Chương 182: Chu Thiên Tham Cao Quang Thời Khắc
Chương 182: Chu Thiên Tham Cao Quang Thời Khắc
Sát Lục Giác.
Từ Tiểu Thụ ôm ngực, ngơ ngác nhìn khôi lỗi hài tử đồng dạng ôm ngực trước mặt, không xác định hỏi lần nữa:
"Ngươi tên gì?"
"A Giới..."
Âm thanh tối nghĩa xuất hiện, nhưng lần này đã không còn là "Ma ma", mà đổi thành từ ngữ.
Từ Tiểu Thụ vừa mừng vừa sợ, gia hỏa này cuối cùng cũng biết mở miệng nói từ khác, mặc dù chỉ là một cái tên, nhưng đã rất tiến bộ rồi.
"A Giới bảo bảo, Từ Tiểu Thụ ta lần nữa mời ngươi, ngươi có muốn rời đi cùng ma ma không?" Thiếu niên mê hoặc nói.
Sau khi Thừa Thiên Mộc thành hình, Thiên Huyền Môn cuối cùng cũng ổn định lại.
Nhưng dù vậy, Từ Tiểu Thụ cũng không dám đợi lâu, hắn muốn trở về chỗ trận môn, mau chóng rời đi.
Mà trước đó, nhất định phải giải quyết xong chuyện khôi lỗi hài tử A Giới.
Nếu như nghe lời, có thể khống chế, mang ra ngoài tuyệt đối là đại sát khí, lợi nhiều hơn hại.
Nhưng Từ Tiểu Thụ thật không dám khẳng định gia hỏa này sẽ ngoan ngoãn, cho nên nếu như không được, hắn cũng không có ý định cưỡng cầu.
Mình đã có một cái Cuồng Bạo Cự Nhân, nếu như bên người còn xuất hiện thêm mấy quả bom hẹn giờ, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.
"Ma ma..."
Âm thanh A Giới tràn đầy xoắn xuýt.
Trải qua thí nghiệm, Từ Tiểu Thụ phát hiện mình quả thực có thể thông qua Cảm Giác nhìn thấy tâm tình chập chờn, đây cũng là nguyên nhân hắn dám muốn thử khống chế đại sát khí kia.
"Không có thời gian cho ngươi xoắn xuýt, ta sắp phải rời khỏi, nếu còn không đi, có lẽ ngay cả ta cũng sẽ bị vây ở chỗ này."
Từ Tiểu Thụ ngửa đầu nhìn trời,"Nhìn thấy cái thế giới này không? Mặc dù nó đang chữa trị, nhưng trên bản chất nó không khác gì lồng giam từng vây khốn ngươi, nhiều nhất chỉ là không gian lớn hơn mà thôi."
"Thế giới chân chính, ở bên ngoài..."
Lời nói bỗng nhiên trì trệ, Từ Tiểu Thụ đột nhiên nhớ tới Tang lão, nhớ tới lý luận lồng giam của ông.
Có lẽ thế giới bên ngoài, cũng không phải thế giới chân chính?
"Ma ma..." A Giới nhìn qua hắn, tựa hồ có chút động tâm.
Từ Tiểu Thụ không có xoắn xuýt quá nhiều, cởi mở cười, nói: "Người sống, không phải là vì muốn đi nhìn thế giới ầm ầm dậy sóng ư, nếu như tự vây chết bản thân, rất không có ý nghĩa."
A Giới thông suốt tiến lên, giải trừ trạng thái hai tay từ ôm ngực, nắm lấy bả vai Từ Tiểu Thụ, khẽ gật đầu một cái.
"Ma ma!"
Mặt Từ Tiểu Thụ lập tức run rẩy, hắn cảm thấy xương bả vai đang nứt ra, hít một hơi thật sâu: "Được rồi, ta đã hiểu ý ngươi, ngươi buông ra trước, đừng kích động!"
A Giới ngẩng đầu, bên trong hồng nhãn có nghi hoặc.
"Buông... buông tay! Buông ra, giống ta này, ôm ngực!"
Khóe miệng Từ Tiểu Thụ giật giật, cảm thấy rất không tốt.
Mẹ kiếp, mang ra ngoài như thế, không có việc gì bóp mình hai lần vẫn có thể tiếp nhận, thế nhưng nếu như đột nhiên nổi tính trẻ con...
"Đến đá bóng?"
"Tốt lắm tốt lắm!"
Đầu người bay...
"Ô ô, ngươi đá chết tiểu đồng bọn!"
"Không khóc, ôm một cái."
Người nát...
Từ Tiểu Thụ cảm thấy chân mềm nhũn, thật không dám tưởng tượng, nếu như A Giới không thể khống chế tốt lực lượng, đoán chừng sau khi ra ngoài, liền sẽ xảy ra chuyện.
Hắn có hơi hối hận vì đã mời...
"Muốn theo ta ra ngoài, đầu tiên chúng ta phải ký ước pháp tam chương!"
Từ Tiểu Thụ một mực ôm ngực ra hiệu, A Giới cuối cùng khôi phục trạng thái tỉnh táo, trông mèo vẽ hổ.
"Đầu tiên, ngươi không thể công kích người khác lung tung."
A Giới gật đầu.
"Tiếp theo, không có lệnh của ta, ngươi phải ôm ngực mà đứng, đây là chuyện quan trọng nhất."
A Giới lần nữa gật đầu.
"Cuối cùng..."
Từ Tiểu Thụ dừng lại, gia hỏa này... nghe hiểu được?
Gật đầu như giã tỏi, vạn nhất xem như gió thoảng bên tai thì biết làm sao bây giờ?
"Ngươi có thể biến nhỏ không?" Hắn hỏi.
Nếu là khôi lỗi, nói không chừng có thể biến nhỏ giấu đi, như thế sẽ thuận tiện mang ra ngoài.
A Giới gật đầu.
Từ Tiểu Thụ vui mừng, chỉ thị nói: "Biến nhỏ!"
A Giới tiếp tục gật đầu.
"..."
Từ Tiểu Thụ chợt cảm thấy đau răng, gia hỏa này, quả nhiên không đáng tin cậy a!
Ba!
Bỗng nhiên, một đứa bé to như vậy, mãnh liệt co lại thành một viên thiết cầu to cỡ nắm đấm, phiêu phù tại hư không.
Con mắt Từ Tiểu Thụ sáng lên, thật đúng là có thể?
Khá lắm, ngươi đã lấy được lòng ta, mang tảng đá này ra ngoài, ai biết được?
Hắn bắt lấy, nói: "Có thể nói chuyện không?"
"Ma ma..."
Phía trên thiết cầu xuất hiện hai điểm hồng quang, hẳn là hai con mắt đang nhìn lấy.
"Quá tốt rồi, về sau không có việc gì, ngươi liền bảo trì cái trạng thái này..."
Lời nói vẫn chưa xong,"Ba" một tiếng vang lên, thiết cầu bắn ra, A Giới một lần nữa xuất hiện.
Không nghe lời?
Trong lòng Từ Tiểu Thụ run lên, chuyện này phiền toái a, hắn sợ nhất loại đồ chơi có khi linh có khi mất linh này, thời khắc mấu chốt tuyệt đừng như xe bị tuột xích.
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một đạo âm thanh kêu gào.
"Từ Tiểu Thụ, đi ra nhận lấy cái chết!"
Không khó nghe ra, đây là âm thanh của Chu Thiên Tham.
Nguyên lai là bởi vì có người tới sao... Từ Tiểu Thụ còn chưa kịp mừng rỡ, tròng mắt lập tức trừng lớn, bởi vì đã không thấy A Giới đâu.
Gia hỏa này đi đâu, còn phải hỏi?
"Dừng tay, y không phải địch nhân, đừng công kích!" Từ Tiểu Thụ kêu to, cảm giác khóa chặt vị trí Chu Thiên Tham, vội vàng bay đi.
"Ước pháp tam chương, nhớ kỹ!"
Chu Thiên Tham cảm giác sau gáy có gió, quay đầu, là một hài tử đang giữ tư thế vung nắm đấm.
"Ách, thế giới này vẫn còn người sống?"
Y vui mừng, lại nghe thấy âm thanh của Từ Tiểu Thụ, lúc này giận dữ: "Nguyên lai ngươi là người của Từ Tiểu Thụ?
"Nối giáo cho giặc, phá hư thế giới, chết cho ta... ngô, là hài tử, không tiện ra tay..."
Tên to con sờ đao do dự, từ trước đến nay y không đánh hài tử.
Từ Tiểu Thụ bay tới, ánh mắt Chu Thiên Tham lần nữa bốc lên lửa nóng, giải quyết người khởi xướng không phải tốt rồi sao?
"Từ Tiểu Thụ, hôm nay ngươi chết chắc!"
Sát khí lạnh thấu xương không hề kém hơn khôi lỗi sắt thém lúc trước chút nào, Từ Tiểu Thụ vừa nhìn thấy ánh mắt A Giới ở phía sau không đúng, lập tức ngăn cản nói: "Đừng kích động."
"Ha ha, kích động?"
"Sao có thể không kích động, kẻ hủy diệt, thiên mệnh chi tử đến giết ngươi đây!"
Cả người Từ Tiểu Thụ lảo đảo, gia hỏa này, vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới huyễn tưởng à?!
Hiện tại cũng không phải thời điểm đùa giỡn.
"Đừng làm rộn, nơi này chính là Thiên Huyền Môn, thật có lỗi, vừa rồi ta đùa với ngươi thôi, một vạn năm gì gì đó đều là giả..."
"Lại nói, ngươi khôi phục nhanh như vậy, có thể đi ra?"
Từ Tiểu Thụ chợt cảm thấy hiệu quả trị liệu của Xích Kim Dịch không bình thường.
"Hừ, chỉ là một bức tường, sao có thể vây khốn Chu Thiên Tham ta?" Tên to con lạnh hừ một tiếng, đột nhiên cảm giác không đúng, nói: "Nói đùa? Ngươi muốn gạt ta?"
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 1."
Từ Tiểu Thụ choáng, lúc nên hoài nghi ngươi không nghi, lúc không nên hoài nghi ngươi lại nghi?
Chu Thiên Tham rút đao, đối mặt với loại gia hỏa phá hư thế giới, y không muốn nhiều lời.
Chỉ đáng tiếc, thua thiệt y một vạn năm trước xem gia hỏa này là mục tiêu phấn đấu, nào ngờ lòng người khó lường...
"Tới đi, cùng ta quyết một trận tử chiến!"
Hưu một tiếng.
Khôi lỗi hài tử lại xuất hiện ở trước mặt y, chen vào giữa hai người.
Chu Thiên Tham cả giận nói: "Đừng tưởng rằng ngươi là hài tử ta liền không dám giết ngươi, cút ngay!"
Tiếng quát giáo huấn khiến cho đầu óc Từ Tiểu Thụ cuồng loạn, cao quang thời khắc a Chu đại nhân, Từ Tiểu Thụ ta còn không dám nói thế với A Giới bảo bảo...
Phanh!
Quả nhiên, A Giới sờ qua một chưởng, Chu Thiên Tham cả đao lẫn người trực tiếp hóa thành ngôi sao bay lên không trung.
Keng!
Tiếng kêu thảm thiết không có xuất hiện, cả người không thấy tăm hơi.
Một cái thông đạo thế giới đúng lúc xuất hiện, tên to con kia liền bay vào trong đó.
Từ Tiểu Thụ: "..."