Chương 175: Sinh Mệnh Dưới Lòng Đất
Chương 175: Sinh Mệnh Dưới Lòng Đất
Có linh trí?
Từ Tiểu Thụ nhìn khôi lỗi sắt thép lâm vào trầm tư.
Cảm Giác có thể nhìn thấy trong cửa sắt là một vùng tăm tối, sau khi đám khôi lỗi to lớn đi vào, vậy mà cuộn xuống dưới đáy.
Đằng sau là một màn ánh sáng, nhưng chúng nó tựa hồ không trở về được.
"Muốn tìm được phong ấn trấn giới chi bảo, có lẽ phải dựa vào chúng nó?" Từ Tiểu Thụ cảm thấy rất thú vị.
Hắn không có trực tiếp hành động, mà là đi tới bên cạnh Chu Thiên Tham.
Nhìn từ xa không biết, nhìn kỹ mới phát hiện thân thể y đã bị chấn nứt, đoán chừng là do mấy khối sắt lơn kia gây nên.
Thương thế trong cơ thể rất nặng, tuy chưa đến mức gân mạch đứt từng khúc, nhưng cũng đã không sai biệt lắm.
Đáng sợ hơn là, một loại đao ý vô cùng tà môn du tẩu trong thân thể, ngũ tạng lục phủ đều bị nó tổn thương, đoán chừng không bao lâu nữa, con hàng này liền sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Nghiêm trọng nhất...
Từ Tiểu Thụ vung áo y lên, nhìn về phía tay cụt.
Vết thương đã ngưng tụ thành cục máu, không biết thế giới này có bệnh uốn ván hay không...
Nhưng Chu Thiên Tham có thể kiên trì đến bây giờ, đã là kỳ tích.
"Rất tốt, vừa vặn có thể thí nghiệm hắc ngọc... phi, Xích Kim Dịch."
Từ Tiểu Thụ móc bình thuốc ra, đổ vào miệng gia hỏa này mấy ngụm, sau đó thoa một mảng lớn, muốn bôi lên vết thương cụt.
Nhưng cảm giác bốn phía, lại không tìm thấy cánh tay Chu Thiên Tham đâu, đoán chừng trong lúc chiến đấu đã bị dư âm chấn thành bột mịn.
"Đáng tiếc..."
Tuy nói lúc đầu không ôm hi vọng dược hiệu Xích Kim Dịch có thể nối liền tay cụt, dù sao đây chỉ là bản cải tiến của thập phẩm đan dược.
Nhưng không thử một chút, hắn cảm thấy rất tiếc nuối.
"Khụ khụ!"
Chu Thiên Tham rất nhanh tỉnh lại, con ngươi huyết sắc biến mất, chỉ còn lại mấy sợi tơ máu, vẻ mặt mệt mỏi.
"Từ Tiểu Thụ?" Y nhìn thiếu niên trước mặt, kinh ngạc nói.
Ánh mắt lại chuyển, nhìn đến bầu trời ở phía sau, hình ảnh thiên địa sụp đổ trực tiếp khiến y trợn lồi mắt.
"Ta thảo, đã phát sinh chuyện gì?"
Từ Tiểu Thụ nhìn khuôn mặt ngốc trệ của y, trầm ngâm một lát, chắp tay nói: "Ài, thời gian thấm thoắt như thoi đưa, chớp mắt, đã vạn năm..."
Chu Thiên Tham: ? ? ?
Con ngươi y cấp tốc phóng đại, lại cấp tốc co rụt.
"Thật?"
Từ Tiểu Thụ nhìn một cột tin tức, không có "Nhận hoài nghi"?
Con hàng này tin thật?
Quả nhiên không hổ là cường giả toàn thân cơ bắp a!
Hắn nuốt ngụm nước bọt, khó nhọc nói: "Ngươi không nhìn lầm, hiện tại đã là tận thế."
"Nhớ năm đó, ngươi tựa hồ tại..."
Từ Tiểu Thụ nhíu mày, dáng vẻ suy tư.
"Thiên Huyền Môn!"
Chu Thiên Tham cảm thấy ký ức vạn năm trước bị dẫn ra, lúc này đoạt đáp.
Từ Tiểu Thụ ung dung thở dài: "Đúng vậy, Thiên Huyền Môn, danh từ khiến người ta hoài niệm..."
"Sao lại như thế? Sao lại như thế..."
Chu Thiên Tham hoảng hốt, bỗng nhiên nói: "Thế nhưng, vì sao ta không có ký ức một vạn năm này?"
"Ài!"
Con ngươi Từ Tiểu Thụ trong nháy mắt tuôn ra bi ai cùng mê mang, nói khẽ:
"Ta cũng không có..."
"Thế nhưng, cũng chỉ có chúng ta sống sót."
Hắn bắt lấy bả vai Chu Thiên Tham, kích động nói: "Chúng ta là thiên tuyển chi tử! Chỉ có thiên tuyển chi tử mới có thể sống sót, mà người được thiên mệnh chọn trúng..."
Con ngươi ngưng tụ, trừng trừng nhìn về phía cái trán Chu Thiên Tham, nơi đó một mảnh thông hồng.
"Đều có con mắt thứ ba!"
Chu Thiên Tham ngây ngẩn cả người, y tựa hồ phát hiện chỗ mi tâm có thứ gì, tập trung ý niệm, chỉ cảm thấy nơi đó ẩn ẩn đau nhức.
Ta mọc mắt?
"Ta, ta là thiên tuyển chi tử?"
Y cảm giác trong đầu tuôn ra một cỗ kích tình, bành trướng không thôi.
"Thế nhưng, vì sao ngươi không có?" Y nhìn mi tâm Từ Tiểu Thụ, sửng sốt không nhìn thấy "Thiên mệnh chi nhãn" của đối phương.
"Ha ha ha!"
Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên cười gằn lên,"Ta đương nhiên không có, bởi vì ta là kẻ hủy diệt, không phải cứu thế giả!"
Hắn xoay người rời đi.
"Ngươi đã thua ta, thế giới này, ta sẽ hủy diệt nó!"
Từ Tiểu Thụ biết, đối phó với thiếu niên nhiệt huyết tự kỷ, cứu vớt thế giới gì gì đó, tuyệt đối có thể câu lên dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng họ.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi đứng lại đó cho ta!"
Quả nhiên, Chu Thiên Tham lập tức nôn nóng,"Một vạn năm trước ta thua ngươi, nhưng hiện tại, ta nhất định không thua!"
Từ Tiểu Thụ kém chút cười phun, cũng không quay đầu lại trực tiếp chạy mất.
Chu Thiên Tham cố di chuyển hạ thân, phát hiện mình bị khảm vào trong vách tường, khóc không ra nước mắt ngẩng lên đầu nhìn trời.
"Mau kéo ta ra quyết một trận tử chiến a!"
"Làm như thế tính là anh hùng hảo hán gì..."...
Từ Tiểu Thụ đi tới một trong tám cánh cửa sắt.
Thời gian cấp bách, hắn không muốn tiếp tục chơi đùa với tên to con ngoài kia nữa, còn phải tìm trấn giới chi bảo đây.
"Thành thật khai báo, bảo vật ở nơi nào?"
Đối mặt với khôi lỗi sắt thép sợ hãi rụt rè, Từ Tiểu Thụ nhấc nắm đấm lên.
Mấy cục sắt hiển nhiên bị chọc giận, mình đã biểu hiện rõ sự sợ hại, quái vật trước mắt thế mà vẫn đuổi theo, thật không coi mình là người mà!
Nó khó khăn đứng thẳng lên, Từ Tiểu Thụ nện xuống một quyền, oanh một tiếng vang lên, gia hỏa này lại quỳ.
"Ta biết các ngươi đều có chút linh trí, thành thật khai báo, ta sẽ không giết các ngươi." Từ Tiểu Thụ đi thẳng vào vấn đề.
Cục sắt không có phản ứng, Từ Tiểu Thụ định dùng tù phạm uy hiếp: "Ngươi không nói, còn có tám tên đồng bọn đang chờ ta..."
Bỗng nhiên, hắn nghĩ đến một việc, đừng nói đám khôi lỗi này không biết nói chuyện đấy nhé?
"Nếu như không thể nói chuyện, ngươi liền gật đầu."
Phanh!
Cái đầu to đùng của khôi lỗi sắt thép trực tiếp rơi xuống mặt đất.
Từ Tiểu Thụ mộng, xảy ra chuyện gì, bảo ngươi gật đầu, không có bảo ngươi rơi đầu a.
Gần như đồng thời, hắn nghe thấy bên ngoài cũng vang lên âm thanh "Phanh phanh", không có gì bất ngờ xảy ra, mấy cái đầu kia cũng đã rơi mất?
Từ Tiểu Thụ không khỏi hồi hộp, có chút tà môn!
Linh trí...
Sao đám khôi lỗi này lại có linh trí? Không thể nào!
Hiện tại lại đồng loạt rơi đầu, sẽ không phải...
"Có người đang thao túng? Thu hồi linh trí về?"
Sau khi suy luận xong, Từ Tiểu Thụ mãnh liệt xoay người, nhìn về phía mặt đất.
Nói đúng hơn, là lòng đất.
"Ai?"
Cảm Giác phát hiện được, sâu trong lòng đất giác đấu trường màu đen, tựa hồ có một cỗ sinh cơ cực kỳ nhạt, đang...
Mạnh mẽ sinh trưởng!
"Nếu như mình đoán không lầm, nơi đó hẳn là vị trí trấn giới chi bảo, phong ấn... hẳn cũng ở chỗ này."
Từ Tiểu Thụ nhìn về phía bầu trời vỡ vụn, thời gian có hạn, đã không kịp nghĩ nhiều.
Hắn không cảm thấy trấn giới chi bảo còn có thể lật trời, vọt thẳng đến phía trên giác đấu trường, nắm tay lại.
"Ngũ Chỉ Văn Chủng Thuật!"
Nhiệt độ siêu cao hoàn toàn triển khai, Từ Tiểu Thụ cắm tay xuống, còn không chạm vào mặt đất, giác đấu trường đã bị nấu chảy.
Tẫn Chiếu Thiên Viêm có thể thiêu đốt vạn vật hóa thành mũi khoan hình xoắn ốc, rất nhanh đã khoan xuống mấy trăm mét.
Lúc này, khí tức sinh mệnh dưới đáy đã nồng đậm địa vượt qua người bình thường.
Từ Tiểu Thụ ẩn ẩn có dự cảm không tốt, nhưng hắn nghĩ tới vỏ kiếm Hắc Lạc, cho dù mạnh cũng không thể mạnh hơn thứ này đi...
Chẳng lẽ còn có người nhảy ra hay sao?
"A!"
Tự giễu cười, động tác Từ Tiểu Thụ ổn định.
Hắn chạm đến một khối nham thạch màu đen, đợi Tẫn Chiếu Thiên Viêm đốt bùn đất xung quanh đi, mới phát hiện đây là một khối tinh thể lập phương ngang eo.
Khí tức sinh mệnh, từ trong đây phát ra...
Từ Tiểu Thụ nghĩ đến linh kỹ sáu mặt tinh thể phong ấn Mộc Tử Tịch của Hôi Vụ Nhân, không biết bên trong sẽ phong ấn vật gì?
Hắn có hơi chột dạ sờ soạng lên.
Một quyền.
Phanh!
Không nhúc nhích?
Không đúng, có vết rách!
Dùng lực lượng hiện tại của Từ Tiểu Thụ, cho dù là một ngọn núi, cho hắn đủ thời gian hắn liền có thể đánh xuyên, nhưng tinh thể màu đen này, chỉ có vết rách?
Phanh!
Lại đấm một quyền.
Vết nứt biến thành mạng nhện...
Ánh mắt Từ Tiểu Thụ ngưng tụ, hôm nay hắn nhất quyết phải ăn thua đủ với thứ này!
Đề quyền.
Oanh!
Oanh!
Nắm đấm đánh trúng, bên trong vậy mà vang lên một tiếng hòa âm, tựa hồ thông qua hai quyền lúc trước đã đoán được tần suất ra quyền của Từ Tiểu Thụ.
Hai bút cùng vẽ, tinh thể màu đen trong nháy mắt nổ tung.
Lần này Từ Tiểu Thụ trợn tròn mắt.
Dựa theo cường độ công kích của mình, nếu không đánh trăm lần, thứ đồ chơi này nhất định sẽ không nát.
Nhưng bây giờ... nát?
Không hề nghi ngờ, đây là do cỗ khí tức sinh mệnh bên trong đang làm trò quỷ!
Hắn cúi đầu, tinh thể màu đen đã nổ tung, theo bụi mù dần tán đi, hình ảnh bên trong đã rõ ràng hơn.
Một cái đầu người?