Chương 1900: Điểm Tập Hợp Sinh Vật Không Bình Thường (2)
Chương 1900: Điểm Tập Hợp Sinh Vật Không Bình Thường (2)
Thật đúng là một đầu long tốt. . . Từ Tiểu Thụ một mặt chân thực cảm khái cùng ngụy trang thành kính, quyết định sau này phải đối xử với Long Hạnh chi linh tốt một chút, sau đó đưa tay bắt đầu ngắt lấy Long Hạnh Quả.
Lần này hiển nhiên không có gặp phải trở ngại, hắn rất dễ dàng hái xuống bốn viên bảo bối.
Thời điểm một tay bưng lấy bốn viên Long Hạnh Quả nhảy xuống đất, tay nhàn rỗi còn lại không cẩn thận đụng phải viên Long Hạnh Quả thứ năm, lực phản chấn kém chút cắt nó xuống.
Nhưng Long Hạnh lập tức truyền đến lực lượng kháng cự rõ ràng, Phản Chấn, Sắc Bén của Từ Tiểu Thụ còn chưa kịp phát động, cả người đã bị đánh bay ra ngoài.
"Hắc hắc, hắc hắc. . ."
Từ Tiểu Thụ cũng không giận, sau khi bị oanh xuống đất liền lăn lộn đứng dậy, cười hề hề vò đầu nói: "Toán học không tốt, kém chút hái nhiều, tiền bối chớ trách!"
Long Hạnh chi linh hiển nhiên đã ngủ, lười đáp lại hắn.
Lệ Tịch Nhi im lặng nhìn Từ Tiểu Thụ lắc lư cái mông chạy khỏi Thần Nông Dược Viên, thầm nghĩ ngươi rõ ràng là thấy người ta ngủ, muốn hái thêm đi? Chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy!
"Nhận oán thầm, điểm bị động, +1."
Lực công kích rất mạnh, rõ ràng đã lưu thủ, không phải nhân vật dễ trêu. . . Từ Tiểu Thụ không chút vết tích liếc nhìn Long Hạnh yên tĩnh phương xa.
Đây tuyệt đối là đại lão!
Nếu như tương lai thế giới Nguyên Phủ xảy ra chuyện, liền dùng hai đỉnh long huyết mời nó xuất thủ, không được liền ba đỉnh, không được nữa liền lên thịt rồng!
Dù sao cũng là một trong Cửu Đại Tổ Thụ, ngay cả Long Hạnh Quả đều có thể kết xuất đến, lực lượng bản thân tuyệt đối không thành vấn đề!
Bất quá Long Hạnh chi linh cũng có khuyết điểm rõ ràng. . .
"Ta chưa từng gặp qua đại lão nào cá mặn như vậy." Từ Tiểu Thụ đi trước mặt tới Lệ Tịch Nhi, thổn thức nói.
"Ngươi nói nhỏ một chút." Lệ Tịch Nhi giật nảy mình.
"Yên tâm, nơi này là thế giới của ta, nó nghe không được, chỉ cần không gọi thẳng tên là được, ta hoài nghi nó có chiến lực Bán Thánh, nhưng cực kỳ cá mặn, chiến lực phải giảm đi một nửa." Từ Tiểu Thụ nâng Long Hạnh Quả trong tay lên dò xét, hai mắt bắt đầu tỏa sáng.
"Đây chẳng phải một trong những nguyên nhân ngươi có thể chuyển nó đến nơi này?" Lệ Tịch Nhi buồn cười nói.
"Nói thế không sai. . ." Từ Tiểu Thụ ngẫm lại cũng đúng, lúc này vui vẻ, không tiếp tục nói chuyện này nữa, đưa tới một viên Long Hạnh Quả,"Lấy một viên không?"
Long Hạnh Quả ánh vàng rực rỡ, tản ra khí tức thánh dược đỉnh phong.
Nếu như Song Ngốc, Hồng Đương đầu tiên nhìn thấy thứ này, đồng thời nhận biết nó, chỉ sợ trong mắt liền không có Thánh Tích Quả.
Nhưng Lệ Tịch Nhi thờ ơ, nhẹ lắc đầu, vô cùng lạnh nhạt nói: "Không được, ta vừa phục dụng xong Thánh Tích Quả. . ."
Nàng còn chưa nói hết câu, khuôn mặt nhỏ bỗng nhiên nhăn thành một đoàn, nắm chặt song quyền vung vẩy trước mặt, đồng thời giẫm mạnh chân, phát ra tiếng kêu quái dị ngắt lời mình nói.
"A!"
Từ Tiểu Thụ bị một màn này dọa run lên, Long Hạnh Quả kém chút rơi xuống đất, cảm thấy màng nhĩ bị thủng mất, kinh ngạc nhìn cô nương tóc bạc trước mặt.
Hồi lâu. . .
Khuôn mặt Lệ Tịch Nhi đỏ bừng, ánh mắt hướng bên hông, đưa tay vồ lấy Long Hạnh Quả,"Vậy ta lấy một viên."
"Xoát" một cái, nói xong nàng trực tiếp quay người, biến mất không thấy đâu.
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì!"
Từ Tiểu Thụ nhìn tê cả người.
Làm sao bên trong thế giới Nguyên Phủ, ngoại trừ mình, hoàn toàn không có sinh vật nào bình thường?
Long Hạnh chi linh cá mặn cũng thôi đi, ngươi cũng tới một màn như thế?
Vừa rồi hẳn là tiểu sư muội đi!
Trên người ngươi đến cùng đã phát sinh chuyện gì, cứ nói cho ta biết, không cần phải ngượng ngùng, ta là đại sư huynh của ngươi!
Từ Tiểu Thụ thở ra một hơi thật dài, sau khi thổ lộ xong phiền muộn trong lòng, phát hiện dưới chân có thứ gì đó đang đu bám.
"Meo - "
Cúi đầu nhìn xuống, nguyên lai là tiểu phì miêu Tham Thần không biết từ lúc nào thoát ly Lệ Tịch Nhi ôm ấp, chạy tới đeo bám mình.
Lúc này nó một mặt ủy khuất, biểu lộ khát vọng chờ mong, nhìn chằm chằm Long Hạnh Quả, toàn thân trên dưới có thể tóm gọn lại trong một câu: "Bản miêu đói."
Từ Tiểu Thụ phát điên.
Ngươi đã mập như vậy rồi, ngươi còn đói?
"Cho ngươi!" Hắn ném Long Hạnh Quả ra xa.
Tiểu Tham Thần "xoát" một cái hóa thành lưu quang, hóa thân mèo bắt dĩa bay đi.
"Sau này đừng nói ta đối xử tệ với ngươi!" Từ Tiểu Thụ oán hận nhìn tiểu phì miêu hì hục chà đạp thánh dược đỉnh phong Long Hạnh Quả.
"Tỉnh táo, bọn họ không bình thường không sao, chỉ cần ta bình thường là được. . .
"Hiện tại là thời điểm mấu chốt, phục dụng Long Hạnh Quả, đột phá Vương Tọa Đạo cảnh, ta cần phải tỉnh táo. . ."
Từ Tiểu Thụ bình phục nỗi lòng, chọn nơi phong thuỷ bảo địa ngồi xếp bằng xuống, lúc này mỗi tay cầm một viên Long Hạnh Quả, cẩn thận đánh giá.
"Điểm binh điểm tướng. . . tốt! Vậy ăn viên bên trái trước!"
Căn bản không phải đang đánh giá cấu tạo bên ngoài của Long Hạnh Quả, thuần túy là tái phát chứng lựa chọn khó khăn, cuối cùng cảm thấy Long Hạnh Quả bên trái lớn hơn một chút, từ Tiểu Thụ quả quyết từ bỏ kết quả điểm binh điểm tướng, lựa chọn viên bên trái.
Miệng mũi khẽ hấp, Long Hạnh Quả hóa thành linh khí thuần túy, tiến vào trong cơ thể Từ Tiểu Thụ đang bày ra biểu lộ hung hãn không sợ chết.
Mặc dù Tinh Thông Trù Nghệ nói hương vị Long Hạnh Quả không tệ, có lẽ cực kỳ ngọt ngào, thế nhưng vì hoàn mỹ hấp thu dược lực, Từ Tiểu Thụ cuối cùng vẫn vận dụng Phương Pháp Hô Hấp.
Vừa mới hít vào, thế giới Nguyên Phủ lập tức vang lên âm thanh vui thích mất khống chế:
"A a a a - "
"Ư ư ư ư -"
Một con cá mặn hình người bật lên rớt xuống, lăn lộn khắp nơi, giống như bị ném vào chảo dầu xào lăn, mùi thơm dược lực tràn lan, thế nhưng lại bị cá mặn hút trở về.
"Cố lên, cố lên!"
"Ôi ôi ôi - "
Đoạn tháp.
Lệ Tịch Nhi dùng hai tay đánh nhẹ gò má, sau khi cảm thụ được xúc cảm băng lãnh, nàng mới hờ hững đánh giá Từ Tiểu Thụ sau khi dùng thuốc bắn lên rơi xuống, hoàn toàn mất khống chế ở phía xa.
"Ài. . ."
Nàng không đành lòng nhìn thẳng, chuyển mắt liếc nhìn Long Hạnh ở trung tâm Thần Nông Dược Viên, mơ hồ phát hiện có quang ảnh lưu động.
Cá mặn Long Hạnh chi linh hờ hững ngán ngẩm đối với vạn sự vạn vật lại xuất hiện, thần sắc vô cùng rung động nhìn Từ Tiểu Thụ tự ngu tự nhạc.
Lệ Tịch Nhi rùng mình một cái, không dám tưởng tượng nếu mình phục dược xong cũng có loại phản ứng này, bị người nhìn thấy, hơn nữa còn không chỉ một người, sẽ đáng sợ đến cỡ nào?
Quả thật còn đáng sợ hơn cả tử vong!
Chuyển mắt.
Trong lúc bất giác, Lệ Tịch Nhi nhìn thấy tại vị trí đặt mười vạn đan đỉnh, tiểu phì miêu Tham Thần một mặt thỏa mãn, không thèm để chủ nhân nhà mình đang có hành động đáng xấu hổ.
Nó tập trung cao độ, dùng hai cái chân trước ú nu bưng lấy Long Hạnh Quả bị gặm chỉ còn lại một nửa, không nỡ tiếp tục ăn, cho nên vừa ngậm vào miệng liền phun ra, sau đó lại ngậm vào, lại phun ra. . . lặp đi lặp lại, biểu lộ hưởng thụ thỏa mãn.
Một viên Long Hạnh Quả, tiểu phì miêu cương quyết phải ăn đến một trăm lần mới thỏa mãn.
"Ài!"
Lệ Tịch Nhi trầm mặc hồi lâu mới thở dài một tiếng, nửa ngày không thể lấy lại tinh thần.
Bên trong thế giới Nguyên Phủ, ngoại trừ mình, còn có sinh vật nào bình thường hay không?
Người kỳ hoa cũng thôi đi, những sinh vật không phải người, sao vẫn có thể kỳ hoa đến như vậy?
"Nhanh lên!"
Trong đầu, tiểu loli nắm lấy song đuôi ngựa bắt đầu oa oa kêu to, Lệ Tịch Nhi cuối cùng minh bạch cái gì gọi là "Vật họp theo loài, người phân theo nhóm".
Nàng cười lạnh một tiếng, giống như người ngoài cuộc, hết sức tỉnh táo, đồng thời cẩn thận từng li từng tí ẩn giấu bản thân. . .
Sau đó mới móc ra Lưu Ảnh Châu, lặng lẽ mò tới chỗ Từ Tiểu Thụ đang bêu xấu.
"Ghi hình lần thứ một ngàn ba trăm hai mươi hai, thành công!"
"Hì hì -"