Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 187 - Chương 187: Bại Lộ

Chương 187: Bại Lộ Chương 187: Bại Lộ

Triệu Tây Đông sửng sốt một chút.

Người hữu duyên?

Ta thấy đây là hai tên gian tế các ngươi đang vạch mặt lẫn nhau đi.

Trong tay mỗi người đều có một cái trấn giới chi bảo, các ngươi không phải gian tế thì là gì?

Y lần nữa đưa tay ra, nếu như trong giới chỉ hai người này còn có những thứ khác, cơ bản chạy không thoát.

"Đưa nhẫn ra!"

Lạc Lôi Lôi liếc Từ Tiểu Thụ một chút, không chút chần chờ tiến lên, khiến cho Từ Tiểu Thụ nhìn ngây người.

Hắn cầm tới Phong Ấn Thạch, là kiện trấn giới chi bảo thứ ba, sau đó Thiên Huyền Môn hỏng mất, nói cách khác Lạc Lôi Lôi cầm là kiện thứ tư.

Nhưng lúc này nàng đã lấy trứng ra, chẳng phải đồng nghĩa với trong giới chỉ chẳng còn thứ gì?

Mình bị hồi mã thương!

"Xem hắn trước, lề mà lề mề, khẳng định trong lòng có quỷ." Ánh mắt Lạc Lôi Lôi hướng Từ Tiểu Thụ.

"Nhanh lên!" Triệu Tây Đông đồng dạng thúc giục.

Từ Tiểu Thụ bất đắc dĩ, chỉ có thể cất bước tiến lên, do dự đưa tay ra, trên đó có một chiếc nhẫn.

"Đây là của ta." Hắn cầu khẩn.

"Ha ha!"

Triệu Tây Đông mới không quản hắn, lập tức lột giới chỉ xuống.

Từ Tiểu Thụ một mặt thống khổ.

Không gian giới chỉ, trừ phi chết mất, nếu không chỉ khi được chủ nhân trao quyền, khác người mới có thể mở ra.

Đương nhiên, lý luận này không phù hợp với một ít người, tỉ như một vài đại năng giả, cụ thể chính là Diệp Tiểu Thiên.

Sau khi Triệu Tây Đông được trao quyền, linh niệm quét qua, sắc mặt rất nhanh liền trở nên cổ quái.

Y nhìn thấy gì...

Mấy đống quần áo, có hoàn chỉnh, có vết máu loang lổ.

Linh Tinh chồng chất thành núi, cùng mấy bình mật ong, còn có rất nhiều đan dược.

Luyện Linh Đan coi như xong, tiểu tử này sao lại có nhiều Nguyên Đình Đan như vậy, nội tình không giống như một tên gia hỏa mới vào nội môn có được.

Y không có xoắn xuýt bao lâu, chỉ tìm kiếm trấn giới chi bảo, nhưng mà quét một vòng, không có.

Lại một vòng, vẫ không có...

Khóe miệng Triệu Tây Đông có hơi run rẩy, chuyện này không giống như những gì mình nghĩ, hai tên gian tế hẳn là mỗi người hai kiện mới đúng, sao có thể không có?

Nếu Từ Tiểu Thụ chỉ có một kiện vỏ kiếm Hắc Lạc, đây chẳng phải là nói, trên người Lạc Lôi Lôi có trọn vẹn ba kiện trấn giới chi bảo?

Trong vòng hai ngày, sao có thể gom góp được?

Nói đùa à?!

Hay là nói, đúng như Từ Tiểu Thụ nói, hắn chỉ là người hữu duyên, ở đây còn có một tên gian tế không có nhảy ra?

Ánh mắt của y mịt mờ quét qua Mạc Mạt, cô nương này vẫn không màng danh lợi như lúc đầu, hoàn toàn không hề bị lay động.

Đám người nhìn sắc mặt Triệu Tây Đông biến hóa, cũng có thể ẩn ẩn đoán ra Từ Tiểu Thụ vô tội.

"Không gian giới chỉ khác đâu?" Triệu Tây Đông hồi phục tâm thần.

Sắc mặt Từ Tiểu Thụ đắng chát: "Không phải chứ, ta nào có giàu đến thế, còn có không gian giới chỉ khác?"

"Sao ngươi không nói ta còn có vòng tay vòng cổ không gia luôn đi?!"

Vòng cổ không gian...

Thứ này ngay cả ta cũng không có!

Triệu Tây Đông cười lạnh kín đáo trả chiếc nhẫn cho hắn,"Ngươi quả thật rất giàu có."

"Đừng, đừng nói lung tung!" Lúc này Từ Tiểu Thụ khoát tay áo,"Nơi này nhiều người như, ngươi có biết một câu nói của ngươi sẽ có thể mang đến cho ta họa sát thân không?"

"Ta chỉ là một tên đệ tử ngoại môn..."

Triệu Tây Đông: "..."

Đám người: "..."

Cho tới giờ khắc này, tất cả mọi người mới nhớ con hàng kia vẫn chỉ là một tên đệ tử ngoại môn, hắn không nói lời nào, mọi người cơ hồ đều xem hắn là đệ tử hạch tâm.

"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 144."

"Nhận kính nể, điểm bị động, + 66."

"Nhận ghen ghét, điểm bị động, + 89."

"..."

"Hắc hắc." Từ Tiểu Thụ nhìn thấy thu hoạch ngoài ý muốn lập tức vui vẻ, sau khi thu hồi chiếc nhẫn liền yên lặng lui ra.

"Ngươi có hiềm nghi, đừng chạy lung tung, sau này còn phải tiến vào Linh Pháp Các điều tra một phen."

"Được được."

Từ Tiểu Thụ liền vội vàng gật đầu, dưới ánh mắt cảnh cáo của Triệu Tây Đông vỗ vỗ quần áo trên người, lại nới lỏng vòng cổ, sau đó bình tĩnh ngồi xuống.

"Nhẫn." Triệu Tây Đông không nghi ngờ gì, nhìn phía Lạc Lôi Lôi.

Lạc Lôi Lôi thu hồi ánh mắt khỏi Từ Tiểu Thụ, có vẻ kinh nghi.

Nàng nhớ khi đó tại trận môn Thiên Huyền Môn hỏi Từ Tiểu Thụ, tiểu tử này từng nói qua mấy món trấn giới chi bảo khác đều ở trên người hắn, cho nên...

Hắn làm thế nào man thiên quá hải?

"Nhẫn." Triệu Tây Đông thúc giục.

Mỹ mâu của Lạc Lôi Lôi rơi xuống chiếc nhẫn trên ngón tay mình, nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn ra điêu văn trên đó có một chút khác biệt.

Phía trên khắc lấy một nữ tử trần truồng, vùi đầu ôm đầu gối, tứ chi có xiềng xích, giống như nô lệ đang khóc ròng.

Lấy chiếc nhẫn ra, thuận tiện đặt trứng băng long vào, Lạc Lôi Lôi đưa qua.

"Đây."

Triệu Tây Đông nhíu mày lại, thành ý tràn đầy, lúc nào mọi người đều có thể thản nhiên như thế?

Y đưa tay muốn cầm lấy giới chỉ, nhưng ngay thời khắc ngón chay chạm và, cả người liền bị định trụ, ngay cả đôi mắt đều không thể động đậy.

Tất cả mọi người sửng sốt.

"Thế nào?"

Hồi lâu không thấy Triệu Tây Đông có động tác, cho đến khi mùi thịt khét như có như không truyền tới, mới có người ý thức được không đúng.

Tư tư

Điện mang màu tím xuất hiện ở trên người Triệu Tây Đông, đến tận lúc này y mới bắt đầu kịch liệt co quắp.

"Nga nga nga nga..."

Răng run lên, cơ bắp co rút, lông tóc dựng đứng, hắc y Triệu chấp pháp, sau khi Lạc Lôi Lôi tăng lớn cường độ giật điện, ngay cả thịt cũng bị nướng cháy đen.

Từ Tiểu Thụ nhìn mà lưng phát lạnh, cô nương này không thể trêu a, xem Triệu Tây Đông đi, có khác nào mãnh nhân dám cắm tay vào ổ điện không.

"Gian tế!"

"Nàng là gian tế!"

Mấy tiếng gào thét cuối cùng hậu tri hậu giác vang lên, người áo đen trong nháy mắt từ bên ngoài lương đình xông vào.

Oanh!

Đột nhiên, cửu thiên hàng xuống một đạo lôi điện tím đen, trực tiếp oanh thấu lương đình.

Sau khi đạo lôi điện này đánh xuống, liền tràn ra bốn phía, giật đám người cứng ngắc.

Lạc Lôi Lôi thu hồi chiếc nhẫn, nhẹ nhàng đẩy, Triệu Tây Đông "Phanh" một tiếng thẳng tắp ngã xuống đất.

"Thật có lỗi, bản cô nương quả thật chỉ có một quả trứng Băng Long, nhưng đồ vật trong giới chỉ, không thể để cho ngươi nhìn."

Nhỏ nhẹ nói xong, ánh mắt nàng lướt qua Từ Tiểu Thụ, có thể nhìn ra gia hỏa này chỉ là đang giả vờ cứng đờ...

Thấy nhìn hướng Diệp Tiểu Thiên, Lạc Lôi Lôi khẽ mở môi đỏ:

"Vương Tọa trở lên, không được tham dự Luyện Linh Sư tu vi thấp tranh đấu, đúng không!"

Ánh mắt Diệp Tiểu Thiên ngưng tụ: "Ngươi không tầm thường."

Lạc Lôi Lôi khẽ cười nói: "Ta có chỗ nào không tầm thường? Huống chi, Giang điện chủ vẫn đang ở đây!"

Giang Biên Nhạn nhíu mày.

Quả thật Thánh Thần Điện có một cái quy định nhằm vào cường giả như thế.

Bởi vì cường giả cảm ngộ đại đạo, một khi chân chính chiến đấu, cơ hồ là hủy thiên diệt địa, cho nên không cho phép bọn họ tham dự chiến đấu với Luyện Linh Sư có tu vi thấp.

Ông ta còn không nói, bên trong nhân viên chấp pháp đã có người khôi phục năng lực hành động, cầm đao cầm kiếm xông tới.

"Yêu nữ, nhận lấy cái chết!"

"Dùng tu vi của ngươi, chưa xứng để cung chủ đại nhân xuất thủ!"

Trong mắt Lạc Lôi Lôi lấp lóe điện quang, nhưng lại có chút lo lắng.

Nhân viên chấp pháp Linh Pháp Các lấy tu vi Tiên Thiên chiếm đa số, nhưng cường giả Tông Sư cũng không phải số ít, hơn nữa chiến lực từng tên cũng không tầm thường.

Vừa rồi có thể tê liệt đám người, là bởi vì đánh lén chiếm tiện nghi.

Nếu không không nói những thứ khác, chỉ vẻn vẹn một tên Triệu Tây Đông cũng đã có thể khiến nàng lãnh đủ.

May mắn phiền toái lớn nhất lúc này đã bị giật choáng, có thể chống đỡ được, chỉ cần...

Ba cường giả Vương Tọa không xuất thủ!

Cắn nát ngón tay, một điểm đỏ thẫm lại hiện ra, Lạc Lôi Lôi dựng thẳng ngón tay, bôi lên trên ngực.

"Sắc!"

Tử điện quang mang lấp lóe, cả người trực tiếp bay lên bầu trời, vô tận linh khí cuồn cuộn ập tới, tụ hợp vào trong khí hải.

Một cỗ khí tức Tông Sư nhàn nhạt tản ra.
Bình Luận (0)
Comment