Chương 1683: Cứu. . . Ta. . . (1)
Chương 1683: Cứu. . . Ta. . . (1)
"Có chút, lợi hại. . ."
Cố Thanh Nhất nhìn một đống danh tự trên bia đá, lâm vào trầm tư, trong đầu nhớ lại những lời sư tôn từng nói.
"Ở trên Hư Không Đảo, có một tòa Thiên Không Thành phiêu đãng từ thời Viễn Cổ đến nay, trải qua vô số thời đại cùng tuế nguyệt, nó vẫn tồn tại như cũ."
"Nó chia ra thành nội đảo cùng ngoại đảo, ngoại đảo chính là cổ thành hiện tại, phong hiểm cơ duyên cùng tồn tại.
"Về phần nội đảo. . . hiện tại nội đảo Hư Không Đảo đã hoàn toàn biến dạng, trở thành địa phương trục xuất lưu đày, Bán Thánh, Thánh Đế, đều là tù nhân ở bên trong.
"Nếu thật tiến vào nội đảo, mấy trăm gần ngàn năm qua, có bao nhiêu người thoát ra được."
"Cho dù có thể thoát ra, thế nhưng đại giới cũng lớn đến mức không thể tưởng tượng!"
Cố Thanh Nhất ôm Tà Kiếm Việt Liên, càng nghĩ càng kinh hãi.
Lúc trước chưa tiến vào nơi này, cũng không có mong đợi gì, cho nên cảm thấy những lời sư tôn nói cách mình quá xa xôi.
Thế nhưng hiện tại tiến vào thế giới trong truyền thuyết, mừng rỡ cùng khủng hoảng đồng thời nổi lên, hoàn toàn không biết con đường phía trước, Cố Thanh Nhất có chút không biết tiếp theo nên đi thế nào.
Ánh mắt tiếp tục nhìn xuống.
Trên tấm bia đá, ngoại trừ nhân vật Viễn Cổ, ở giữa còn có rất nhiều danh tự hắn không biết, nhưng hẳn cũng là kiêu hùng một thời.
Cuối cùng, hẳn chính là mấy vị đại lão đương thời gần đây từng xuất nhập Hư Không Đảo.
"Bát Tôn Am, Đạo Khung Thương, Bắc Hòe, Không Dư Hận, Tang Thất Diệp, Vũ Linh Tích, Tào Nhất Hán, Hựu Đồ. . ."
Danh tự không xếp theo trình tự, tản mát lộn xộn ở trên bia đá.
Nhưng từng cái tên, đều có truyền thuyết vang dội ở Thánh Thần đại lục.
Cố Thanh Nhất nặng nề hít vào một hơi, có chút không dám tin tưởng những gì mình đang nhìn thấy.
"Ngay cả Hựu Đồ lão gia tử cũng từng đến nơi này? Là sau khi giết lên Quế Chiết Thánh Sơn, hay là trước đó? Liệu có liên quan đến chuyện lão gia tử mất tích hay không?"
"Không đúng, không phải nói từ Hư Không Đảo đi ra, ngoại trừ Quỷ Thú, chỉ có một mình Bát Tôn Am thôi sao, hóa ra từng có nhiều người đến đây như vậy?
"Ngô. . . có lẽ chỉ có Bát Tôn Am bị đánh vào nội đảo Hư Không Đảo, những người còn lại, hẳn chỉ xuất hiện ở ngoại đảo?"
Cố Thanh Nhất vuốt cằm trầm tư.
Bia đá bỗng nhiên run lên, truyền ra một đạo âm thanh máy móc ngừng ngắt, đứt quãng:
"Mời. . . lưu lại. . . tính danh. . . của ngươi. . ."
Cố Thanh Nhất giật nảy mình.
Còn có thể nói chuyện?
Bia đá tựa hồ hồi lâu không nói chuyện, lời nói có chút gian nan, giống như kiếm sắt bị rỉ sét không còn sắc bén.
Nhưng. . .
Chuyện này chẳng phải mang ý nghĩa, tình huống hiện tại của mình, tương tự những người lưu tên trên bia đá, đều phải trải qua quá trình này?
Cố Thanh Nhất có chút kích động.
Vừa nghĩ tới mình có thể "sánh vai" với nhiều tiền bối kiếm đạo như vậy, cho dù y không phải loại mặt hàng "ABC từng du lịch qua đây", cũng không cổ xúy loại hành vi không văn minh này. . .
Hắn cũng không nhịn được rút kiếm ra, cách vỏ kiếm thoải mái lưu tên mình lại ở trên bia đá.
"Cố, Thanh, Nhất. . ."
"Viết xong!"
Dùng thân kiếm vỗ vỗ bia đá, hy vọng sẽ được đáp lại.
Nhưng đợi hồi lâu, bia đá vẫn không xuất hiện dị dạng nào khác, càng không có ban thưởng đặc thù gì.
Cố Thanh Nhất có chút thất vọng, thời điểm muốn vượt qua bia đá tiến lên phía trước, tấm bia đá lại động.
Vẫn là đạo âm thanh máy móc đứt quãng kia:
"Tội nhân. . . Cố Thanh Nhất. . .
"Tội nhân. . . số hiệu. . . 746392. . .
"Hoan nghênh. . . tiến vào. . . Hư Không Đảo, mời. . . nghiêm túc tuân thủ. . . trật tự. . . Hư Không Đảo, người vi phạm. . . chết!"
"? ? ?" Biểu lộ Cố Thanh Nhất trong nháy mắt ngốc trệ.
Tội, tội nhân?
Mặc dù một khắc trước lưu danh bia đá có chút vui sướng, thế nhưng trong lòng hắn vẫn duy trì kính sợ nhất định.
Một giây sau hai chữ "Tội nhân" vừa vang lên, Cố Thanh Nhất lập tức cảm thấy tảng đá trong lòng lại nặng hơn một phần.
"Thật đúng là nơi lưu đày?"
"Ta trở thành tội nhân?"
"Ta là bị hút vào, làm gì nên tội. . ."
Cố Thanh Nhất muốn giải thích, nhưng giải thích với một tấm bia đá không khác gì đàn gảy tai trâu, hắn chỉ có thể nhịn xuống phần xúc động này.
"Hư Không Đảo có trật tự gì?"
Dùng thân kiếm vỗ vỗ bia đá, lần này Cố Thanh Nhất có kinh nghiệm, đợi chừng hồi lâu, muốn chờ đáp án.
Thế nhưng bia đá giống như biến trở lại thành một khối đá bình thường, không có đáp lại.
"Thảo!"
Mặc dù tâm tính Cố Thanh Nhất không tệ, nhưng lúc này cũng bị ép đến mức nóng nảy.
Luôn miệng nói làm trái trật tự Hư Không Đảo liền phải chết, lại không nói cho người ta biết trật tự như thế nào, đây không phải gác người lên lò nướng nướng hay sao?
Lo lắng, ưu sầu, rung động, khủng hoảng. . .
Cố Thanh Nhất ngước mắt nhìn về phía con đường cổ thành nơi xa, cảm thấy Hư Không Đảo tràn ngập tịch mịch vô tận, có thể cực lực phóng đại hết thảy tâm tình tiêu cực trong lòng con người.
"Oanh!"
Trong lúc đang phát ngốc, đỉnh đầu bị mây mù trầm luân thấy không rõ cảnh sắc, bỗng nhiên có một đạo thiên lôi đánh xuống, thẳng tới một vị trí nào đó bên trong cổ thành.
Trong lòng Cố Thanh Nhất lộp bộp.
"Có động tĩnh, đại biểu có người?"
"Y xúc phạm trật tự Hư Không Đảo, bị lôi phạt?"
Do dự mãi, căn cứ nguyên tắc "Nhập gia tùy tục", Cố Thanh Nhất gian nan cất bước đi tới phương hướng kia.
"Chờ đợi tử vong" vĩnh viễn đáng sợ hơn "Nghênh đón tử vong".
Bởi vì "Nghênh đón tử cong", đại biểu "Phá diệt" hoặc "Trọng sinh".
Mà "Chờ đội tử vong", lại bao hàm "Sợ hãi" cùng "Hẳn phải chết"!
"Ông!"
Tà kiếm trong ngực khẽ run lên, cho dù bên ngoài có bố trí phong ấn, thế nhưng giờ phút này trên thân kiếm vẫn tản ra gợn sóng tà khí màu xám.
Cố Thanh Nhất chuyển mắt nhìn lướt qua, trong lòng ngược lại trấn định không ít.
"Việt Liên, ngươi cũng đang sợ hãi sao?"
"Yên tâm, ta sẽ không bỏ mạng tại nơi này."
"Táng Kiếm Trủng còn đang chờ ta về tiếp nhận truyền thừa, dựa vào nhị sư đệ cùng tiểu sư đệ, chỉ sợ sư tôn sẽ thật bị tức chết."
Có câu nhìn núi mệt chết ngựa.
Thời điểm đứng trước bia đá nhìn tới, cổ thành chỉ đơn thuần là một tòa cổ thành, ngoại trừ loang lổ cùng mục nát, không có lực lượng đặc thù gì khác.
Thế nhưng tiến vào trong thành, bất an trong lòng Cố Thanh Nhất dần dần lan khắp toàn thân.
Thiên Không Thành quá lớn!
Đặt chân vào trường nhai, càng đi vào trong, cổ kiến trúc càng lúc càng lớn.
(Dịch: Trường nhai = phố dài)
Chỉ mới đi mấy dặm, kiến trúc xung quanh đã từ độ cao bình thường, phát triển đến mười trượng, mấy chục trượng, thậm chí cả trăm trượng.
"Nơi này quả thật là quốc gia cự nhân. . ."
Cố Thanh Nhất dạo bước ở trên đường xá cổ thành, nhỏ bé giống như một con sâu kiến, hắn thậm chí không dám nói to, đè ép âm thanh xuống mức thấp nhất.
Nguy lâu cao bách xích, thủ khả trích tinh thần, bất cảm cao thanh ngữ, khủng kinh thiên thượng nhân
(Dạ Túc Sơn Tự -Lý Bạch / Tạm dịch: Lầu cao đến trăm thước, đưa tay có thể hái sao, không dám cao giọng nói, sợ kinh đến người trời. )
Đây là những vần thơ chân thực khắc hoạ tâm tình Cố Thanh Nhất lúc này.
Rốt cuộc. . .
Thời điểm khái niệm thời gian cùng không gian bắt đầu trở nên mơ hồ, Cố Thanh Nhất đi đến cuối đường cổ nhai đầu tiên.