản chất, Chỉ Giới Lực Trường đang điên cuồng chuyển vận, nhưng lại không chén trúng một kích!
"Năng lực phản ứng thật đáng sợ. . ."
Từ Tiểu Thụ sinh lòng hoảng sợ.
Ý thức chiến đấu của Thủy Quỷ, quả thật có thể dùng hai chữ "kinh khủng" để hình dung!
Đây chính là thực lực chân chính của Thái Hư đỉnh phong, người chấp chưởng Thủy Chi Áo Nghĩa sao?
Không. . .
Đây chỉ là một góc của băng sơn!
"Lề mề cái gì đấy, cầm lấy!" Thủy Quỷ thậm chí còn có thể ở trong Chỉ Giới Lực Trường mở miệng nói chuyện, thân thể y không giây phút nào không đang phân liệt, hoàn toàn không bị thương tổn đến.
"Hô. . ."
Từ Tiểu Thụ nặng nề thở ra một hơi, thu hồi Diễm Mãng vào trong Nguyên Phủ, duỗi tay trái nắm lấy ngọc bội.
Hưu!
Đúng lúc này, phía sau truyền đến một tiếng dị hưởng.
Từ Tiểu Thụ thông qua Cảm Giác nhìn thấy, lại có một tên Thủy Quỷ đột nhiên xuất hiện ở phía sau mình.
Phân thân Thủy Quỷ mới xuất hiện cầm lấy Ngự Hải Thần Kích, mặt mũi dữ tợn nâng cao kích, hung hăng quất xuống, phương hướng nhắm đến chính là cái mông của Cuồng Bạo Cự Nhân.
"Nhận đánh lén, điểm bị động, +1."
Cột tin tức lập tức nhảy lên.
"Thình thịch. . ."
Long lân Thánh Đế cũng phát ra tiếng tim đập rất nhỏ.
Sau khi Từ Tiểu Thụ cầm tới ngọc bội, không có lập tức biến mất, mà là hú lên quái dị muốn che cái mông.
"Ngươi đánh lén?!"
"Bành" một tiếng vang lên, tay còn chưa kịp che mông, Ngự Hải Thần Kích đã quất tới.
Đau nhức kịch liệt trực tiếp khiến cho Cuồng Bạo Cự Nhân vỡ vụn, Từ Tiểu Thụ hóa thành nguyên hình, như đạn pháo bị quất bay ra ngoài, cái mông thậm chí kéo ra một đạo vết máu.
"Đau quá đau quá, đau chết ta rồi, kém chút liền bị đánh chết, đáng sợ. . ."
Thủy Quỷ vung cánh tay bị chấn đến có chút run lên, khoái cảm đánh trúng còn chưa kịp khuếch tán, sau khi nghe thấy lời này, trên trán liền có hắc tuyến hạ xuống.
"Cút!" Y tức giận nhìn tên gia hỏa trẻ tuổi vẫn còn ôm cái mông, nhưng vết thương đã khép lại kia.
"Đi đây đi đây, cảm tạ tiền bối tặng hộ thân phù, sư muội ta nhất định rất thích!" Từ Tiểu Thụ vui vẻ cười lên, sau đó trơn trượt lách mình rời đi.