Chương 1686: Thiên Nhân Ngũ Suy (2)
Chương 1686: Thiên Nhân Ngũ Suy (2)
"Làm sao loại bỏ những ảnh hưởng kia?" Lúc ấy Phụng Thang Mạnh Bà rất muốn "cự tuyệt nhiệm vụ", nhưng nàng biết chuyện này không thực tế, cho nên chỉ có thể tìm thủ đoạn bổ cứu.
"Ta thí nghiệm vô số lần, chỉ tổng kết ra được một loại biện pháp, có lẽ biện pháp kia không phải duy nhất, nhưng dù sao không có đối tượng thí nghiệm, chỉ có thể chấp nhận dùng tạm." Hoàng Tuyền cũng rất bất đắc dĩ.
"Biện pháp gì?"
"Nói chuyện phiếm."
Nói chuyện phiếm. . . Phụng Thang Mạnh Bà thậm chí không nhớ được thời điểm mình nghe Hoàng Tuyền đại nhân nói ra ba chữ ấy, biểu lộ đặc sắc đến cỡ nào.
Nhưng Hoàng Tuyền đại nhân tựa hồ rất nghiêm túc đối với chuyện này, tận tình khuyên bảo, tiếp tục thuyết phục:
"Ngươi chỉ có thể không ngừng nói chuyện phiếm với hắn, đồng thời không thể nói những vấn đề khiến hắn đặc biệt quan tâm, hắn mới sẽ không cảm thấy hứng thú với ngươi, cũng sẽ không thả trôi tâm thần."
"Mà thời điểm hắn mở miệng nói chuyện, triệu chứng Thiên Nhân Ngũ Suy, tựa hồ sẽ từ từ tiêu trừ. . . ừm, tựa hồ. . ."
"Nhớ kỹ, đừng nói những vấn đề khiến hắn bực bội, cũng đừng để hắn trò chuyện tận hứng."
"Cho nên, ngươi nhất định phải bảo trì loại trạng thái trò chuyện phiếm xấu hổ vừa phải, lại không đến mức làm hắn khó xử, khiến hắn ở trong buồn bực ngán ngẩm nhấc lên gợn sóng hào hứng, câu được câu không đối đáp với ngươi.
"Như thế, ngươi mới có thể sống sót."
Phụng Thang Mạnh Bà không thể nào hiểu được, vì sao mình phải tiếp lấy nhiệm vụ dành cho người điên như thế.
Nhưng đây là nhiệm vụ Hoàng Tuyền đại nhân đích thân giao phó!
Nàng chỉ có thể tận lực khống chế giọng điệu của mình, không bày ra sắc mặt khóc tang hỏi tiếp: "Làm thế nào mới có thể nắm chắc loại. . . tiêu chuẩn kia?"
Nàng nhớ rất rõ hình tượng lúc ấy, bởi vì Hoàng Tuyền đại nhân trầm ngâm hồi lâu mới trả lời: "Ngươi là người làm công tác tình báo, ngươi am hiểu nói chuyện phiếm, tiêu chuẩn này, ngươi hẳn có thể nắm chắc được."
Mạnh Bà vẫn không từ bỏ ý định, nàng không muốn chết, chỉ có thể nắm chặt lấy cọng cỏ cứu mạng, hỏi: "Thiên Nhân tiền bối theo Hoàng Tuyền đại nhân lâu như vậy, Hoàng Tuyền đại nhân có thể chống được Thiên Nhân Ngũ Suy, ngài nhất định có kỹ xảo đối kháng đặc biệt muốn dạy ta đi, đúng không?"
Hoàng Tuyền trầm mặc hồi lâu mới đáp: "Ta bình thường không làm nhiệm vụ với hắn.". . .
Đáng chết đáng chết đáng chết!
Hồi ức quả thật là một chuyện khiến cho người ta càng nghĩ càng phát điên.
Chỉ một thoáng thất thần suy nghĩ, Phụng Thang Mạnh Bà lại cảm thấy thân thể bắt đầu tỏa ra mùi thối, chuyện này khiến nữ tử ưa thích thân thể thơm ngát như nàng triệt để sụp đổ.
"Thiên Nhân tiền bối. . ."
Hết cách, còn nước còn tát, Phụng Thang Mạnh Bà tiếp tục mở miệng: "Hoàng Tuyền đại nhân có nói với ngài, nhiệm vụ thứ hai của chúng ta là gì không?"
"Khặc. . ." Thiên Nhân Ngũ Suy mỉm cười một tiếng, ghé mắt trông lại,"Đương nhiên, bằng không chúng ta đến đây làm gì?"
Ngươi đừng nhìn ta oa!
Phụng Thang Mạnh Bà bị ánh mắt thê thảm kia nhìn chằm chằm, xương đuôi đều lạnh buốt, nàng nhịn xuống kinh sợ, cố gắng bình tĩnh nói: "Nhưng ta vẫn chưa biết, Thiên Nhân tiền bối có thể lộ ra một chút được không?"
"Có gì không thể nói đâu chứ, chúng ta là đồng bạn."
Thiên Nhân Ngũ Suy suy nghĩ một chút, lên tiếng nói: "Lần này Hoàng Tuyền đại nhân hợp tác với Dạ Miêu, muốn đồ Thánh, chúng ta cần đi làm mồi nhử, đến Cô Âm Nhai dẫn dụ Bán Thánh xuất thủ."
"Hả?"
Phụng Thang Mạnh Bà như bị sét đánh.
Ta còn chưa kịp giải trừ Thiên Nhân Ngũ Suy, tử kỳ sắp tới, còn có tư cách đi làm mồi câu Bán Thánh?
Khó trách thời điểm giao phó nhiệm vụ không tiết lộ nội dung cho ta. . .
Là ta đắc tội Hoàng Tuyền đại nhân sao, nhất định phải nhằm vào ta như thế?
Chỉ cho một cái phương thức liên lạc mà thôi, không cần làm khó dễ người ta đến mức này đi?
À không!
Vị trí thành viên Diêm Vương cụ thể, ta cũng cho Thủy Quỷ. . .
Phụng Thang Mạnh Bà giật mình hiểu ra, nặng nề nhắm mắt lại, nhỏ tiếng nói: "Vậy nhiệm vụ thứ nhất, còn làm hay không?"
"Đương nhiên phải làm." Ký ức Thiên Nhân Ngũ Suy tựa hồ tựa hồ cũng không tốt lắm, sau khi trầm ngâm một hồi mới từ trong ngực móc ra một tấm chân dung, phối hợp nói ra:
"Hành động mồi nhử nửa ngày sau mới bắt đầu, hiện tại chúng ta có rất nhiều thời gian, có thể đi tìm người trên bức họa."
"Dựa theo Hoàng Tuyền đại nhân chỉ thị, lực lượng đồng tử Lệ gia hẳn xuất hiện ở trên người tiểu nữ oa này. . .
Ngón tay hắn chỉ chỉ chân dung, trong mắt toát ra thần sắc hứng thú,"Mộc Tiểu Công, tên rất êm tai, không phải sao?"
Cái tên này êm tai chỗ nào!
Hứng thú của ngươi quả thật giống như năng lực của ngươi, đều quá biến thái!
Trong lòng Phụng Thang Mạnh Bà có một vạn con thảo nê mã muốn lao ra.
Trước kia nàng không phải như vậy, nhưng thời điểm đi theo Thiên Nhân Ngũ Suy hành động, đối phương nói một câu, nàng đều muốn lớn tiếng đậu đen rau muống.
"Đông!"
Định nói chuyện, trong lòng đột nhiên co rụt lại, Phụng Thang Mạnh Bà "Ngô" một tiếng kêu rên.
"Thế nào?" Thiên Nhân Ngũ Suy ngước mắt trông lại, con ngươi u ám giống như Tử Thần đòi mạng.
Trái tim Phụng Thang Mạnh Bà mãnh liệt gia tốc, cảm giác tử vong thoáng cái ập tới.
Nhưng nàng chỉ có thể vờ như không có chuyện gì quan sát chân dung, cố gắng dời lực chú ý của Thiên Nhân Ngũ Suy sang nơi khác, nói: "Không có gì, chỉ là vừa nghĩ đến có thể tìm đồng tử Lệ gia, cùng tham dự hành động đồ Thánh. . . có chút hưng phấn."
"Khặc khặc khặc. . ." Thiên Nhân Ngũ Suy cười thảm thành tiếng, từ đáy lòng gật đầu,"Ta cũng rất hưng phấn."
Ta là giả hưng phấn, nhưng ngươi tuyệt đối là biến thái thật!
Phụng Thang Mạnh Bà không nghĩ tới chuyện này lại chó thể khiến Thiên Nhân Ngũ Suy nổi lên hứng thú nồng đậm, nàng lập tức muốn đối phương khôi phục bình thường, liền chỉ vào chân dung, nói:
"Mộc Tiểu Công, Bỉ Ngạn Hoa Khai từng động thủ qua, sau đó mất đi Âm Dương Huyết Đồng, được không đủ bù mất.
"Sau lưng nàng hẳn có người, chí ít cũng là cao thủ đặc biệt giống như người bên cạnh Từ thiếu, đã nàng có cao nhân bảo hộ, có lẽ chúng ta không nên trực tiếp tìm nàng, mà là di chuyển mục tiêu, từ khía cạnh đánh vào."
"Ngươi nói rất có lý." Thiên Nhân Ngũ Suy đồng ý gật đầu.
Nhìn không ra ngươi vẫn rất lý trí. . . Phụng Thang Mạnh Bà kinh ngạc Thiên Nhân tiền bối có năng lực mạnh như thế, lại không mù quáng tự đại.
Nhưng nàng không dám truy đến cùng, sợ đối phương lại nổi lên hứng thú, lập tức phất tay ra hiệu Thiên Nhân tiền bối đổi một tấm chân dung. . . bởi vì nàng căn bản không dám đụng vào đồ vật Thiên Nhân Ngũ Suy đụng qua, sau đó nói tiếp:
"Nữ tử này không tệ, ta chú ý qua nàng, cũng là một người kỳ quái, nhưng vô luận ngụy trang thế nào, tiêu chí vẫn rất rõ ràng, chúng ta có thể từ trên người nàng tìm kiếm đột phá." Phụng Thang Mạnh Bà điểm một cái.
"Tiểu lư đồng?" Thiên Nhân Ngũ Suy chú ý tới Phụng Thang Mạnh Bà dùng ngón tay cách không điểm vật.
"Vâng." Phụng Thang Mạnh Bà gật đầu, thoáng kéo ra một chút khoảng cách,"Mỗi lần nàng xuất hành, trên tay đều sẽ bưng tiểu lư đồng, cho dù dịch dung cũng chưa từng thay đổi, chuyện này làm ta rất hiếu kì. . . vì sao?"
Thiên Nhân Ngũ Suy lâm vào trầm tư, hồi lâu mới nói: "Câu cá? Nàng thật ra là một người rất lợi hại, đang dùng chi tiết không đáng chú ý này hấp dẫn ánh mắt địch nhân, một khi có cá mắc câu, lập tức phản sát?"
Tê. . .
Phụng Thang Mạnh Bà hít vào một ngụm khí lạnh.
Nàng không phải tán đồng ý nghĩ này, mà là đang kinh ngạc Thiên Nhân tiền bối lại cẩn thận như thế, chỉ là một tên Tông Sư nho nhỏ, đều không dám khinh thường.
Tương phản, bình đẳng đối đãi đến mức cực đoan!
"Có lẽ có khả năng, nhưng hẳn không đến mức ấy đi. . ." Phụng Thang Mạnh Bà không biết mình nên phụ họa hay là phản bác, chỉ có thể lập lờ nước đôi cho ra đáp án.
Đúng lúc này, Thiên Nhân Ngũ Suy bỗng nhiên ngước mắt, nhìn về phía phương xa.
"Là nàng sao? Nhìn thấy có chút tương tự. . ."
"Ai?"
Phụng Thang Mạnh Bà ngước mắt, ngoài ý muốn phát hiện ở nơi sơn dã phương xa, có một nữ tử đang chậm rãi đi đến.
Tướng mạo nàng bình thường, không có điểm sáng đặc thù, nhưng áo trắng hơn tuyết, yên ổn khoan thai, khí chất giống như Thiên Sơn Tuyết Liên, vĩnh viễn thong dong thịnh phóng ở trong thế giới của mình, không động tâm vì ngoại vật.
Mấu chốt nhất là, phía trên tay trái nữ tử bưng lấy một chiếc tiểu lư đồng đang bốc lên đàn hương thăm thẳm.
So sánh với chân dung trên bức họa, ngoại hình, hoàn toàn nhất trí!