Chương 1778: Nga Nga Nga. . . (2)
Chương 1778: Nga Nga Nga. . . (2)
"Xoát" một cái.
Thời gian ghi chép không đến ba cái hô hấp, Lệ Tịch Nhi bỗng nhiên thanh tỉnh, không dám tin đứng thẳng người lên, dùng sức tát mình một cái.
Ta đang làm gì?!
Sắc mặt Lệ Tịch Nhi đỏ rực.
Từ Tiểu Thụ làm ra sự tình xấu hổ như thế còn chưa tính, mình ở bên cạnh dùng Lưu Ảnh Châu ghi lại, việc này thậm chí còn xấu hổ hơn.
Hơn nữa loại trạng thái này. . .
Nhìn thôi đã cảm thấy vô cùng biến thái rồi, sao mình có thể ghi chép lại?
"Hô. . ."
Lệ Tịch Nhi trùng điệp thở ra một hơi, cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại, muốn rời khỏi.
Nhưng nghĩ lại, nàng nhìn quanh bốn phía. . .
Từ Tiểu Thụ rõ ràng không có khả năng chú ý đến nơi này, cộng thêm thế giới Nguyên Phủ không có người nào khác.
"Đã không có người ngoài, ghi hình một chút cũng không quá đáng đi. . ."
Lệ Tịch Nhi hoàn toàn không dám tin, dưới tình huống không bị ý thức khác quấy nhiễu, mình thế mà sinh ra ý nghĩ hoang đường như vậy.
Nàng vuốt vuốt khuôn mặt nóng rực, càng nghĩ càng cảm thấy Thánh Tích Quả trở nên tẻ nhạt vô vị.
Cuối cùng nàng quyết định tuân theo ý nghĩ trong lòng, ngồi xổm xuống, chọn vị trí tốt nâng Lưu Ảnh Châu lên.
"Meo?"
Tham Thần ở bên cạnh hiếu kỳ kêu to, không biết nữ chủ nhân đang làm gì.
"Đừng nói chuyện!"
Lệ Tịch Nhi khẽ run lên, rõ ràng là giật nảy mình, vỗ vỗ ngực quay đầu, phát hiện là phì miêu Tham Thần, nàng suy nghĩ một chút, đưa tay che kín hai mắt nó.
"Tiểu hài tử không nên nhìn."
"Sẽ bị diệt khẩu."
"Bầu trời, thật xanh. . ."
"Mây trắng, thật trắng. . ."
"Gió nhẹ, thật ấm áp nha. . ."
Phía dưới Long Hạnh, Từ Tiểu Thụ hóa thành tử thi, xụi lơ nằm trong hố sâu, toàn thân bất lực dán trên mặt đất, động cũng không dám động.
Hắn nhìn lên bầu trời, loại trạng thái này đã kéo dài hơn nửa ngày.
Trên thực tế, dược lực Thánh Tích Quả, không đến một khắc hắn đã hấp thu xong.
Nhưng di chứng Phương Pháp Hô Hấp hấp thu Thánh Tích Quả, cho tới hiện tại vẫn còn chưa dịu bớt.
"Đã qua lâu như vậy, hẳn không sai biệt lắm?"
Thử nhúc nhích đầu ngón tay, thế nhưng rút dây động rừng, xúc cảm đầu ngón tay truyền tới khiến cho toàn bộ cánh tay run lên, ngay sau đó thân thể nhuyễn, hắn lần nữa tiếp xúc thân mật với mặt đất.
"Nga nga nga nga nga. . ."
Hai mắt Từ Tiểu Thụ trắng dã, miệng sùi bọt mép.
"Bị kích thích, điểm bị động, +1."
Hai hàng thanh lệ chảy xuống, Từ Tiểu Thụ khóc.
"Vì sao?"
"Vì sao Thần Nông Dược Viên to như thế, ta mới nuốt một viên Thánh Tích Quả, lại có di chứng lớn đến như vậy!"
"Ta cần phải căn tới lúc nào?"
Hắn nguyên bản muốn ăn xong Thánh Tích Quả, liền ăn tới Long Hạnh Quả, ăn chín mươi chín viên Long Hạnh Quả, thử xem "lực lượng Long Tổ" kia rốt cuộc như thế nào.
Nào ngờ. . .
Một viên Thánh Tích Quả, tuyệt sát!
Từ Tiểu Thụ tiến vào trạng thái hiền giả, chỉ có thể trầm thấp khóc nức nở.
"Ô ô ô!"
Lạch cạch.
Bên cạnh đột nhiên có gió nhẹ thổi tới, hương thơm thoang thoảng, trong tầm mắt xuất hiện một đạo thân ảnh màu đen, tóc bạc xõa vai, Lệ Tịch Nhi cúi người nhìn xuống, khóe miệng ngậm lấy cười: "Từ Tiểu Thụ, ngươi vẫn còn chưa xong?"
"Chưa. . . nga nga nga. . ."
Bờ môi hé mở, Từ Tiểu Thụ lại miệng sùi bọt mép, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ truyền âm: "Còn phải chờ một lúc. . ."
Thần sắc Lệ Tịch Nhi giãn ra, mỉm cười.
Đây rốt cuộc là thể chất gì.
Sau khi Từ Tiểu Thụ cắn thuốc, sao lại trở nên. . . khả ái như vậy?
Nàng ôm ngực ngồi xuống, mỉm cười đánh giá khuôn mặt vô cùng suy yếu kia, bỗng nhiên trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt, đưa tay, nhẹ nhàng chọc chọc mặt Từ Tiểu Thụ.
"Nga nga nga nga. . ."
Quả nhiên, Từ Tiểu Thụ phản ứng căng thẳng liền phát ra một hồi "nga nga nga".
Lệ Tịch Nhi che miệng cười, đây rốt cuộc là quái thai gì, đánh nhau chưa từng thấy hắn suy yếu như thế, hiện tại chỉ ăn một viên Thánh Tích Quả, lại biến thành bộ dạng này?
"Nhận đùa giỡn, điểm bị động, +1."
"Đừng làm rộn. . ."
Từ Tiểu Thụ phát điên, lại không có cách nào phản kháng, chỉ có thể mặc người định đoạt, truyền âm phản kháng.
Lệ Tịch Nhi không nói lời nào, ngậm lấy ý cười chọc chọc cánh tay Từ Tiểu Thụ.
"Nga nga nga. . ."
"Nhận đùa giỡn, điểm bị động, +1."
Lại đâm bụng
"Nga nga nga. . ."
"Nhận đùa giỡn, điểm bị động, +1."
Lại đâm. . .
"Lệ Tịch Nhi, ngươi náo đủ chưa, nhanh đi ăn Thánh Tích Quả!" Từ Tiểu Thụ giận không kềm được truyền âm, thế nhưng ngay cả một ngón tay cũng không dám động.
"Đã sớm ăn xong." Lệ Tịch Nhi nghiêng đầu, khẽ cười ra tiếng,"Ta nào giống ngươi, ăn một viên Thánh Tích Quả còn có thể biến thành bộ dạng này?"
"Ta. . ." Từ Tiểu Thụ bất lực phản bác,"Ngươi hấp thu bao nhiêu? Tá Thánh Đan có hữu dụng hay không?" Hắn cố gắng nói sang chuyện khác.
"Hữu dụng, nhưng ta chỉ có thể hấp thu sáu bảy thành, ngẫm lại cũng rất lãng phí."
"Bất quá Tham Thần đã hấp thu dược lực tiêu tán, thế nhưng vẫn không sinh ra thánh lực, ta nghĩ, hẳn phải ăn sạch hạch tâm Thánh Tích Quả, mới có thể sinh ra thánh lực."
Lệ Tịch Nhi cụ hiện thánh lực màu trắng nhạt, nhưng không có kèm theo uy áp, nhẹ nhàng chọc chọc mặt Từ Tiểu Thụ.
Mềm mại.
Không còn gai.
Lúc trước chạm vào sẽ bị thương, nhưng hiện tại có thánh lực phụ thể, căn bản sẽ không thụ thương, chơi rất vui.
"Nhận đùa giỡn, điểm bị động, +1."
"Nga nga nga. . ." Từ Tiểu Thụ khóc không ra nước mắt.
Vì sao?
Người ta không chỉ ăn xong, hiện tại đã bắt đầu thích ứng thánh lực, ta vẫn phải nằm ở chỗ này nhận đùa giỡn.
Chuyện này không công bằng!
Phương Pháp Hô Hấp, ngươi có độc!
"Đừng đùa nữa, tha ta một mạng có được không, ăn xong Thánh Tích Quả thì ăn Long Hạnh Quả đi, thứ này rất tốt." Từ Tiểu Thụ khóc lóc truyền âm.
"Ta cần tiêu hóa một hồi." Lệ Tịch Nhi lắc đầu,"Lực lượng Thánh Tích Quả rất lớn, hiện tại ta chỉ là sơ bộ hấp thu, kế tiếp phải từ từ củng cố cảnh giới."
"Ngươi đột phá?" Từ Tiểu Thụ chấn kinh, Vương Tọa Đạo cảnh đột phá, chẳng phải là Trảm Đạo hay sao? Nhanh như vậy?
"Không có khoa trương như vậy, Thánh Tích Quả chỉ cải tạo thân thể cùng nới rộng khí hải, giúp Vương Tọa Đạo cảnh nện vững nền móng, muốn đột phá Trảm Đạo, vẫn phải dựa vào cảm ngộ thiên đạo." Lệ Tịch Nhi nói xong, thân thể hơi nghiêng, buồn cười nắm lấy gương mặt Từ Tiểu Thụ.
Kéo một phát.
"Duang- "
Da thịt đàn hồi.
"Nhận vũ nhục, điểm bị động, +1."
"Nga nga nga . . ."
Lúc đầu Từ Tiểu Thụ dự định mặc người định đoạt, thế nhưng vừa nhìn cột tin tức liền tức hổn hển: "Ngươi tranh thủ thời gian cút cho ta!"
"Ồ?" Lệ Tịch Nhi nhướng mày lên, đã biến thành bộ dạng này, còn dám lớn tiếng rống ta?
Nàng duỗi hai tay, đồng thời nắm lấy hai bên gương mặt Từ Tiểu Thụ, nhẹ nhàng kéo một phát.
"Nga nga nga. . ."
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . ." Từ Tiểu Thụ không ngừng xin lỗi.
Lệ Tịch Nhi rốt cuộc cảm nhận được khuôn mặt mình cũng bắt đầu nóng lên, thừa dịp Từ Tiểu Thụ còn đang nga nga gọi bậy, không có phát hiện.
Nàng nhanh chóng vỗ vỗ tay đứng dậy, như công cụ nhân vừa mới chấp hành nhiệm vụ, không nói một câu, phi tốc rời đi.
"Đủ chưa? Hài lòng rồi chứ? Lần này ngươi đừng nhao nhao nữa có được không?" Lệ Tịch Nhi chạy về đoạn tháp, xoa khuôn mặt đỏ rực, không nhịn được khẽ quát trong đầu.
Bên trong hắc ám, tiểu loli nắm song đuôi ngựa nhảy tới nhảy lui, cười đến híp cả mắt.
"Đủ rồi đủ rồi, chính là xúc cảm này, rốt cuộc lại được cảm nhận, hôm nay tha cho ngươi!"
"Đáng tiếc, ta không thể tự mình tới, đây là cơ hội ngàn năm có một, chỉ có thể tiện nghi ngươi."
"Ngô, ta lại buồn ngủ. . ."
Gì mà tiện nghi ta, ta chính là ngươi, ngươi chính là ta. . . Lệ Tịch Nhi vỗ vỗ mặt, nhanh chóng hạ nhiệt độ, sau đó tức giận nói: "Mau đi ngủ đi, ai mà thèm xúc cảm này. . ."
Trong đầu rốt cuộc không còn ồn ào.
Lệ Tịch Nhi bình tĩnh lại, xòe ra mười ngón xanh thẳm, im lặng đánh giá.
Hai người ý thức tương thông, cảm xúc tương thông, Lệ Tịch Nhi đương nhiên cũng cảm nhận được Mộc Tử Tịch vui vẻ.
Khoan hãy nói.
Từ Tiểu Thụ không có gai, quả thật bóp rất đã.
Trong bóng tối, Lệ Tịch Nhi khẽ nhếch môi đỏ, xoa xoa đầu ngón tay, lén lút cười.
"Mềm mại. . ."
Sau khi nỉ non lên tiếng, Lệ Tịch Nhi bỗng nhiên thanh tỉnh, cả người giống như bị giội một gáo nước lạnh, sắc mặt lần nữa khôi phục lạnh lùng.
"Không được, không thể tiếp tục ở lại bên cạnh Từ Tiểu Thụ, ta sẽ bị nàng ảnh hưởng, sẽ xảy ra chuyện. . ."
"Lệ gia trên dưới mấy trăm đầu nhân mạng, Thánh Đế thế gia Đạo chi nhất tộc. . ."
"Còn có, Bán Thánh Đạo Toàn Cơ. . ."
Duỗi tay đè chặt ngực, cảm thụ tiếng tim đập thình thịch, Lệ Tịch Nhi trầm mặc ngước mắt.
Từ trong bóng tối nhìn ra ngoài, bầu trời thế giới Nguyên Phủ, chỉ có một phần ánh sáng bị cửa sổ đóng khung.
Rõ ràng hết thảy vẫn chưa kết thúc.
Nàng có thể cười, là vì nàng không tiếp nhận ta, không tiếp nhận bóng tối quá khứ.
Ta thì sao?
Lệ Tịch Nhi siết chặt nắm đấm, Thần Ma Đồng hiện lên vô tận nặng nề, ngay cả đôi mắt này, đều là ca ca vì cứu mình, nhường lại!
Lệ Tịch Nhi mấp máy môi, sắc mặt giãy giụa thống khổ.
Ta biết tất cả mọi chuyện.
Ta làm sao còn có thể. . . cười được?