Chương 1732: Mười Năm Tàng Kiếm, Lại Nghe Tiếng Kiếm Ngân (2)
Chương 1732: Mười Năm Tàng Kiếm, Lại Nghe Tiếng Kiếm Ngân (2)
Phía trên đoạn nhai.
Tay trái Bát Tôn Am nhẹ nâng trường kiếm gỗ đào, hai ngón tay phải khép lại, chầm chậm trượt qua thân kiếm.
Những nơi ánh mắt nhìn đến, kiếm gỗ đào từng tấc từng tấc, lộ ra bạch sắc phong mang.
"Ông!"
Rõ ràng không phải mình cầm kiếm, nhưng giờ khắc này, Tu Viễn Khách có thể cảm nhận được bội kiếm vui sướng, đồng thời nhìn thấy những nơi ngón tay lão sư vuốt qua, niệm lực ngưng kết xuất hiện. . .
Đây là kiếm niệm!
Đồng dạng, đơn thuần vuốt một cái, Tu Viễn Khách thậm chí có cảm giác bội kiếm muốn nhận lão sư làm chủ!
Chỉ cần lão sư muốn, thanh kiếm này sẽ lập tức nhận chủ!
Đúng là. . .
Không thể tưởng tượng!
"Ầm ầm ầm! ! !"
Ánh lửa xua tan hắc ám, chiếu rọi bóng người đứng trên đoạn nhai, tiếng oanh minh quanh quẩn bên tai không dứt, phảng phất tận thế giáng lâm.
"Kiếm tên gì?" Bát Tôn Am bình tĩnh hỏi.
Tu Viễn Khách không nhịn được ngước mắt, ánh mắt vượt qua lão sư, nhìn viễn cổ hùng thành gần trong gang tấc, trong lòng kinh hoảng, không hiểu vì sao lão sư có thể lạnh nhạt như vậy.
"Tiên Đào." Y nơm nớp lo sợ trả lời.
"Kiếm gỗ Tiên Đào. . ."
"Tên rất êm tai."
Bát Tôn Am bỗng nhiên cong bốn ngón tay trái lại, nhẹ nhàng cầm lấy Tiên Đào.
Giờ khắc này, trên thân kiếm gỗ có bạch mang khuấy động, tiếng kiếm minh thông thấu thiên nhai.
"Ông!"
Tu Viễn Khách trong nháy mắt nổi hết da gà, chỉ cảm thấy thời không xung quanh, theo kiếm minh trở nên chậm lại!
Bát Tôn Am cảm thụ được bên trong kiếm gỗ ẩn chứa lực lượng bành trướng tương tự mình, hơi kinh ngạc nói: "Ngươi đang tàng kiếm?"
"Vâng!" Tu Viễn Khách kinh sợ,"Ta đã tàng kiếm mười ba năm bốn tháng hai mươi sáu ngày, lão sư. . ."
Khóe miệng Bát Tôn Am hơi nhếch lên.
Nếu là như vậy, có lẽ sau một kiếm này, Tu Viễn Khách khả năng cao sẽ giữ được một mạng.
"Nhắm mắt lại."
Âm thanh ôn hòa truyền đến, mặc dù Tu Viễn Khách không hiểu, nhưng vẫn làm theo.
"Đưa tay."
Y duỗi tay ra, cảm thấy trong lòng bàn tay biến nặng, hẳn là kiếm gỗ Tiên Đào vào tay.
"Long long long! ! !"
Hai mắt nhắm lại, tiếng oanh minh bên tai càng thêm chói tai.
Tu Viễn Khách khẩn trương đến mức toàn thân căng cứng, đối mặt với lão sư truyền kiếm, trong lòng y vừa hưng phấn, vừa sợ hãi thực lực bản thân không đủ.
Thời khắc như thế, ngay cả đại sư huynh cũng sẽ hâm mộ đi?
"Buông lỏng, đừng suy nghĩ lung tung."
Tu Viễn Khách lập tức buông lỏng xuống.
"Minh tưởng."
Hắn tập trung tinh thần, chợt cảm thấy tiếng ồn ào bên tai tựa hồ ít đi một chút.
"Tiếp theo, ta sẽ truyền cho ngươi cảm ngộ kiếm đạo của ta, về phần ngươi có thể học được bao nhiêu, liền phải xem ngộ tính." Bát Tôn Am không chút ba động nói ra, duỗi một ngón tay.
Tu Viễn Khách kích động đến mức hưng phấn không thôi.
"Buông lỏng."
Âm thanh lại truyền tới.
Giờ khắc này, Tu Viễn Khách buông xuống hết thảy, hoàn toàn dựa theo lão sư dẫn đạo mà đi.
Trong sát na, y cảm nhận được mi tâm truyền đến nhiệt độ, hẳn là lực lượng ngón tay lão sư truyền đến.
"Ông!"
Một giây sau, Tu Viễn Khách cảm thấy linh hồn run lên, toàn bộ thế giới trở nên an tĩnh.
Hậu phương, từ góc độ Sầm Kiều Phu cùng Thủy Quỷ đến xem, sau khi ngón tay Bát Tôn Am điểm vào mi tâm Tu Viễn Khách, lực lượng thời gian, không gian nồng đậm liền hiện ra.
Gợn sóng dùng mắt trần cũng có thể nhìn thấy khuếch trương, phiêu đãng ra hư không, dung nhập vào thiên đạo.
Một giây sau. . .
Thế giới, đình chỉ!
"Chuyện này?"
Trong mắt Thủy Quỷ lóe lên một tia kinh hãi.
Mình đã bao lâu không nhìn thấy Bát Tôn Am đích thân xuất thủ?
Hiện tại Bát Tôn Am vẫn còn đang trong trạng thái phong kiếm, đơn thuần truyền kiếm, lực lượng tiết ra ngoài, đã có thể trực tiếp ảnh hưởng đến thời không?
Kiệt lực ngước mắt nhìn bốn phía.
Hoa cỏ cây cối, không còn chập chờn; tiếng gió thú minh, không còn vang lên, ngay cả đuôi lửa do Thiên Không Thành rơi xuống ma sát phát ra, cũng đình chỉ thiêu đốt. . .
"Đây mẹ nó là cảnh giới Hậu Thiên?"
"Thần mẹ nó trạng thái hư nhược?"
Thủy Quỷ nhìn đến thất thần.
Bát Tôn Am "suy nhược", lực lượng tiết ra ngoài giờ khắc này chỉ là một góc của băng sơn, thế nhưng lại có thể khiến có người nắm giữ Thủy Chi Áo Nghĩa như y cũng cảm thấy kinh hãi.
Thật giải trừ trạng thái tàng kiếm. . .
Bát Tôn Am, có thể chém ra một kiếm thế nào?
"Đông!"
Không chỉ Thủy Quỷ, Sầm Kiều Phu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Tu Viễn Khách đồng dạng như thế.
Y cảm thấy giờ khắc này vạn vật biến mất, bên trong ý niệm, giữa thiên địa chỉ còn hai người là mình cùng lão sư.
"Có gió. . ."
Âm thanh phiêu miễu truyền đến.
Bên trong thế giới Huyễn Kiếm Thuật, Tu Viễn Khách cảm giác xung quanh có tiếng gió, ô ô rung động.
"Có người. . ."
Tu Viễn Khách hoàn toàn đắm chìm vào trong thế giới lão sư kiến tạo ra, đồng thời cũng theo câu này, nghe được âm thanh sào sạt trong nhân thế.
"Có lâu. . ."
Thế giới ý niệm hỗn độn, nương theo một tiếng này, thiên địa ngăn cách, phân biệt rõ ràng.
Ở giữa sương mù mênh mông, có lầu cao nhô lên, tường dùng gạch xanh, ngói như ngọc bích, không biết có bao nhiêu tầng lầu, chỉ thấy tiên vân lượn lờ, tiên hạc du minh.
"Lão sư!"
Tu Viễn Khách giống như triều thánh, bỗng nhiên trông thấy trên đỉnh tháp có một người đang đứng, không thấy dung mạo, lẻ loi một mình.
Bên trong tiên vân lượn lờ, tiên hạc tê minh, người kia rút kiếm, ở trên đỉnh tháp luyện kiếm. . .
"Ong ong ong!"
Kiếm ngân nhẹ nhàng, từng đạo gợn sóng dùng mắt trần cũng có thể nhìn thấy lan ra.
"Huyễn Kiếm Thuật, Mạc Kiếm Thuật, Quỷ Kiếm Thuật, Tình Kiếm Thuật. . ."
Tu Viễn Khách sợ ngây người.
Đây chính là điểm huyền bí của các đại kiếm thuật, y nghiên cứu mấy chục năm vẫn không thể ngộ ra!
Y hóa thành bọt biển thiếu nước, tâm tư lập tức đắm chìm, điên cuồng hấp thu, muốn lĩnh ngộ hết thảy.
Nhưng bỗng nhiên, y nghĩ tới lời nói của lão sư.
"Huyễn Kiếm Thuật, biết không?"
Tham thì thâm!
Tu Viễn Khách lập tức khống chế ý niệm, đè xuống dụ hoặc, chỉ truy tìm Huyễn Kiếm Thuật lão sư muốn mình tìm.
Thời Không Dược Thiên, nhất niệm vĩnh hằng.
Tu Viễn Khách quên đi thời gian, cũng quên đi không gian.
Không biết bao lâu, y cảm giác mình rốt cuộc minh bạch lão sư muốn truyền cho mình một kiếm, gọi là gì!
Đột nhiên đứng lên.
Tu Viễn Khách cầm kiếm gỗ Tiên Đào trong tay, mở mắt ra nhìn thế giới hỗn độn.
"Không phải một kiếm!"
"Lão sư muốn truyền, chính là toàn bộ chỗ này!"
"Huyễn Kiếm Thuật, áo nghĩa. . . Đệ Nhị Thế Giới!"
Khanh!
Minh ngộ được điểm này, âm thanh kiếm ngâm chói tai vang vọng, xé rách thế giới trước mặt.
Tu Viễn Khách từ trong hỗn độn thức tỉnh, lập tức cảm nhận được cơ thể mình tản ra vô tận kiếm ý, thẳng hướng vân tiêu.
"Rầm rầm rầm. . ."
Y giống như nhân loại đang tiến hóa, chỉ bằng vào khí thế, liền có thể khuấy động toàn bộ Cô Âm Nhai.
Bên tai truyền đến tiếng kiếm minh hưng phấn, đến từ Tiên Đào. . .
Trước mặt là viễn cổ hùng thành đang dừng giữa hư không, hẳn là bị lực lượng của mình ảnh hưởng. . .
"Ta. . ."
Tu Viễn Khách không biết mình làm sao làm được.
Loại lực lượng cổ kiếm đỉnh phong tu như thế, mình, nắm giữ?
Lực lượng như thế, lúc trước ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhưng hiện tại. . .
Mộng, trở thành sự thật!
Tu Viễn Khách ngốc trệ, ánh mắt bất giác quét qua, nhìn về phía Sầm Kiều Phu cùng Thủy Quỷ đang quan sát mình biến hóa.
"Oanh" một tiếng vang lên.
Kiếm ý trong mắt tựa như thủy triều, tực tiếp chém rách đoạn nhai, thậm chí trảm hai người kia lui lại mấy chục trượng.
"Ta. . ."
Tu Viễn Khách lần nữa sợ ngây người.
Đây là chuyện mình có thể làm?
Y nhìn thấy trong mắt Sầm Kiều Phu cùng Thủy Quỷ hiện lên vẻ kinh hãi, trong lòng càng không dám tin, lực lượng như thế, sau khi mình mở mắt liền có thể đạt được?
"Ba."
Thời khắc mờ mịt, trên vai đột nhiên truyền đến trọng lượng.
Tu Viễn Khách ngoái nhìn, trông thấy mặt mũi lão sư tràn đầy suy yếu, nhưng ánh mắt như mang theo cổ vũ cùng tán thưởng.
Bát Tôn Am đúng là không nghĩ tới, Tu Viễn Khách dựa vào cảm ngộ Huyễn Kiếm Thuật cảnh giới thứ nhất, lại có thể tiếp nhận nhiều truyền thừa như vậy, trực tiếp ngộ ra đến cảnh giới thứ hai Huyễn Kiếm Thuật.
Hắn mỉm cười chỉ tay về phía bầu trời.
Trên trời là Thiên Không Thành, bởi vì Tu Viễn Khách mà đình chỉ!
"Mười năm tàng kiếm, lại nghe tiếng kiếm ngân. . ."
"Đi đi! Hiện tại, là thời khắc thuộc về ngươi!"
Vừa dứt lời.
Tu Viễn Khách chỉ cảm thấy nội tâm có một cỗ lực lượng điên cuồng khuấy động, kích thích nó mang đến hơn xa bất luận đan dược nào, mãnh liệt vượt qua hết thảy cấm chiêu.
"Mười năm tàng kiếm, lại nghe tiếng kiếm ngân. . ."
Tu Viễn Khách lặp lại câu này, cảm thấy trời đất bao la, duy chỉ có lão sư hiểu mình.
Y ngước mắt nhìn lên.
Trong huyết sắc mông lung, Tu Viễn Khách tưởng đây là ánh lửa viễn cổ hùng thành chiếu rọi, thật tình không biết thất khiếu mình đang chảy máu.
Không chần chờ nữa.
Giương kiếm lên.
"Am! ! !"
Kiếm quang sáng chói nở rộ, trải khắp bầu trời, thậm chí bao phủ Thiên Không Thành vào bên trong.
Dưới ánh mắt thấp thỏm lo âu của toàn bộ thí luyện giả bên trong Vân Lôn Sơn Mạch, một đạo kiếm quang nhấn chìm hết thảy, khai mở hắc ám tận thế, chém ra quang minh sáng chói.
"Một kiếm mỹ lệ đến cỡ nào!"
Tu Viễn Khách trừng to mắt, không dám tin nhìn một kiếm mình vừa mới chém ra.
Đệ Nhị Thế Giới!
Đây chính là Đệ Nhị Thế Giới mình tha thiết ước mơ!
Từ trong một kiếm này, y thấy được thân ảnh múa kiếm ở trên đỉnh kiếm lâu không phải lão sư, cũng không phải Kiếm Thần, mà là bản thân y.
Là Tu Viễn Khách y!
Chém ra một kiếm kinh diễm tuyệt luân!
Đây chính là Đệ Nhị Thế Giới trong mộng!
"Rức!"
Kiếm gỗ Tiên Đào chém ra một kiếm, lập tức rạn nứt.
"Phanh!"
Phía trên đoạn nhai, Tu Viễn Khách ngã xuống, toàn thân nhuốm máu, trước mắt trở nên mơ hồ.
Nhưng trong mắt y vẫn lưu lại nồng đậm kinh diễm, cùng toàn bộ mỹ hảo thế gian.
Sống có gì vui, chết có gì buồn?
Kiếm tu chúng ta, suốt đời truy cầu. . .
Chính là một kiếm này!
"Ta làm được!"
"Ta làm được! !"
"Ta làm được! ! !"
"Mặc dù chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. . . nhưng lão sư! Nhưng đại sư huynh! Ta, Tu Viễn Khách, làm được! ! !"
Tu Viễn Khách không có nhắm mắt, chỉ im lặng hò hét ở trong lòng.
Ở trong bụi mù, ở trong màu xám cùng một thế giới mỹ lệ khác, y gắt gao nhìn chằm chằm một kiếm kia, toàn bộ tư tưởng rốt cuộc đình chỉ vận chuyển.
Sớm nghe đạo, chiều chết cũng được. . .