Chương 1794: Thiên Địa Huyền Hoàng Chưởng (2)
Chương 1794: Thiên Địa Huyền Hoàng Chưởng (2)
"Rầm rầm rầm. . ."
Đằng Sơn Hải điên rồi, căn bản không tin mình giải phong "lực lượng Ma Thần" một cánh tay, vẫn không sánh bằng một thân tà thuật của Từ Tiểu Thụ.
Một phương sớm thuấn di chạy loạn, một phương đuổi theo tàn ảnh loạn oanh.
Bên ngoài Thần Nông Dược Viên, thoáng chốc bạo phá không ngừng.
Bầu trời, mặt đất cùng hư không, trong vòng mấy hơi ngắn ngủi bị oanh đến không còn hình dáng, một mảnh bừa bộn.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi có giỏi hiện thân, đường đường chính chính đánh với ta một trận!"
Bên trong độc nhãn Đằng Sơn Hải lóe lên huyết sắc, giận không kềm được, hiển nhiên hơn trăm lần oanh kích thất bại, khiến y càng thêm bực bội.
Không có khả năng, phản ứng của Từ Tiểu Thụ, còn nhanh hơn cả tốc độ mình xuất chiêu?
Chuyện này sao có thể?
Tên kia triệt để điên rồi. . . Từ Tiểu Thụ vẫn bảo trì trạng thái tiêu thất, ngắn ngủi tiếp xúc, hắn đã nhìn ra được một chút chi tiết.
Trạng thái hiện tại của Đằng Sơn Hải quả thật rất mạnh, nhưng lý trí tựa hồ cũng bị cái gọi là "Lực lượng Ma Thần" phá hủy.
Y rõ ràng đã phục dụng thánh huyết, chỉ cần dùng thánh lực chưởng khống thiên đạo, vận dụng không gian trục xuất thu hẹp phạm vi, ép mình hiện thân, cho dù chỉ là một cái chớp mắt, thế nhưng lấy tốc độ Tiêu Thần Thương hiện tại, một kích liền có thể miểu sát mình.
Nhưng rất rõ ràng, Đằng Sơn Hải không có làm như vậy.
Chuyện này đại biểu lý trí tỷ lệ nghịch với lực lượng,"lực lượng Ma Thần" vừa ra, chiến lực điên cuồng tăng lên, lý trí điên cuồng hạ thấp, chỉ để lại bản năng vật lộn nguyên thủy nhất.
Sử dụng khí giới, công kích lung tung.
"Thình thịch thình thịch. . ."
Tiếng tim đập long lân Thánh Đế phát ra đã nhanh đến mức có thể ảnh hưởng đến tâm trí.
Từ Tiểu Thụ nhìn tới phương xa, phát hiện chân trời xuất hiện một điểm đen, phảng phất một giây sau, Hư Không Thị liền đánh đến.
Hắn cố ý đợi ở nơi này.
Nếu muốn đi, thời điểm Đằng Sơn Hải phát điên, hắn đã sớm rời đi.
Hiện tại Hư Không Thị sắp tới, lý trí Đằng Sơn Hải cũng sắp hoàn toàn biến mất, bước đầu đã thành, sao không tiếp tục tiến hành bước thứ hai?
"Có gì không dám!"
Suy nghĩ minh bạch chuyện này, Từ Tiểu Thụ một lần nữa giải trừ Tiêu Thất Thuật, một mặt ngạo ý, cười nói: "Đằng Sơn Hải, ngươi chỉ biết công kích lung tung thôi sao? Chân nam nhân nên dừng lại, một chiêu phân thắng bại, ta chỉ có một chiêu, hỏi ngươi có dám tiếp hay không?"
"Rống!"
Trong cổ Đằng Sơn Hải truyền tới một tiếng thú rống trầm thấp, cảm thấy Khương Bố Y trước mắt hóa thành nhiều bóng người trùng điệp, mơ hồ không rõ.
Đằng Sơn Hải nhớ mang máng, Đạo Khung Thương từng nói với y:
"Nếu như ngươi có thể hoàn toàn nắm giữ "lực lượng Ma Thần trong cơ thể, lo gì không có một ghế trong Thập Tôn Tọa? Bởi vì lúc đó, ngay cả bản điện chủ đều không đối thủ của ngươi."
"Nhưng giai đoạn hiện tại, nhớ kỹ, một khi ngươi giải phong lực lượng Ma Thần, bên cạnh nhất định phải có đồng bạn tỉnh táo đảm đương đầu não, bằng không ngươi rất dễ bị người khác lợi dụng!"
Nửa câu sau, Đằng Sơn Hải đã sớm trả lại cho Đạo Khung Thương.
Từ Tiểu Thụ liên tục khiêu khích, khiến cho y vô cùng tức giận, hiện tại y chỉ muốn dùng toàn lực đập chết con hàng này.
Nhưng Đạo Khung Thương nói không sai, nhiều năm như vậy, cực hạn Đằng Sơn Hải có thể đạt đến, chính là giải phong "lực lượng Ma Thần" một cánh tay.
Đây là phương pháp giải phong cục bộ thấp nhất!
Mặc dù như thế,"khí tức Ma Thần" vẫn ảnh hưởng rất lớn đến lý trí Đằng Sơn Hải, biến y thành một tên cuồng ma chỉ biết chiến đấu.
Trải qua nhiều năm rèn luyện, Đằng Sơn Hải miễn cưỡng có chút thu hoạch, thời điểm giải phong một cánh tay, bảo trì lý trí một khắc đồng hồ.
Nhưng cái gọi là "Lý trí", chỉ có tính tương đối.
Đã nắm giữ "lực lượng Ma Thần" một cánh tay, lại muốn bảo trì toàn bộ lý trí lúc thanh tỉnh, đó là chuyện không thể nào.
Cho nên, một tia thanh minh cận tồn ở sâu trong linh đài nói cho Đằng Sơn Hải biết, không thể kéo dài thời gian.
Tiếp tục như vậy, Từ Tiểu Thụ xuất quỷ nhập thần, mình có khả năng không chỉ không bắt được hắn, mà còn bị "lực lượng Ma Thần" phản phệ, triệt để điên dại.
"Có, gì, không, dám?"
Đằng Sơn Hải lắc lắc đầu, cố gắng vung bóng người trùng điệp đi, sau đó cắn răng nói ra từng chữ.
Cánh tay phải nắm Tiêu Thần Thương, chấn vào hư không một cái, muốn đường đường chính chính "một chiêu phân thắng bại" với Từ Tiểu Thụ.
Lúc này, y đã hoàn toàn quên mất, đối diện mình chính là "Từ Tiểu Thụ"!
Là loại nam nhân quỷ kế đa đoan, lúc thanh tỉnh mình sợ nhất, quả thật không khác gì Đạo Khung Thương thứ hai!
Hiện tại y thần trí mơ hồ, thế mà cảm thấy đối phương đề nghị gãi đúng chỗ ngứa, là cơ hội phân thắng bại tốt nhất.
"Tốt, đã như vậy, ta tôn trọng quyết định của ngươi."
Từ Tiểu Thụ cười, càng khẳng định trạng thái hiện tại của Đằng Sơn Hải không đúng.
Hai tay nâng ở trước ngực phi tốc giao thoa, bắt đầu kết ấn quyết, mặt dù ngay cả hắn cũng không biết mình đang kết ấn gì, đồng thời nói ra: "Đằng Sơn Hải, hiện tại ngươi đang trong trạng thái nửa điên đi? Ta sẽ không khi dễ ngươi, liền cho nói ngươi biết từng loại chiêu thức."
"Cần, gì, như, vậy?" Đằng Sơn Hải tự phụ cười nhạt, tay phải giơ cao Tiêu Thần Thương, thần thương cao tốc xoay tròn, lời nói đứt quãng,"Cứ, việc, phóng, đến!"
Từ Tiểu Thụ không có gạt người, thật bắt đầu niệm ra.
"Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang, A Di Đà Phật, Phúc Sinh Vô Lượng. . ."
Hắn đọc các loại từ ngữ chắp vá lung tung. . .
Trong lúc hai tay bay múa, hắn lén lút dùng ý niệm tiến vào trong Thần Nông Dược Viên thế giới Nguyên Phủ, rút ba cây nhất phẩm linh dược cùng một gốc thánh dược, ép thành nước, bôi lên hai tay.
"Hẳn là. . . không nhìn thấy đi?"
Từ Tiểu Thụ không chút vết tích liếc nhìn Đằng Sơn Hải điên dại một chút, có hơi chột dạ, sau đó hét lớn:
"Đằng Sơn Hải, tiếp chiêu!"
"Siêu cấp vô địch. . . Thiên Địa Huyền Hoàng Thủ!"
Vỗ tới một chưởng.
Tiếng tim đập long lân Thánh Đế phát ra tại thời khắc này nhanh đến cực hạn, đạt tới tần suất thời điểm diện thánh mới có!
Từ Tiểu Thụ không cần dùng Cảm Giác, trong mắt đã hiện lên hình ảnh không gian phía chân trời vỡ nát, một đầu Hư Không Thị lớn ba trăm trượng "rống " một tiếng, phi tốc chạy đến.
"Chết!"
Đằng Sơn Hải không nhìn thấy tình huống phía sau.
Tiêu Thần Thương ở trong bàn tay lật một cái, đón đỡ một chưởng Từ Tiểu Thụ vỗ đến, hung hăng lăng không quất qua.
Nhưng Từ Tiểu Thụ trước mặt tựa như phát rồ, đối mặt với một thương này, vậy mà không quan tâm, thậm chí còn không vận dụng nửa điểm phòng ngự.
Thời điểm Tiêu Thần Thương to lớn đập đến, cả người mới miễn cưỡng nhảy lên.
"Oanh" một tiếng vang lên.
Một kích!
Nửa người dưới Từ Tiểu Thụ bị đánh vỡ nát.
Mà nửa người trên lại giống như giòi trong xương, điên cuồng ôm chặt lấy cánh tay cự nhân của Đằng Sơn Hải.
"Thiên Địa Huyền Hoàng Thủ, ta vỗ, ta vỗ, ta vỗ. . ."
Hắn liều mạng bôi chất lỏng linh dược cùng thánh dược lên trên người Đằng Sơn Hải.
Thế nhưng thời gian chỉ một cái hô hấp.
"Chết!"
Đằng Sơn Hải dùng cánh tay còn lại vỗ tới, bắt lấy nửa thân trên của Từ Tiểu Thụ, ném lên không trung, sau đó vung Tiêu Thần Thương oanh thành sương máu.
"Chủ nhân, ta hoàn thành sứ mệnh. . ."
Trước khi chết, họa thể Từ Tiểu Thụ nhìn hư không không có một ai, có chút u oán nói ra.
"Rống!"
Hư Không Thị rốt cuộc giáng lâm, muốn dùng một cước giẫm nát Đằng Sơn Hải.
"Xoát!"
Đằng Sơn Hải có lực lượng Ma Thần gia trì, tốc độ phản ứng vô cùng nhanh chóng, chân khẽ đạp, thân hình đã vọt tới trước mặt Hư Không Thị.
"Rống! ! !"
Hư Không Thị tức giận, từ trên người tên nhân loại này, nó ngửi thấy khí tức linh dược, thánh dược bên trong Thần Nông Dược Viên.
Tên trộm dược! ! !
"Ách. . ."
Đằng Sơn Hải cảm giác lý trí càng thêm mơ hồ, Từ Tiểu Thụ rõ ràng đã bị mình quất nát, thế nhưng bên trong độc nhãn, Từ Tiểu Thụ không chỉ không chết, ngược lại còn biến thành một tôn cự nhân.
Siêu cấp hắc ám cự nhân!
"Từ, Tiểu, Thụ. . ."
"Rống!"
"Đến chiến!"
"Rống!"
"Đến chiến! ! !"
Bành!
Hư Không Thị phi tốc đạp một cước, lúc này sâu kiến dưới chân đang ở ngay trước mặt, cho dù tốc độ phản ứng có nhanh, thế nhưng một cước của nó lơn như một tòa đại sơn, ai có thể tránh được?
Đằng Sơn Hải mang theo Tiêu Thần Thương, còn chưa kịp né tránh, đã cảm thấy cự lực oanh đến, thân thể chớp mắt hóa thành lưu tinh, bị đá bay lên trời.
"Rầm rầm rầm. . ."
Kế tiếp, Hư Không Thị nổi điên.
Tìm được tên trộm dược, nó chỉ muốn khiến đối phương sống không bằng chết.
Thế là hai đầu gối cong lại, Hư Không Thị nhảy lên trời, một quyền một cái phương vị, nện Đằng Sơn Hải đến máu thịt be bét, ở giữa không trung bay tới bay lui, thảm đến mức ngay cả mẫu thân cũng không nhìn ra.
"Ôi mẹ ơi. . ."
Dưới trạng thái tiêu thất, Từ Tiểu Thụ nhìn Hư Không Thị phát tiết lên Đằng Sơn Hải, thử nghĩ thay mình vào, nghĩ đến tương lai mình cũng bị Hư Không Thị phát hiện.
". . ."
Thân thể Từ Tiểu Thụ khẽ run rẩy.
"Bị kinh sợ, điểm bị động, +1."