Chương 1908: Ta Đã Nứt Ra (2)
Chương 1908: Ta Đã Nứt Ra (2)
Từ Tiểu Thụ lần nữa ôm đầu đập đất, khiến mặt đất oanh ra một cái hố to, không thể tin được Chân Thân Thứ Hai mình triệu hoán ra, thái độ lại ác liệt đến như vậy!
Nó có bệnh ư?
Từ Tiểu Thụ khiển trách đối phương một phen, sau đó chợt tỉnh ngộ lại, chẳng lẽ là mình có vấn đề?
"Là ta có vấn đề? Không có khả năng!"
Ôm đầu, thất tha thất thiểu bước đi mấy bước, Từ Tiểu Thụ lập tức phủ định bản thân có vấn đề, nếu như có bên thứ ba nghiệm chứng liền tốt, tuyệt đối là Chân Thân Thứ Hai có vấn đề!
Con mẹ nó, họa phong rõ ràng không đúng, ta lúc nào nói "con mẹ nó". . . hể?
Từ Tiểu Thụ quả quyết kết thúc tư duy, không tiếp tục suy nghĩ vấn đề phức tạp như vậy.
Hắn "xoát" một tiếng lách mình, trực tiếp vọt đến nhà gỗ ấm áp do Lệ Tịch Nhi kiến tạo ở chỗ đoạn tháp, hiện tại là nơi Mộc Tử Tịch định cư.
Đẩy cửa ra, tiểu cô nương mặc một thân váy xanh đang ghim song đuôi ngựa, hình tượng tiểu gia bích ngọc, thần sắc có hơi hoảng hốt quay đầu lại,"Ngươi làm gì?"
Từ Tiểu Thụ đi thẳng vào chính đề, húc đầu liền hỏi: "Ta nói chuyện rất đáng giận ư?"
Mộc Tử Tịch:? ? ?
Ngươi có bệnh sao?
Đây là vấn đề quỷ gì?
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . ."
Nàng không có trả lời câu hỏi của Từ Tiểu Thụ, phối hợp nắm lấy mép váy quay một vòng, trên mặt tươi cười rạng rỡ, vui vẻ nói: "Từ Tiểu Thụ, ta đã thay đồ xong, ngươi nhìn có đẹp hay không?"
"Rất đẹp." Từ Tiểu Thụ đầu tiên là gật đầu, trên dưới đánh giá vài lần, sau đó ánh mắt sững lại, vô thức so sánh với Lệ Tịch Nhi, tiếc hận nói,"Chỉ là có hơi nhỏ."
Mộc Tử Tịch dừng lại, kém chút té ngã, nghe thế khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng nhiên tràn ngập kinh ngạc, sát ý trong mắt giống như thủy triều tung tóe tuôn ra.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . ."
Ba ba!
Hai tay vỗ vỗ.
"Tiểu thụ thụ, lên!"
"Oanh" một tiếng vang lên, Từ Tiểu Thụ bị cổ mộc dưới lòng đất đột nhiên xuất hiện oanh bay lên trời, mà bên dưới, tiểu sư muội đang điên tiết rít gào.
"Từ Tiểu Thụ, ngươi cút cho ta! ! !"
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . ."...
"Không thể phủ nhận, Chân Thân Thứ Hai biến thành bộ dạng này, ta quả thật có một phần trách nhiệm, nhưng vấn đề không lớn."
Từ Tiểu Thụ dùng nước sạch rửa mặt, sau khi tỉnh táo lại, rốt cuộc nhìn rõ bản thân.
Chờ tam đại kỹ năng bị động hoàn tất chữa trị thân thể, hắn một lần nữa phân liệt Chân Thân Thứ Hai.
Kỳ thật thương tổn phương diện tinh thần, linh hồn mang đến hậu quả rất nghiêm trọng, mặc dù đã được kỹ năng bị động chữa trị hoàn tất, thế nhưng Từ Tiểu Thụ giờ phút vẫn cảm thấy thập phần mệt mỏi, là mệt mỏi trên tinh thần.
Phương thức khôi phục tốt nhất chính là đi ngủ, ngủ một giấc thật dài, thế nhưng Từ Tiểu Thụ căn bản không cân nhắc phương án này, bởi vì hắn không có thời gian.
Tiếp theo là sử dụng thánh dược chữa trị tinh thần, chữa trị linh hồn bù đắp một chút, hẳn có thể lập tức khôi phục trạng thái đỉnh phong.
Nhưng Từ Tiểu Thụ sợ không gánh được dược lực trùng kích, hắn vừa phục dụng Long Hạnh Quả không lâu, cho nên không có cân nhắc tiếp tục cắn thuốc, vẻn vẹn dùng kỹ năng bị động gánh chịu mình sinh nở. . . a phi, tiêu hao phân liệt Chân Thân Thứ Hai.
"Ta nghĩ, ta hẳn là người thứ ba?" Lần này Chân Thân Thứ Hai xuất hiện, tựa hồ bình thường một chút, nhưng cũng không phải quá bình thường.
Từ Tiểu Thụ lập tức vui vẻ, minh bạch nếu không muốn bị "mình" nghẹn lại, vậy nhất định phải nắm lấy quyền chủ đạo, thế là nói ra: "Vậy ngươi đoán thử xem, hai tên đầu tiên vì sao mà chết."
"Ta cảm thấy mình không cần đoán, bởi vì đã hiểu." Chân Thân Thứ Hai có chút sợ hãi, lén lút nhìn bản thể một chút, không dám nói tao thoại, tận lực để bản thể nói.
Đây là tuyệt kỹ bảo mệnh!
Không ngờ rằng may mắn cược trúng, hai tên đầu tiên thật chết bởi vì tao thoại!
"Ta rất hài lòng với thái độ của ngươi, chí ít cho tới hiện tại, ngươi biết xem thời thế, biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tương lai hẳn biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm." Từ Tiểu Thụ bắt đầu gõ bản thân.
Tên thứ ba tựa hồ không tệ, chí ít hắn tạm thời không muốn tiếp nhận thống khổ sinh. . . ách, phân liệt.
"Ta biết ngươi thích gì nhất,"công cụ nhân" nha, ta nhịn một chút, làm là được." Chân Thân Thứ Hai nói ra.
Từ Tiểu Thụ: ". . ."
Ngươi nhất định phải nói ra "Nhịn một chút" ư, có cần phải như vậy không?
Bất quá nhìn ba vị liên tiếp không khống chế nổi ngôn ngữ, Từ Tiểu Thụ tựa hồ minh bạch chuyện gì.
Sẽ không phải là mình trách lầm hai người trước đấy chứ?
Chân Thân Thứ Hai và mình nói chuyện với nhau, tựa như tiếng lòng đối thoại, căn bản không cần bận tâm.
Hoặc là từ phương diện chủ quan đến xem, bọn chúng đều cho rằng bọn chúng là "Ta", mà ta nói chuyện với ta, cần gì cố kỵ?
Được rồi, đã như thế, vậy ta miễn cưỡng xem ngươi thành ta. . . Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình nên nhịn đối phương một chút. . . à không, là nhịn mình một chút.
Lúc này con ngươi đảo một vòng, trong đầu chợt lóe lên ý nghĩ mới.
"Ngươi qua đây." Từ Tiểu Thụ vẫy vẫy tay, thấy Chân Thân Thứ Hai không nhúc nhích, liền nhịn một chút chủ động đi tới, kề sát lỗ tai thấp giọng muốn nói gì.
Không ngờ Chân Thân Thứ Hai lập tức dời sang bên cạnh, có vẻ ghét bỏ liếc mắt nhìn bản thể một chút, tựa hồ rất để ý loại hành động thân mật giữa nam với nam này.
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ tối đen, lập tức minh bạch suy nghĩ của Chân Thân Thứ Hai, kém chút tạc nổ nó.
"Chờ một chút!" Chân Thân Thứ Hai giật nảy mình, lúc này mới phản ứng được mình lại tìm đường chết, giải thích nói ra: "Ngươi nghĩ là được, không cần nói ra, chúng ta tâm ý tương thông, ta biết những gì ngươi nghĩ."
". . ." Từ Tiểu Thụ đè xuống xúc động tự sát, bởi vì thật mẹ nó đau.
"Vậy ngươi đi theo ta." Hắn vẫy tay một cái, ra hiệu Chân Thân Thứ Hai đuổi theo.
"Câu này cũng không cần nói ra, nghĩ là được rồi. . ." Chân Thân Thứ Hai lại vô thức vạ miệng, nhưng phát hiện có ánh mắt tràn ngập sát ý nhìn tới, nó lập tức im lặng không nói, dời ánh mắt không dám đối mặt.
Nhà gỗ.
Mộc Tử Tịch bỏ ra một chút thời gian, trùng tu lại nhà gỗ vừa rồi bị cổ mộc phá nát, lúc này ở trong phòng rầu rĩ không vui hái cánh hoa.
"Tiểu Thụ chết bầm, Tiểu Thụ thối, Tiểu Thụ đáng giận. . ."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . ."
Phanh phanh phanh.
Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Tiểu cô nương hai mắt sáng rực, từ trên ghế đẩu nhảy xuống, đôi chân ngắn nhỏ gia tốc chạy ra mở cửa, quả nhiên người gõ cửa là Từ Tiểu Thụ!
Nàng nghiêm mắt, hai tay chống nạnh, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi đến làm gì, tìm chết sao?"
"Ta đến xin lỗi." Thái độ Từ Tiểu Thụ thập phần thành khẩn, vừa gặp liền cúi đầu,"Thật ngại quá, vừa rồi chọc ngươi giận, đây là sư huynh sai, về sau sẽ không thế nữa, ta cam đoan!"
Mộc Tử Tịch: ? ? ?
Ngọa tào, mặt trời mọc đằng tây?
Từ Tiểu Thụ học được cách nói xin lỗi?
Mộc Tử Tịch nhất thời cảm động, muốn nói "Đừng khách khí". . . đây mới là hảo sư huynh trong mộng của nàng!
Không ngờ Từ Tiểu Thụ vừa dứt lời, thân thể đứng trước cửa gỗ, dùng tay kéo sang bên cạnh một phát, hung ác nói: "Ngươi cũng tới xin lỗi, đều trách ngươi!"
Mộc Tử Tịch kinh ngạc nhìn lấy, không rõ ràng cho lắm.
Một giây sau, nàng liền thấy Từ Tiểu Thụ kéo ra một tên Từ Tiểu Thụ khác!
Tình huống thế nào. . . tiểu cô nương trợn mắt hốc mồm, miệng trương thành hình chữ "O", Thần Ma Đồng đều hiện ra, kết quả phát hiện Từ Tiểu Thụ thứ hai, không phải họa thể giống như nàng nghĩ, mà là chân nhân!
Thật, giống như đúc Từ Tiểu Thụ thứ nhất, hoàn toàn không có nửa điểm khác biệt!
"Nhận hoài nghi, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ thứ hai bị kéo lỗ tai lôi ra đến, ủy khuất ba ba, xoay người cúi đầu, chân thành xin lỗi: "Thật ngại quá, vừa rồi chọc giận ngươi, kỳ thật hết thảy đều là ta làm, ngươi muốn trách thì trách ta, muốn giết ta hả giận cũng đươc."
Mộc Tử Tịch: ? ? ?
Đến cùng. . . đã. . . xảy ra. . . chuyện gì?
Thần sắc tiểu cô nương ngốc trệ, tràn ngập rung động, ánh mắt liên tục di chuyển giữa Từ Tiểu Thụ thứ nhất cùng Từ Tiểu Thụ thứ hai, ngay cả Thần Ma Đồng cũng không nhìn ra thật giả, cho nên, kỳ thật Từ Tiểu Thụ còn có một vị huynh đệ song bào thai?
Lúc này, hai tên Từ Tiểu Thụ nhìn tiểu sư muội mở ra Thần Ma Đồng vẫn không phân biệt được, đồng thời ha ha cười to, hai tay cắm vào túi, sau đó ném ra cánh hoa đầy trời.
Hai tên gia hỏa ác liệt đồng thời cúi người, đồng thời nhếch miệng, đồng thời xích lại gần Mộc Tử Tịch, làm ra một loạt hành động cùng lúc, khiến người rùng mình.
"Ha ha ha, không ngờ tới đúng không? Ta đã nứt ra."
"A" một cái, Mộc Tử bị bị dọa đến ngã ra sau, nện mông xuống đất, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, từ từ bò lui về sau, giống như nhìn thấy ác ma.
Sau đó mới kịp phản ứng đây là trò đùa quái đản của Từ Tiểu Thụ, nàng tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng, tay nhỏ vồ tới, nắm lấy Trảm Phật Đao cùng Ngục Không Ma Trượng trưng bày ở trong nhà gỗ, ê a quái khiếu xông tới.
"Từ Tiểu Thụ, ta làm thịt ngươi! ! !"
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . ."