Chương 1798: Cho Ngươi Mặt Mũi (2)
Chương 1798: Cho Ngươi Mặt Mũi (2)
"Lúc trước ta muốn đối phó, chính là loại quái vật này?"
Từ Tiểu Thụ tê cả da đầu, trong lòng thề không lên Vương Tọa, không nắm giữ thần kỹ Tiêu Thất Thuật có thể từ trong tay Bán Thánh trốn chết, sau này tuyệt đối không đi gây Bán Thánh!
Giết lên Thánh Sơn, đột nhiên trở nên xa xa khó với. . .
"Không!"
Từ Tiểu Thụ mãnh liệt ý thức được mình bị dọa sợ.
Người tại lúc yếu kém, sợ nhất chính là gặp phải đại năng đương thời, sau khi biết được chênh lệch sinh lòng tuyệt vọng, không vực dậy nổi ý chí đuổi theo.
Cho nên ý nghĩ này vừa mới nhú lên trong đầu, liền bị Từ Tiểu Thụ cưỡng ép bóp chết.
Hắn không phải người bình thường, hắn có hệ thống bị động, chỉ cần vừa lên Vương Tọa, mặc dù lực lượng Khương Bố Y thoạt nhìn rất mạnh, nhưng cũng không phải không thể đuổi theo.
Bán Thánh tuy mạnh!
Nhưng tại Thánh Thần đại lục, bọn họ cũng khong phải tồn tại vô giải.
Bát Tôn Am vừa vào Kiếm Tiên chi cảnh, nhập nội đảo Hư Không Đảo, trạng thái khả năng cao không phải toàn thịnh, vẫn có thể dùng kiếm thuật trấn áp hết thảy.
Chuyện này mang ý nghĩa cho dù không có hack, chỉ bằng vào con đường cổ kiếm tu, chỉ cần luyện tốt, đều có thể nghiền ép lực lượng Khương Bố Y bày ra lúc này sao?
"Mà ta, không chỉ có được Cổ Kiếm Thuật. . ."
Từ Tiểu Thụ trầm ngâm gần nửa ngày mới có thể ổn định lại tâm cảnh kém chút tán loạn.
Hắn cảm thấy bài học này rất đáng giá.
Không cần giao học phí, hắn trốn trong bóng tối, liền có thể ở khoảng cách gần, nghiêm túc quan sát Bán Thánh xuất thủ.
Dù không phải toàn lực, nhưng cũng giúp hắn tìm được phương hướng cố gắng sau này.
Khương Bố Y đã như thế, đám quái thai bên trên Quế Chiết Thánh Sơn sao có thể kém hơn được?
Tang lão đầu còn đang ở bên dưới Tử Hải chờ đợi, đợi mình đột phá Vương Tọa, giết lên Thánh Sơn cứu ông ta. . .
"Mặc dù còn đường phía trước xa xôi không rõ. . ."
Từ Tiểu Thụ cúi đầu lẩm bẩm, ánh mắt theo tâm cảnh tái tạo, trở nên kiên định hơn,"Thế nhưng ta, vẫn sẽ từng bước tiến lên!"...
Cạch!
Bên trong chiến cuộc, một cái phất tay đánh lui hắc ám cự nhân cao ba trăm trượng.
Khương Bố Y nâng tay trái lên một chút, đón lấy Luyện Linh Sư đẫm máu từ trong tay Hư Không Thị rơi xuống.
Hư Không Thị chất phác, không có trả lời.
Thế nhưng đồng loại, hẳn sẽ trả lời câu hỏi của mình đi.
"Còn sống. . ."
Thoáng điều tra, Khương Bố Y phát hiện người này vẫn còn khí tức, hẳn là bộ khôi giáp này cứu y một mạng.
"Ồ?"
Nâng huyết sắc khôi giáp lên, Khương Bố Y bỗng nhiên cảm thấy có chút không đúng, khí tức khôi giáp phát ra, tựa hồ khá quen thuộc?
"Thương Thần Giáp?"
Đưa tay lên lau, xóa đi vết máu phía trên nón trụ, Khương Bố Y lập tức nhìn thấy được một khuôn mặt độc nhãn.
Lúc này, mí mắt ông ta co giật một cái.
"Đằng Sơn Hải?"
Thánh Thần Điện, Chiến bộ thủ tọa, Đằng Sơn Hải!
Thân phận Luyện Linh Sư bị Hư Không Thị ngược đến chết đi sống lại, Khương Bố Y có chút không dám tin, lại là thủ tọa Chiến bộ Thánh Thần Điện?
Hiện tại ông ta không muốn gặp nhất, chính là người của Thánh Thần Điện.
Dưới biển sâu, Tư Đồ Dung Nhân chụp cho ông ta hắc oa vẫn còn chưa giải quyết xong, hiềm nghi ý đồ nhúng chàm Thánh Đế vị cách vẫn còn tồn tại.
Một đoạn thời khắc, trong lòng Khương Bố Y nổi lên sát niệm.
Ông ta không muốn cứu Đằng Sơn Hải, chỉ là một tên lâu la, chết thì chết.
Thế nhưng, dù sao cũng là người của Thánh Thần Điện, tuyệt đối không thể chết trong tay mình, bằng không đám người ở trên Thánh Sơn, khẳng định có thủ đoạn ngược dòng tìm hiểu, điều tra ra là mình.
Đến lúc đó, Khương Bố Y ông ta nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Không thể giết chết, lại rơi vào trong tay mình. . .
"Tỉnh dậy đi."
Khương Bố Y thở dài, dự định giao hảo Đằng Sơn Hải, dùng y làm đột phá khẩu, hóa giải hắc oa Tư Đồ Dung Nhân chụp vào đầu mình.
Nhưng thánh lực vừa nhập thể, ông ta liền phát hiện thương thế Đằng Sơn Hải nghiêm trọng đến cỡ nào.
Nhục thân hoàn toàn bị Hư Không Thị bóp nát, lúc này đang trong giai đoạn suy yếu hậu phục dụng thánh huyết, trạng thái tinh thần bởi vì vận dụng một loại cấm thuật nào đó, ngơ ngơ ngác ngác, không có một tia lý trí.
"Lực lượng Ma tính!"
Cảm thụ lực lượng lưu lại trên cánh tay phải Đằng Sơn Hải, Khương Bố Y bỗng nhiên sững lại.
Loại lực lượng này, luận về "Chất", đã hoàn toàn siêu việt thánh lực.
Ông ta không biết Đằng Sơn Hải làm thế nào đạt được, thế nhưng dùng tu vi Thái Hư cưỡng ép vận dụng, đại giới, chính là bộ dáng này!
"Lực lượng ma tính còn nồng đậm hơn cả Thần Ma Đồng, hoặc là nói, đây là lực lượng sau khi Thần Ma Đồng đại thành, mới có thể nắm giữ. . ."
Khương Bố Y rục rịch, lại động ý nghĩ giết người đoạt bảo.
Dù sao, ông ta ném Tam Yếm Đồng Mục ra ngoài làm mồi nhử, lúc này vẫn chưa thu được nửa điểm chỗ tốt nào, thậm chí còn bị người gài bẫy, kéo lên Hư Không Đảo.
Không thể nghi ngờ, lực lượng trên người Đằng Sơn Hải, rất có sức hấp dẫn!
Nhưng dù sao kẻ này cũng là người của Thánh Thần Điện. . .
"Thật xa xỉ, chỉ là một tên Chiến bộ thủ tọa, lại có thể nắm giữ loại lực lượng này."
Khương Bố Y lắc đầu thở dài, đút đan dược cho Đằng Sơn Hải, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ khôi giáp, đánh thức y.
"Ngô?"
Đằng Sơn Hải mơ mơ màng màng tỉnh lại, phản chiếu ở trong mắt chính là một khuôn mặt mo hiền lành, còn mang theo nụ cười thiện ý ấm áp.
Mảnh vỡ kí ức chớp tắt, y bỗng nhiên minh bạch tình huống hiện tại như thế nào.
"Từ Tiểu Thụ?"
"Cẩu tặc! Ngươi thật cho rằng có thể khống chế được ta?!"
Phục dụng Thần Chi Tí Hữu, thương thế khôi phục hơn phân nửa, Đằng Sơn Hải lập tức đứng dậy, lợi dụng khoảng cách gần, cánh tay phải bạo phát lực lượng Ma Thần, chớp mắt đánh ra.
Một thức móc hàm vô cùng đơn giản, oanh Khương Bố Y đang phóng thích thiện ý, căn bản không có chút phòng bị nào bay lên trời!
Kém một chút. . .
Chỉ kém một chút. . .
Đầu lâu Khương Bố Y đã bị lực lượng Ma Thần bành trướng kia đấm lìa khỏi cổ!
"Hưu!"
Đầu lâu không có đứt lìa.
Thế nhưng một chiếc răng xẹt qua không trung, tạo thành đường vòng cung ưu nhã, mang theo một chút thiện lương ít ỏi Khương Bố Y cố gắng chắt chiu cho người của Thánh Thần Điện.
Thế giới, tại thời khắc này lâm vào tĩnh mịch. . .
Khương Bố Y: ? ? ?
Đằng Sơn Hải: ( ◉ ω ◉ )
Từ Tiểu Thụ ở trong trạng thái tiêu thất nhìn thấy một màn này, kém chút "phốc phốc" cười ra tiếng.
Chuyện thật là quá kinh người!
"Đằng Sơn Hải, ta nguyện xưng đây là thời khắc cao quang nhất cả đời ngươi!"
Khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi, lại thấy Đằng Sơn Hải chống nạnh nhìn mình hằm hằm, Khương Bố Y trong nháy mắt hắc hóa, âm thanh tức giận trầm thấp, từ trong kẽ răng phát ra.
"Ngươi, đang, tìm, chết!"
Vừa mới dứt lời.
Một tiếng sấm vang vọng giữa trời quang, mây đen hội tụ, toàn bộ thiên địa trở nên u ám.
Vạn dặm nổi gió, làm nổi bật lên bạch y cùng sắc mặt âm trầm của Khương Bố Y, khiến người thấy mà giật mình.
Bán Thánh nhất nộ, thiên địa kinh biến!
"Ha."
Đằng Sơn Hải lại cười nhạt.
Không tệ, khí thế rất đủ, cho ngươi mặt mũi. . . Từ Tiểu Thụ!
Ngoại nhân có lẽ sẽ sợ, thế nhưng Đằng Sơn Hải y lại không hoảng chút nào.
Mặc dù không biết vì sao thiên địa vạn vật lại biến hóa như thế, cũng chẳng biết vì sao mình bị trọng thương, giờ phút này lại khôi phục tỉnh lại. . .
Thế nhưng những chuyện này, có quan trọng không?
Không quan trọng!
Hiện tại, Từ Tiểu Thụ mới là thứ quan trọng nhất!
Bản sự giả thần giả quỷ của Từ Tiểu Thụ vô cùng cao siêu, chỉ là mấy câu dọa dẫm, Đằng Sơn Hải sao có thể bị dọa được?
"Đằng Sơn Hải ta, sao có thể bị tên tiểu bối như ngươi dọa được?"
Dưới tình huống biết được người trước mặt là do Từ Tiểu Thụ biến thành, Đằng Sơn Hải lập tức bỏ qua thiên địa vạn vật biến hóa.
Y nâng hai tay lên, triệu hoán Tiêu Thần Thương không biết rơi ở nơi nào trở về.
Sau đó lăng không dựng thẳng thương, nhìn "Bán Thánh Khương Bố Y" lau vết máu trên khóe môi, nhanh chóng kéo ra khoảng cách an toàn, sắc mặt vừa sợ vừa thẹn vừa giận, cười lạnh ném Cấm Võ Lệnh ra:
"Mặc dù không biết tiểu tử ngươi vì sao dám cận thân ta, thế nhưng bản tọa cho ngươi một cơ hội, ngoan ngoãn đeo Cấm Võ Lệnh vào, thúc thủ chịu trói cùng ta trở về Thánh Sơn Tử Hải, ta sẽ tha cho ngươi một cái mạng chó!"