Chương 173: Mosey Mosey
Chương 173: Mosey Mosey
Lạc Lôi Lôi kém chút triệu hồi lôi điện đánh chết hắn.
Đây đã là lúc nào rồi, còn nghĩ đến những thứ kia, gia hỏa này có độc à?!
"Từ Tiểu Thụ..." Nàng đè nén xao động, nắm vuốt ngọc giản đi qua, thì thầm bên tai hắn: "Sau khi ra ngoài, theo ta đi!"
Cho dù thiếu niên trước mặt cực kỳ không đứng đắn, nhưng luận phương diện thực lực, thật quá xuất chúng, cho dù đặt ở bên ngoài Linh Cung!
Loại người này, đáng để nàng mời chào lần thứ hai.
Từ Tiểu Thụ bị nhiệt khí thổi đến một trận tâm viên ý mãn, vội vàng lui lại, chân thành nói: "Ta sẽ không đi với ngươi."
"À há?"
Mấy người xung quanh lập tức mộng bức, trong mắt dấy lên bát quái chi hỏa hừng hực.
Âm thanh Lạc Lôi Lôi bọn họ không nghe thấy, thế nhưng Từ Tiểu Thụ hoàn toàn không kiên nể gì.
Có chuyện gì?
Tận thế tỏ tình?
Lại bị tàn nhẫn cự tuyệt?
Mộc Tử Tịch một mặt hồ nghi nhìn hai người, tròng mắt lộc cộc xoay vòng, lại tới một người? Từ Tiểu Thụ ngươi có thôi đi không?!
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 7."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 1."
"Nhận oán hận, điểm bị động, + 1."
Oán hận?
Từ Tiểu Thụ vô thức nhìn về phía Mộc Tử Tịch, phát hiện cô nương này không có gì không đúng.
Không phải nàng chỉ cống hiến nguyền rủa à?
"Oán hận" từ đâu đến?
Gương mặt xinh đẹp của Lạc Lôi Lôi lập tức đỏ lên, sao nàng có thể không biết đám người xung quanh đang hiểu lầm.
Nhưng nàng cũng lười giải thích, dứt khoát buông ra, nói thẳng: "Vì sao không theo ta rời đi? !"
Một lời vừa ra, đám người xung quanh liền sôi trào.
Nếu không phải hiện tại đang tận thế, dựa theo tính tình đám gia hỏa này, đoán chừng sẽ lập tức lấy ghế từ trong giới chỉ ra, vừa xem vừa cắn hạt dưa.
"Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, hỏi lại có ý nghĩa gì?" Từ Tiểu Thụ nhếch miệng,"Đừng chậm trễ thời gian của mọi người, mau mau liên hệ cung chủ."
Mộc Tử Tịch mở to hai mắt nhìn, không ngờ lúc sư huynh nhà mình cự tuyệt người, lại tàn nhẫn như vậy.
Nàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón trỏ, như vậy tính ra, mình thu được thứ này, đã không tệ rồi?
Nhưng mà...
Phấn bồ câu...
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 1."
Lạc Lôi Lôi tức giận đến nghiến răng, cả giận nói: "Ngươi thật không nghĩ..."
"Ta cự tuyệt!"
Từ Tiểu Thụ chém đinh chặt sắt.
Tất cả mọi người đồng tình nhìn về phía cô gái trước mặt, cô nương tốt như thế, sao lại có người không biết trân quý cơ chứ?
Đã tận thế...
Không đúng!
Có người nhìn lại hậu phương, phát hiện thế giới sụp đổ trên phạm vi lớn, vội vàng nói: "Lôi Lôi sư tỷ, hiện tại không phải lúc sầu não, mau liên hệ với cung chủ đi, ngàn vạn lần không thể..."
Y thật sợ cô nương trước mặt trong cơn nóng giận, lôi kéo đám người cùng tuẫn tình!
Lạc Lôi Lôi tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, dán ngọc giản lên trán.
Từ Tiểu Thụ nhìn bóng lưng nàng rơi vào trầm tư.
Các trưởng lão thật không có phát hiện thân phận của cô nương này sao? Nàng nắm chắc có thể thong dong rời đi, có phải mang ý nghĩa...
Thiên Huyền Môn vừa mở, người bịt mặt kia sẽ xuất hiện?
Nghĩ đi nghĩ lại, tư duy của hắn liền bị "Oán niệm" không ngừng xuất hiện hấp dẫn lấy.
Xảy ra chuyện gì?
Đến cùng là ai tốt như vậy, sắp chết đến nơi không cầu nguyện, còn không ngừng cống hiến điểm bị động cho mình?
Ánh mắt hắn dao động, cuối cùng dừng lại ở trên người Triều Thanh Đằng.
"Ngươi nhìn ta làm gì?"
Toàn thân Triều Thanh Đằng xiết chặt, lấy trạng thái trước mắt của mình, sẽ là đối thủ của Từ Tiểu Thụ sao?
Y có đột phá, nhưng Từ Tiểu Thụ...
Thế quái nào lại đột phá đến Tiên Thiên?
Hắn không phải mới cửu cảnh?
Gia hỏa này là quái vật à?!
Từ Tiểu Thụ nhìn "Oán niệm" chuyển thành "Hoài nghi", ánh mắt lập tức biến thành nghiền ngẫm.
"Oán niệm" hình như là từ lúc Lạc Lôi Lôi nói chuyện với mình xuất hiện, xem tình huống này...
Không thể nào?
Sẽ không phải đi Thiên Huyền Môn chuyến đi, liền bị rơi vào lưới tình chứ?!
Hắn tiến lên, tay phải trùng điệp vỗ lên vai thiếu niên lạnh lùng, tình ý sâu xa nói: "Tuổi tác không thành vấn đề, yêu một người, nên lớn mật nói ra."
"Thầm mến, không thể."
Lúc đầu tâm tình người xung quanh đã ổn định lại, thế nhưng một màn bất thình lình lại suýt chút nữa khiến bọn họ lấy ghế đẩu ra.
Tình huống như thế nào?
Triều sư đệ có bát quái?
Quả nhiên người tại tận thế, rất dễ phát tình a!
Khuôn mặt anh tuấn của Triều Thanh Đằng lập tức đỏ bừng, đẩy tay Từ Tiểu Thụ ra: "Ngươi đang nói bậy gì thế, ta không có thích Lôi Lôi sư tỷ!"
"Ngọa tào?"
Lần này có mấy người trực tiếp ngã xuống đất, hiển nhiên bị kinh trụ đến.
Mộc Tử Tịch gian nan từ dưới đất bò dậy, không thể tin nhìn đồng môn, mọi người mới tiến vào nội môn bao lâu?
Đây mới là lần đầu tiên gặp Lạc Lôi Lôi đi, thế này...
Từ Tiểu Thụ hài lòng gật đầu: "Đây mới là bộ dáng nam nhân nên có."
Đông!
Triều Thanh Đằng đã ý thức được chuyện gì, hai mắt thất thần, co quắp ngã trên mặt đất.
Lạc Lôi Lôi ngây ngẩn cả người, lấy ngọc giản từ trên trán xuống, trực tiếp đi tới.
"Không phải, Lôi Lôi sư tỷ, ngươi nghe ta giải thích..." Triều Thanh Đằng luống cuống tay chân.
Cô nương này lại không nhìn y, đi tới trước mặt Từ Tiểu Thụ, đưa ngọc giản tới,"Tìm ngươi."
"Ồ?" Từ Tiểu Thụ sửng sốt,"Tìm ta?"
Hắn tiếp qua ngọc giản, trong đầu tuôn ra cảm giác quen thuộc.
Tay cắm vào túi quần, vô thức quay người lui ra phía sau, cách đám người mấy bước, Từ Tiểu Thụ quen thuộc áp sát bên tai.
"Alo, ai đấy?"
Đám người kém chút té xỉu, dám nói chuyện với cung chủ đại nhân như thế?
Từ Tiểu Thụ nhíu nhíu mày, không có âm thanh?
Hắn dời bước đi tới chỗ Lạc Lôi Lôi gọi điện lúc trước, lần nữa lên tiếng: "Mosey Mosey?"
Vẫn không có âm thanh...
Đáy lòng Từ Tiểu Thụ trầm xuống, không thể nào!
Hắn nhìn về phía Lạc Lôi Lôi: "Không có tín hiệu?"
Lạc Lôi Lôi: ? ? ?
Tín hiệu gì?
Nàng nhìn tư thế cầm ngọc giản của Từ Tiểu Thụ...
"Đặt lên trán! Dùng linh niệm quét!"
Cô nương kém chút nhảy dựng lên, rất muốn lao đến đấm chết thiếu niên trước mặt.
Từ Tiểu Thụ lập tức ý thức được chuyện gì, co rụt đầu lại, dán vào trán.
"Từ Tiểu Thụ?" Đây là âm thanh của cung chủ đại nhân, rất nghiêm túc.
"Là ta."
"Vị trí mười hai chỗ trấn giới chi bảo, có phải ngươi đều biết hay không?"
Từ Tiểu Thụ nghĩ đến bản đồ, thứ này có thể nói ra sao?
Vạn nhất là tình báo Tang lão bốc lên nguy hiểm đến tính mạng đổi lấy...
"Không biết."
"Rất tốt, tìm một chỗ trấn giới chi địa gần nhất, đặt ngọc giản này vào trong phong ấn, nhớ kỹ, thời gian không nhiều."
Từ Tiểu Thụ: "..."
Muốn thử ta?
"Ta thật không biết!"
"Đừng nói nhảm, lại tiếp tục lề mề, Thiên Huyền Môn thật sẽ nổ, vỏ kiếm Hắc Lạc ở trong tay ngươi có đúng không, làm xong chuyện này, sau khi ra ngoài ta sẽ không truy cứu."
Từ Tiểu Thụ trong nháy mắt nhũn ra, cung chủ đại nhân làm sao biết được?
Hắn cố gắng bình tĩnh nói: "Không ở trong tay ta, bị Lạc Lôi Lôi đoạt, nàng có chút cổ quái..."
Có một số việc không cần nói rõ, hư thực kết hợp, ngược lại có thể tạo thành hiệu quả không tưởng.
Đối diện trầm mặc mấy giây, tiếp tục nói: "Chuyện này không cần xoắn xuýt, ngươi nhanh chóng hoàn thành những việc ta nói."
Lắc lư qua?
Từ Tiểu Thụ vui mừng, nhưng rất nhanh ý thức được huyền cơ trong đó, cung chủ đại nhân tựa hồ biết được thân phận của Lạc Lôi Lôi?
Đã chứng thực được một chuyện!
"Tốc độ ta cũng không phải nhanh nhất..."
Hắn lần nữa mập mờ nói, ở đây luận tốc độ, Lạc Lôi Lôi tuyệt đối đệ nhất, đó là nữ nhân có thể thao túng thiểm điện, hắn không tin cung chủ không biết.
"Nhưng ngươi là người ta tín nhiệm nhất!"
Quả nhiên...
Từ Tiểu Thụ nhìn Lạc Lôi Lôi chạy tới bên cạnh Triều Thanh Đằng, cúi đầu nói gì đó, cô nương này đoán chừng sắp lạnh.
Mà đã cung chủ đại nhân tín nhiệm mình...
Hắn nghĩ tới Sinh Mệnh Linh Ấn còn có "Phong ấn giới chỉ" ở trên người mình, có lẽ đến lúc đó có thể đẩy hết lên trên đầu Lạc Lôi Lôi?
Dù sao một cái cũng là cõng, ba cái cũng là cõng, hắn không thân chẳng quen với nữ tử kia, đương nhiên không cần cố kỵ thứ gì.
Chỉ đáng tiếc, Triều Thanh Đằng tốt biết bao, tình cảm còn chưa bắt đầu lưu luyến, đã phải thủ tiết...
"Có ban thưởng không?"
Từ Tiểu Thụ lần nữa đặt câu hỏi, hiện tại muốn thưởng, sau khi đi ra ngoài cho dù không lấy được, bọn họ cũng sẽ không tiện truy cứu mình lấy bảo vật ở trong Thiên Huyền Môn.
Kết quả đối diện chỉ truyền đến một tiếng gào thét kiềm chế:
"Nhanh lên cho ta!"
Từ Tiểu Thụ: "..."
Hắn còn muốn nói gì, kết quả "Bíp-" một tiếng, truyền tin kết thúc.