Chương 1792: Ngươi, Giết Được Ta Sao? (2)
Chương 1792: Ngươi, Giết Được Ta Sao? (2)
Từ Tiểu Thụ không quá để tâm.
Không phải của mình, cưỡng cầu vô ích.
Hắn không phải thật tham lam, chỉ đơn thuần là đối phương không thủ được bảo vật, hắn liền vui vẻ giúp đối phương thủ mà thôi.
Nếu như người cùng binh khí vốn là một thể, giống như danh kiếm cùng Trì Kiếm Nhân, binh khí của ngươi, trả lại cho ngươi là được, ta cũng không luyến tiếc.
Giống như lúc trước cầm danh kiếm Thanh Lân Tích, bị Thủ Dạ truy sát.
Từ Tiểu Thụ không có cố chấp giữ lại, trực tiếp quăng kiếm, buông tay để Đằng Sơn Hải thu hồi bản mệnh vũ khí.
Bằng vào đầu óc này của ngươi, trả Tiêu Thần Thương cho ngươi thì có làm sao, ngươi còn có thể lật trời ư?!
Đằng Sơn Hải nắm chặt Tiêu Thần Thương, cảm xúc bành trướng, trong lòng tràn đầy kích động.
Nhưng mà, lời nói cuối cùng của Từ Tiểu Thụ, vẫn văng vẳng bên tai không dứt, tựa như ma âm.
Gia hỏa này, đến cùng có ý gì?
Hắn có thể một lần nữa đoạt lại Tiêu Thần Thương, không phải bởi vì Thánh Nô cấu kết với Diêm Vương Hoàng Tuyền, cho nên hắn có thể cầu đồ vật trở về trên sao?
Hả?
Chờ chút!
Một đoạn thời khắc, Đằng Sơn Hải rốt cuộc phát hiện điểm mù, độc nhãn trong nháy mắt trợn thật to, thần sắc rung động nói: "Từ Tiểu Thụ, ý ngươi là Hoàng Tuyền ở trên Cô âm Nhai, không phải Diêm Vương Hoàng Tuyền thật, mà là. . ."
"Mà là ta, Đằng bảo bối!"
Từ Tiểu Thụ vỗ tay lốp bốp, nụ cười rực rỡ như hoa hướng dương, đồng dạng không dám tin nói:
"Không phải chứ? Chẳng lẽ sau trận chiến ở trên Cô âm Nhai, Tha Yêu Yêu không có nhìn thấu Hoàng Tuyền là ta ngụy trang, giờ phút này vẫn đang mơ mơ màng màng?"
"Hoặc là, Tha Yêu Yêu đã phát hiện ra, nhưng không dám nói cho ngươi biết, sợ mất hết mặt mũi?"
"Thậm chí có một loại khả năng. . . chính là Đằng Sơn Hải ngươi đã sớm bị Tha Yêu Yêu từ bỏ, không nằm trong túi khôn đoàn?"
"Ừm, cũng đúng, lấy đầu óc của ngươi. . ."
Mấy lời cuối cùng Từ Tiểu Thụ nói, Đằng Sơn Hải đã không nghe vào.
Bởi vì vừa nghe mấy lời đầu tiên, y liền cảm thấy tựa như sét đánh giữa trời quang, trong đầu có lôi đình phích lịch bạo tạc, nổ toàn thân tê dại.
"Không có khả năng, không có khả năng. . ." Đằng Sơn Hải vô thức lầm bầm.
Chuyện này, làm sao có thể?!
Nếu như Hoàng Tuyền ở trên Cô âm Nhai là do Từ Tiểu Thụ biến thành, như vậy hai tên thành viên Diêm Vương đến đỡ Thủ Dạ, đều có được đồng tử Lệ gia, sao có thể phối hợp với hắn?
Nếu như Từ Tiểu Thụ không có nói láo, hôm đó ở trên Cô âm Nhai, kỳ thật mình cùng Tha Yêu Yêu đã tìm tới chân thân?
Bất quá, sau khi Từ Tiểu Thụ biến thành Dị, sợ không đủ vũ nhục mọi người, lại biến thành Hoàng Tuyền, lần nữa giẫm đạp trí thông minh của bọn họ ở dưới chân, đè xuống đất hung hăng ma sát?
"Ngươi, đang đánh rắm!"
Đằng Sơn Hải giận tím mặt, Tiêu Thần Thương trấn xuống mặt đất, mặt đất chia năm xẻ bảy.
Trong lúc nhất thời, ngay cả giới vực cũng bắt đầu rung động, trở nên không ổn định.
Đằng Sơn Hải tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không tin!
Phía trên Cô âm Nhai, Hoàng Tuyền là do Từ Tiểu Thụ biến thành!
Hoàng Tuyền lúc ấy mạnh như Thái Sơn, quét ngang bát phương, khí thôn sơn hà, có thể chống đỡ nhật nguyệt, thậm chí dám cầm bí mật trên người Thủ Dạ đến giao dịch với Tha Yêu Yêu, ý đồ nhúng chàm một trong Ngũ Đại Thần Khí Hỗn Độn, Huyền Thương Thần Kiếm.
Loại khí phách kia!
Uy thế như vậy!
Năng lực gặp nguy không loạn, lật tay thành mây, trở tay thành mưa, là một tên tiểu bối Tông Sư có thể giả ra đến?
Thần mẹ nó nói đùa gì vậy!
Đằng Sơn Hải trợn mắt tròn xoe, lỗ mũi hít thở thô trọng, hóa thành hai đầu nhiệt lưu, rất không muốn tin sự thật này.
Nhưng nhìn Từ Tiểu Thụ ôm bụng cười không thôi, y có cảm giác mình giống như thằng hề bị người đùa sạch từ trong ra ngoài.
Đến tận lúc này, vẫn cần đối phương chính miệng nói ra, mới biết được mình ngốc đến cỡ nào.
"Ta, tựa hồ có chút minh bạch. . ."
Ánh mắt Đằng Sơn Hải đột nhiên vô thần, mất đi tiêu cự, nghĩ đến thời điểm ở dưới biển sâu, đứng trước Hư Không Môn, một khắc trước khi đám người bị hút vào Hư Không Đảo.
Lúc đó, Thánh Đế Kim Chiếu giáng lâm, Tha Yêu Yêu đột nhiên tẩu hỏa nhập ma, hoang mang lo sợ, giống như mất trí, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, ngay cả mọi người thỉnh nàng đưa ra quyết định, nàng vẫn không chút đáp lại.
Tựa như là. . .
Mình giờ phút này biết được chân tướng, minh bạch mình lúc trước, mình quả thật chẳng khác gì tên hề ngu ngốc!
Bị người đùa bỡn trong lòng bàn tay mà không biết, sau khi kịp phản ứng, trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn mất đi năng lực phán đoán đối với sự tình, sự vật.
"Cho nên, lúc đó Tha Yêu Yêu hiểu ra hết thảy, mới phát điên?"
"Mà ta hiện tại, nếu không phải Từ Tiểu Thụ chính miệng nói ra, vẫn còn ngây thơ cho rằng, Từ Tiểu Thụ là Hoàng Tuyền, Dị cũng là Hoàng Tuyền, Hoàng Tuyền cũng chính là Hoàng Tuyền?
Oanh!
Thiên địa đột nhiên vỡ nát.
Tiêu Thần Thương dùng tốc độ mắt trần cũng có thể nhìn thấy tản ra hung sát chi khí, quấn quanh thân thể Đằng Sơn Hải, nhuộm độc nhãn trên mặt y thành màu huyết hồng.
Oanh!
Không gian bỗng nhiên sụp đổ.
Toàn bộ giới vực, bốn phương tám hướng xuất hiện băng liệt, sát khí nồng đậm hóa thành sài lang hổ báo, cùng hung cực ác, giương nanh múa vuốt, xé rách vô tận hư không.
Oanh!
Giờ khắc này, Đằng Sơn Hải tay cầm Tiêu Thần Thương, người khoác Thương Thần Giáp, nhảy lên trên không, hóa thành điểm sáng đen hồng, trùng điệp quất xuống một thương
"Tiêu Thần Thương, Thần Đoạn Thương Hải!"
"Từ Tiểu Thụ, ngươi chết cho bản tọa! ! !"
Thánh lực cuồn cuộn, tại thời khắc này tăng lên tới cực điểm.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy toàn bộ giới vực trở nên không ổn định, tại thời khắc này hóa thành đại dương mênh mông vô tận, mà mình chỉ là con thuyền độc mộc lênh đênh giữa biển khơi, phiêu diêu không nơi nương tựa.
Một thương quất tới, đừng nói thuyền độc mộc, ngay cả đại dương mênh mông cũng sắp bị oanh thành hai nửa!"
"Ầm!"
Âm thanh bạo tạc vang lên, không gian bốn phía cuồn cuộn, khí lưu tập trung hóa thành một khối mây hình nấm to lớn, vị trí Từ Tiểu Thụ đứng lúc trước bỗng hóa hư không.
Từ Tiểu Thụ cũng có thánh lực.
Nhưng hắn không ngốc đến mức dùng thánh lực Thánh Tích Quả sinh ra, đón đỡ một kích cuồng nộ của Thái Hư sau khi phục dụng thánh huyết oanh đến.
Một thức Tiêu Thất Thuật, Nhất Bộ Đăng Thiên.
Hắn sừng sững ở trên thiên khung, mà Đằng Sơn Hải một thương quất nổ mặt đất, đứng ở trong vực sâu vạn trượng, đổi vị trí với hắn.
Wow!
Ngay cả giới vực của mình cũng quất phát nổ, ngươi là xấu hổ, giận đến cỡ nào?
Từ Tiểu Thụ thấy thế rung động, sau đó nhanh chóng thu liễm cảm xúc.
"Ngươi gấp, ngươi gấp. . ."
Khóe miệng hắn ẩn chứa ý cười, nhìn Đằng Sơn Hải phía dưới sắp bị khí tức tà ác Tiêu Thần Thương phát ra thôn phệ, ôm bụng cười to nói:
"Đằng Sơn Hải, ngươi thật nóng tính!"
"Ngươi ở chỗ này giết ta thì có ích lợi gì? Hoàn toàn không che đi được bản tính ngu xuẩn của ngươi."
"Khụ khụ!"
Hắng giọng một cái, Từ Tiểu Thụ nắm vuốt yết hầu, hóa thành người ngâm thơ rong, vuốt lấy bộ râu hư ảo, âm thanh du dương, truyền khắp tứ phương:
"Đằng chi xuẩn, có thể loạn ngày đêm, cười đoạn ruột gan!"
"Nếu ta là ngươi, lúc này đã dùng Tiêu Thần Thương tự vẫn, không cầu dùng máu chứng minh bản thân trong sạch, chỉ cầu lưu lại một thế anh danh."
"Nếu không làm như thế, chỉ cần Từ Tiểu Thụ ta trở về Thánh Thần đại lục, liền sẽ xuất hiện người ngâm thơ rong cả ngày lẫn đêm, truyền bá sự tình Cô âm Nhai, truyền bá "hành động vĩ đại" của ngươi cùng Tha Yêu Yêu"
"Trà dư tửu hậu, nhàn rỗi vô sự, đều sẽ bàn luận sự tình Nhiêu Kiếm Tiên làm trò hề cho thiên hạ, cùng Đằng thủ tọa khiến người ta ôm bụng cười lăn."
"À, đúng rồi!"
Từ Tiểu Thụ vừa vỗ tay vừa bày ra bộ dáng tiện tiện, hắn giống như nghĩ tới chuyện gì, thổn thức nói:
"Đằng Sơn Hải, ngươi cứ yên tâm, cho dù là chuyện cười, ngươi cũng không phải nhân vật chính, mà là Tha Yêu Yêu."
"Ngươi chỉ là vai phụ, Thập Tôn Tọa không thể nổi danh, bên trong lục bộ Thánh Thần Điện cũng không phải mạnh nhất, thậm chí chạy tới Cô âm Nhai, vẫn chỉ có thể làm đom đóm bên cạnh ánh trăng."
"Vai phụ vĩnh viễn là vai phụ, cho dù ở trong chuyện cười!"
Từ Tiểu Thụ híp mắt, nói ra từng chữ, âm thanh lành lạnh: "Căn bản, không đáng nhắc đến."
"A a ! ! !"
Bên trong vực sâu phát ra một tiếng bạo rống, Đằng Sơn Hải nắm lấy Tiêu Thần Thương, lý trí đã sắp bị thanh không.
Giết người tru tâm, không ngoài như vậy!
"Từ! Tiểu! Thụ!"
Đằng Sơn Hải nghiến răng nghiến lợi, đều sắp nghiến ra máu, trừng muốn rách cả mí mắt nói: "Ngươi, chỉ muốn chọc giận ta! Ngươi thật cho rằng bản tọa không biết?"
Từ Tiểu Thụ đưa tay một chống nạnh, thần sắc mỉa mai: "Ta thành công, không phải sao?"
Hắn đứng giữa hư không, hất tay áo lên, cười lạnh nói: "Từ Tiểu Thụ ta cả đời dùng kế, chưa từng bại qua! Cho dù dùng dương mưu với Đằng Sơn Hải ngươi, lại báo cho ngươi biết, ngươi, có thể làm gì được ta?"
"Đằng Sơn Hải, ta cho ngươi cơ hội, nhưng mà. . ."
Từ Tiểu Thụ đứng trên thiên khung cúi đầu nhìn xuống, giống như ma quỷ thì thầm, âm thanh truyền khắp giới vực băng tán.
"Ngươi, giết được ta sao?"