Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 1965 - Chương 1965: Hạt Giống? (1)

Chương 1965: Hạt Giống? (1) Chương 1965: Hạt Giống? (1)

"Đa tạ ân cứu mạng của Trần huynh! Đại ân đại đức không thể báo đáp, chỉ có thể. . ." Cố Thanh Nhị phục dụng đan dược chữa thương, còn chưa nói xong đã bị Cố Thanh Nhất dùng tay phiến cúi người xuống.

"Xin lỗi, trước đó đường đột, ta không ngờ tình huống lại như thế này, đắc tội rồi." Cố Thanh Nhất ôm kiếm khom người hành lễ, ngữ khí tràn ngập áy náy.

Nguyên lai là hiểu lầm!

Nguyên lai là Trần huynh cứu giúp nhị sư đệ!

Từ Tiểu Thụ thản nhiên tiếp nhận hai huynh đệ Cố thị xin lỗi cùng cảm ơn.

Nếu không phải hắn, Cố Thanh Nhị thật đã chết trong tay Thiên Nhân Ngũ Suy.

Đặc biệt là khi hắn cùng Thiên Nhân Ngũ Suy đối quyền, nếu lúc đó không đá Cố Thanh Nhị ra xa, gia hỏa này khả năng cao đã bị dư ba oanh chết.

"Bình. . . ách, đứng lên đi, tiện tay mà thôi."

Từ Tiểu Thụ đỡ lấy hai người, lòng hiếu kỳ đã bị hao mòn sạch sẽ, hiện tại hắn không muốn trì hoãn thời gian, chỉ muốn tìm tới chủ điện, liền thuận miệng hỏi ra:

"Các ngươi tới chỗ này, có biết được chủ điện Tội Nhất Điện nằm ở đâu hay không? Tại hạ đang muốn đi chủ điện, lại không tìm được đường."

Chủ điện?

Trong mắt Cố Thanh Nhị hiện lên vẻ mờ mịt, căn bản không nhớ được trước đó phát sinh chuyện gì.

Nghe ân nhân Trần Thứ miêu tả, y mới biết sau khi mình bị Thiên Nhân Ngũ Suy khống chế, mơ mơ hồ hồ làm rất nhiều chuyện, phần lớn là vì người quên mình.

Về phần trước lúc đó. . .

Y chỉ nhớ sau khi mình nhảy núi, tiến vào Thiên Không Thành, đi dạo đến Tội Nhất Điện, triển khai chiến đấu với vô số Hư Không Thị.

Đánh một hồi liền quên mất thời gian, căn bản không dừng được.

Y không giết được Hư Không Thị, Hư Không Thị cũng không làm gì được y, song phương đánh tới hôn thiên địa ám.

Cho đến khi người đeo mặt nạ màu cam đáng giận xuất hiện, Hư Không Thị hóa thành hư vô, Cố Thanh Nhị cũng bắt đầu quên mất chính mình. . .

"Ta không nhớ nơi này có chủ điện, thậm chí chưa thấy qua cái gọi là "Điện", một mực xoay quanh ở trong mê cung." Cố Thanh Nhị mờ mịt lắc đầu.

Cố Thanh Nhất lạnh nhạt nhìn tới, dọa nhị sư đệ co rụt đầu lại, không dám nói nhảm, đại sư huynh mới mở miệng nói tiếp:

"Sau khi ta tiến vào Tội Nhất Điện, ngược lại từng đi qua một điện một sảnh, điện gọi Chân Hoàng Điện, sảnh gọi Phủ Hành Sảnh, không biết có phải chủ điện Trần huynh đang tìm? Ta còn nhớ rõ vị trí hai nơi này."

Một điện một sảnh, danh tự lạ lẫm, Từ Tiểu Thụ chưa từng nghe qua,"Ngươi có nhớ hoàn cảnh bên trong như thế nào không?"

"Chân Hoàng Điện còn tốt, không có nguy hiểm gì, chỉ có một pho tượng cự nhân biết nói chuyện, thế nhưng trả lời rất chậm, không phải chậm bình thường. . ."

"Phủ Hành Sảnh hết sức đặc thù, sau khi bước vào, nửa bước khó đi, ta không dám đợi lâu, bổ ra trận pháp liền rời đi, không dám thăm dò sâu hơn."

Cố Thanh Nhất cẩn thận miêu tả trang trí, phong cách một điện một sảnh, toàn bộ nói ra, không sót một chữ.

Từ Tiểu Thụ kiên nhẫn nghe hết toàn bộ, kết quả nghe xong mới phát hiện, hoàn toàn không có tin tức hữu ích gì.

"Ngươi có cảm ứng được tồn tại đặc thù gì hay không?"

Đối với thực lực Cố Thanh Nhất, hiện tại Từ Tiểu Thụ rất có lòng tin.

Nếu như một điện một sảnh kia có dị dạng, Cố Thanh Nhị có lẽ không phát hiện, nhưng Cố Thanh Nhất tuyệt đối có thể.

Ba người đồng hành, Cố Thanh Nhị đi ở phía sau, không nhịn được từ sau lưng đại sư huynh nhô đầu ra, hiếu kỳ hỏi: "Tồn tại đặc thù?"

Cố Thanh Nhất không ngắt lời, đây cũng là vấn đề y muốn hỏi.

Từ Tiểu Thụ trầm ngâm một lúc, sau đó nói ra: "Ví dụ như Bán Thánh bị giam giữ. . ."

"Bán Thánh?" Con ngươi Cố Thanh Nhị run lên, trên dưới đánh giá đại sư huynh, phát hiện đại sư huynh nhà mình không có nửa điểm thương thế, liền bụi đất cũng không, phong độ nhẹ nhàng, so sánh với "huyết nhân" Cố Thanh Nhị giờ phút này, tạo thành chênh lệch rất rõ ràng.

Y lập tức có đáp án, thay sư huynh hồi đáp: "Hẳn không có."

Cho dù đại sư huynh có mạnh, cũng không mạnh hơn Bán Thánh được.

Thật gặp phải Bán Thánh, hiện tại y đã lạnh thấu.

Từ Tiểu Thụ liếc mắt nhìn huyết nhân Cố Thanh Nhị nộ xoát tồn tại cảm, do dự một chút, nói ra: "Có lẽ ngươi nên thay một bộ y phục khác, rửa mặt sạch sẽ."

Cố Thanh Nhị "xoát xoát" liền đi thay quần áo.

"Bán Thánh không có, nhưng đặc thù, có!" Ánh mắt Cố Thanh Nhất có hơi ngưng trọng.

"Hả? Thật có Bán Thánh? Ngươi làm thế nào sống sót?" Cố Thanh Nhị lau vết máu trên mặt, vừa mặc được một nửa áo bào liền ngừng lại.

Ta cùng đại sư huynh, chênh lệch lớn như thế?

Không thể nào!

Cố Thanh Nhất trừng nhị sư đệ một chút, sau đó trở lại chính đề: "Pho tượng cự nhân bên trong Chân Hoàng Điện có thánh lực ba động, nó biết nói chuyện, thế nhưng ta không dám hỏi nhiều, sau khi phát hiện nó không biết sư đệ ta ở đâu, ta liền rút lui."

Cố Thanh Nhị đứng phía sau đang thắt đai lưng, nghe vậy trong lòng ấm áp, nước mắt chảy ra, y vừa lau nước mắt vừa cảm động nói: "Đại sư huynh, nguyên lai ngươi một mực tìm ta?"

Mí mắt Cố Thanh Nhất cuồng loạn, đã không nhịn được.

"Im miệng!"

"Ngươi đúng là ngu xuẩn!"

"Ta bảo ngươi ở trên Cô âm Nhai thủ lấy, ai bảo ngươi xuống?"

"Nếu ta không tìm ngươi, hiện tại ngươi chết ở đâu cũng không biết, ta sao có thể trở về bàn giao với sư tôn?"

"Ta không tìm ngươi, hiện tại ngươi có thể đứng ở chỗ này?!"

"Ta. . ." Cố Thanh Nhị bóp một nùi nước mũi, bị dọa đến không dám vãi ra, từ cảm động biến thành động cũng không dám động.

Từ Tiểu Thụ mỉm cười nhìn hai sư huynh đệ đùa giỡn, trong đầu nhớ đến tiểu sư muội.

Hiện tại vẫn chưa tìm được tung tích của nha đầu kia, không biết nàng đi đâu rồi, hy vọng đừng xảy ra chuyện.

Lấy thực lực của nàng, hẳn không đến mức xảy ra chuyện.

Mặc dù Hư Không Thị rất mạnh, thế nhưng tiểu sư muội đánh không lại vẫn có thể chạy, cho dù không chạy được vẫn có thể vận dụng Thần Ma Đồng, thứ kia ngay cả Tha Yêu Yêu đều có thể khống chế.

Ở bên trong Tội Nhất Điện, chỉ cần không gặp phải Bán Thánh sống, ừm. . . chính là Hàn gia, Khương Bố Y các loại, tiểu sư muội hẳn sẽ không chết được.

Nàng chính là đệ nhất Vương Tọa dưới Bán Thánh, thậm chí nắm giữ thánh lực, Thái Hư đều có thể dọa chạy!

Từ Tiểu Thụ lo lắng nhất chính là tiểu sư muội giống như Cố Thanh Nhị, đầu óc đồng dạng không được tốt cho lắm.

Nhưng cũng may, tiểu sư muội nhà mình không phải chỉ có một người.

Trong đầu nàng còn có Lệ Tịch Nhi, không biết hiện tại Tịch Nhi đã tỉnh lại hay chưa, hy vọng nàng có thể phụ tá tiểu sư muội!

"Pho tượng cự nhân bên trong Chân Hoàng Điện, nói những gì?" Từ Tiểu Thụ hỏi.

"Nói không nhiều, nó tự xưng Hư Không Tướng Quân, hỏi ta đến Chân Hoàng làm gì, ta nói tìm người, nó nói không biết, sau đó liền kết thúc."

"Hư Không Tướng Quân?" Từ Tiểu Thụ sững sờ,"Ngươi có thể miêu tả cụ thể bề ngoài của nó không?"

"Ngươi biết?" Cố Thanh Nhị đứng bên cạnh nắm lấy áo bào đại sư huynh nũng nịu cầu xin tha thứ, vụng trộm dùng áo bào lau nước mũi, nghe thế kinh ngạc thò đầu ra ngoài.

"Có lẽ." Từ Tiểu Thụ cũng không phủ nhận.

"Cao khoảng một trượng, mặc khôi giáp màu đen, rất tàn tạ, trong tay nắm lấy một cây hắc kích còn cao hơn cả người nó." Cố Thanh Nhất nhíu mày suy tư nói ra.
Bình Luận (0)
Comment