Chương 1967: Gặp Mặt (1)
Chương 1967: Gặp Mặt (1)
Cho dù Từ Tiểu Thụ cấp tốc đưa tay che miệng Cố Thanh Nhị, thế nhưng cũng đã muộn.
Sau khi ba chữ "Khương Bố Y" vang lên, gọi ra họ tên đầy đủ, như nước đổ khó hốt, không thể vãn hồi.
"Long!"
Hư không vang lên một tiếng trọng hưởng, ba người cảm thấy đỉnh đầu có áp lực khổng lồ trấn xuống, bên trong còn xen lẫn ý chí Bán Thánh.
Mái vòm như hóa thành cự nhãn vô hình, ánh mắt nhìn thẳng ba người bên dưới, khiến bọn họ nổi hết da gà, tê cả da đầu.
"Đây là Bán Thánh?" Cố Thanh Nhị mộng bức.
Y căn bản không nghĩ tới, thuận miệng đọc lấy, lại niệm ra tên Bán Thánh!
Mấu chốt là, bên trong Tội Nhất Điện thật có Bán Thánh, hơn nữa vị Bán Thánh kia tựa hồ cách không xa, hiện tại theo mình niệm ra thánh danh, từ phương xa quăng tới ánh mắt nhìn chăm chú?
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi. . ."
"Ta thật không phải cố ý!"
Cố Thanh Nhị xù lông mèo, lập tức nhảy ra sau lưng đại sư huynh, nắm chặt góc áo Cố Thanh Nhất.
Bán Thánh. . .
Bên trong nhận biết của Cố Thanh Nhị, đây đều là tồn tại đồng cấp với sư tôn, có thể tóm gọn lại trong một câu nói: "Không thể trêu vào, tuyệt đối đừng chủ động trêu vào!"
Cố Thanh Nhất không có thời gian giáo huấn sư đệ nhà mình.
Tay nắm lấy Tà Kiếm Việt Liên, một thân kiếm ý lạnh thấu xương ngút trời, xé mở uy áp Bán Thánh.
Trong mắt y lóe lên tia sáng, có thêm hai thanh tiểu kiếm u ám, sau đó hai thanh tiểu kiếm hội tụ vào mi tâm, hóa thành một điểm hồng quang
"Quỷ Ký màu đỏ?"
Trong mắt Từ Tiểu Thụ lóe lên vẻ kinh ngạc.
Hiện tại hắn đang hóa thân rùa đen, giảm tồn tại cảm đến mức thấp nhất, tận lực làm nổi bật Cố Thanh Nhất.
Người là do Cố Thanh Nhị trêu, sư huynh Cố Thanh Nhất đến chùi đít là chuyện bình thường đi?
Đối với Từ Tiểu Thụ mà nói, hiện tại hắn đang đỉnh lấy một khuôn mặt lạ lẫm, ngay cả khí tức cũng hoàn toàn khác với "Từ Tiểu Thụ", Khương Bố Y không có khả năng nhận ra.
Cộng thêm trận chiến lúc trước ở Kỳ Tích Sâm Lâm đánh rất khốc liệt, thế nhưng Khương Bố Y suy cho cùng vẫn chưa gặp qua bản tôn Từ Tiểu Thụ, cho nên hắn không sợ bị nhận ra.
Sau khi Cố Thanh Nhất vận dụng Quỷ Ký màu đỏ, khí tức toàn thân liền trở nên u lãnh.
Trên người y tản ra thánh ý nhàn nhạt.
Loại thánh ý này, rõ ràng không phải y tu luyện ra được, không giống Từ Tiểu Thụ sau khi nuốt Thánh Tích Quả, cơ thể sinh ra thánh lực, mà là ngoại lực đường đường chính chính!
Sau khi vận dụng "Quỷ Ký màu đỏ" thu được thánh ý, Cố Thanh Nhất đã có thể tại Bán Thánh cách không nhìn chăm chú, ngẩng đầu ưỡn ngực, không kiêu ngạo không tự ti.
"Vô ý mạo phạm tiền bối, sự tình nơi đây, đơn thuần là ngoài ý muốn, tại hạ trước xin lỗi tiền bối."
Cố Thanh Nhất ngữ tốc cực nhanh, tựa hồ biết nói chậm, rất có thể đời này không nói được nữa, sau khi xin lỗi xong, y liền pháo ngữ liên tiếp:
"Vãn bối Cố Thanh Nhất, đến từ Táng Kiếm Trủng, đây là sư đệ ta, Cố Thanh Nhị."
"Gia sư Ôn Đình, nghe qua uy danh Khương Bán Thánh, để vãn bối thay mặt vấn an."
"Bắc Vực Phổ Huyền Khương thị cùng Đông Vực Táng Kiếm Trủng trước đây không có qua lại bao nhiêu, hôm nay mượn cơ hội này, xem như có lui tới, ngày sau vãn bối nhất định chuẩn bị hậu lễ, tự đến nhà viếng thăm, bày tỏ áy náy."
Một phen pháo ngữ, ngay cả Từ Tiểu Thụ cũng bị kinh đến.
Tên Cố Thanh Nhất này, não nhảy số thật nhanh!
Đầu tiên là xin lỗi, sau đó chuyển ra sư môn, cuối cùng dùng lời đẹp như vậy kết thúc vấn đề, chuyển nguy thành an, biến hành động mạo phạm vừa rồi, trở thành hai thế lực giao lưu.
Từ Tiểu Thụ không khỏi liếc nhìn Cố Thanh Nhị nắm lấy góc áo Cố Thanh Nhất, từ phía sau mông sư huynh thò đầu ra, lâm vào trầm tư.
Đây là cùng một vị sư phụ dạy dỗ ra?
Bán Thánh uy áp kéo dài một hồi lâu, cho đến khi trên trán Cố Thanh Nhất chảy ra mồ hôi tinh mịn mới đình chỉ lại.
"Tốt."
Nương theo âm thanh phiêu miễu từ bốn phương tám hướng truyền tới, Cố Thanh Nhất thế mà thật độ qua một kiếp này!
"Hô - "
Cố Thanh Nhất thở phào một hơi, đưa tay lau mồ hôi.
Một giây sau, sát ý toàn thân tăng vọt, đột nhiên xoay người.
"Sư huynh, ta biết. . . hể?"
Cố Thanh Nhị còn chưa nói hết lời, chỉ thấy Cố Thanh Nhất nổi giận đùng đùng, đột nhiên kéo lấy Tà Kiếm Việt Liên trong tay, dùng kiếm thay rôi vù vù đánh tới.
Ầm!
Cường độ một kích này rất nặng, ngay cả không gian đều bị quất nát.
"A!"
"Ta biết sai rồi!"
Cố Thanh Nhị cong chân ngồi xuống, hiểm hiểm tránh khỏi, không có bị đánh trúng.
Một kích không thành, Cố Thanh Nhất như lửa cháy đổ thêm dầu, sát ý càng sâu, danh kiếm trong lòng bàn tay thuận thế xoay tròn, y nắm chặt chuôi kiếm đâm thẳng tới.
Đông!
Phương xa, tường vây mê cung bị mũi kiếm chỉ đến, đột nhiên oanh ra một cái động lớn, nhìn thấy mà giật mình.
Cố Thanh Nhị tựa hồ đã sớm đoán trước, kiếm luân sau lưng run lên, cửu kiếm "vút vút" bay ra, tại bốn phương tám hướng kết thành trận, phân tán tổn thương.
"Ầm ầm ầm ầm ầm. . ."
Mê cung tường vây sụp đổ từng mảng, mà Cố Thanh Nhị. . . lông tóc không tổn hao gì!
"Nhãi ranh, ngươi còn dám hoàn thủ?!"
Ánh mắt Cố Thanh Nhất lạnh lẽo, khuỷu tay cong lại, Việt Liên trở vào ngực.
Lòng bàn tay nắm lấy miệng bao kiếm, ngón tay cái chống đỡ hộ thủ, đẩy lên, thân kiếm lộ ra một khúc cỡ hai ngón tay.
"Lão đại dừng tay, sẽ chết người đấy!"
Cố Thanh Nhị sợ hãi, đưa tay lên trời hư nắm, huyết kiếm Tuyệt Sắc Yêu Cơ vào tay.
"Giết người rồi. . ."
Y một bên thê lương gào thét, một bên nắm chặt vỏ kiếm, tay còn lại nắm lấy chuôi kiếm,"vụt" một cái tại chỗ rút kiếm, chém ngang trước ngực.
Khanh!
Thời khắc tiếng kiếm minh vang lên, phía sau Cố Thanh Nhất tựa hồ có Viễn Cổ Hồng Hoang cự thú lao đến, hóa thành một đạo kiếm quang liêu thiên, xé mở vô số mê cung tường vây, không chút lưu tình chém về phía Cố Thanh Nhị.
"Xùy - "
Máu me vắng tung tóe.
Danh kiếm Tuyệt Sắc Yêu Cơ bị cắt thành hai nửa, thân thể Cố Thanh Nhị cũng một phân thành hai.
Từ Tiểu Thụ ngây dại.
Hắn nhìn không hiểu, nhưng thụ đại rung động.
"Cần gì làm đến mức này?"
Đúng lúc này, cột tin tức nhảy lên một dòng tin tức.
"Nhận gây ảo ảnh, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Hắn quay đầu lại, phát hiện Cố Thanh Nhị hoàn chỉnh đang đứng sau lưng, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ ôm lấy bắp đùi mình.
"Trần huynh cứu ta! ! !"
"Cứu một mạng người, còn hơn xây bảy tòa tháp - "
Gia hỏa này. . .
Da đầu Từ Tiểu Thụ tê rần.
Huyễn Kiếm Thuật vừa rồi, liền mạch đến mức ngay cả hắn cũng không thể lập tức khám phá.
Cố Thanh Nhị, không phải hạng xoàng nha!
Chỉ là, tên dở hơi này bị đánh nhiều đến cỡ nào, mới có thể thuần thục như thế, biết trước được tất cả thủ đoạn của sư huynh, sớm phòng bị?
Cố Thanh Nhị hốt hoảng thất sắc, ôm lấy đùi ân nhân cứu mạng Trần huynh, cảm giác có chút không thích hợp.
Hai tay y tê rần, vội vàng buông tay.
Sau khi xòe ra nhìn, phát hiện hai tay mình bị cắt đứt đổ máu, hổ khẩu rách ra!
Cố Thanh Nhị không khỏi lâm vào trầm tư.
Không thể nào, ta lĩnh giáo qua "Tam liên kích lấy đức phục người" của đại sư huynh không dưới nghìn lần, sao lần này có thể lật thuyền được?
Cách Huyễn Kiếm Thuật, kiếm quang đều có thể chém rách hổ khẩu?
Ta cùng đại sư huynh, chênh lệch vẫn lớn như vậy?
Cố Thanh Nhất nổi giận đùng đùng cầm kiếm quay người, sau khi nhìn thấy sư đệ nhà mình trốn sau lưng Trần Thứ, tức giận giảm đi không ít.
"Trần huynh, ngươi tránh ra, hôm nay không trảm một chân, y liền không nhớ được giáo huấn này!"
"Tốt." Từ Tiểu Thụ nghe thế, thập phần dứt khoát tránh sang bên cạnh.