Chương 2006: Sao Có Thể Trốn Được (1)
Chương 2006: Sao Có Thể Trốn Được (1)
Mê cung Tội Nhất Điện, Hàn gia đứng trên vai Từ Tiểu Thụ, cả hai lao nhanh như điện chớp.
Hắn có thể cảm ứng được vị trí đại khái của Chân Thân Thứ Hai, thế nhưng vô cùng mơ hồ.
Nếu Chân Thân Thứ Hai ở gần mình, cả hai nằm trong phạm vi Cảm Giác của đối phương, có lẽ chỉ cần thuấn di mấy lần, liền có thể chạy tới hiện trường.
Tuy nhiên hiện tại. . . bọn họ cách quá xa!
Thông qua thị giác Chân Thân Thứ Hai, Từ Tiểu Thụ có thể nhìn thấy tình huống bên kia.
Vấn đề chính là, ở giữa phạm vi Cảm Giác của Chân Thân Thứ Hai cùng bản thể, có một điểm mù rất lớn.
Nếu là tại Thánh Thần đại lục, hoặc là nơi khác phía trên Hư Không Đảo, dựa vào đặc tính bản thể cùng Chân Thân Thứ Hai tự định vị lẫn nhau, Từ Tiểu Thụ có thể thẳng tắp chạy tới chiến trường.
Thế nhưng mê cung Tội Nhất Điện. . . quá quỷ dị.
Nó tựa hồ đang đối nghịch với mình!
Cho dù có Hàn gia chỉ dẫn, nhìn như thẳng tắp tiến về phía trước.
Kết quả lao đi vội vàng, đột nhiên phát hiện đi chệch, lần nữa thay đổi phương hướng.
"Vũ Linh Tích đang âm thầm ngáng chân mình?"
Từ Tiểu Thụ không thể không nghĩ như thế, dù sao Thứ Diện Chi Môn đang trong tay y.
Bất quá theo thời gian trôi qua, hắn cảm giác khoảng cách giữa mình cùng Chân Thân Thứ Hai đã rất gần!
Chỉ cần Cảm Giác song phương tiếp xúc với nhau, hắn liền có thể lập tức chạy tới chiến trường.
"Thủy Chi Áo Nghĩa, Hàn gia ngươi từng gặp qua chưa?" Từ Tiểu Thụ vừa chạy vừa hỏi, hắn đang an bài sự tình sau khi mình vào sân.
"Áo nghĩa?" Chồn tuyết nhỏ trên vai kinh nghi một tiếng,"Nghe nói qua, trước kia Thánh Thần Điện có một tên Vũ Mặc Đại Ma Vương. . ."
"Lần này là con trai của y, Vũ Linh Tích, tu vi Trảm Đạo, Thủy Chi Áo Nghĩa."
"Cho nên?"
"Năng lực tên kia có chút buồn nôn, nếu để ngươi đến đánh, ngươi có nắm chắc hay không?"
"Chít chít chít chít!"
Hàn gia bị chọc cười, sau khi the thé cười lên vài tiếng, nó mới trào phúng nói,"Trần lão đệ, ngươi cũng quá xem thường bản đại gia đi, vừa rồi ngươi nói tên kia có tu vi gì?"
"Trảm Đạo."
"Ngươi cảm thấy Trảm Đạo nắm giữ Thủy Chi Áo Nghĩa, có thể đánh với Bán Thánh?"
"Ta cũng đã nói, năng lực của y có chút buồn nôn."
"Vậy là ngươi cảm thấy năng lực Bán Thánh không buồn nôn, thậm chí kém một tên tiểu bối Trảm Đạo?"
Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
Áp lực Vũ Linh Tích mang đến cho hắn quả thật rất lớn, đặc biệt là sau khi tên kia lấy được Thứ Diện Chi Môn.
Nhưng Hàn gia nói không phải không có lý.
Mặc dù Thủy Chi Áo Nghĩa rất mạnh, nhưng Trảm Đạo dù sao cũng chỉ là Trảm Đạo, thậm chí còn không phải Thái Hư.
Có lẽ Vũ Linh Tích trốn trong bóng tối quan chiến, âm thầm chờ đợi cơ hội xuất thủ, thành công đoạt lại Dạ Kiêu, trọng thương Thiên Nhân Ngũ Suy, thậm chí âm Chân Thân Thứ Hai một phen.
Thật muốn trực diện đối kháng Bán Thánh, cơ hồ không có khả năng.
Ừm, đừng nói Bán Thánh. . .
Nếu Thiên Nhân Ngũ Suy không bị trọng thương, Vũ Linh Tích sẽ không dám mạo hiểm như vậy.
Mặc dù y lưu lại hậu thủ, có thể tại hiện trường nhìn thấy thảm trạng của Dạ Kiêu.
Nghẹn đến cuối cùng, thời điểm Dạ Kiêu sắp không sống được nữa, y mới xác định trạng thái của Thiên Nhân Ngũ Suy, mới dám ra đây.
Chuyện này không phải không có lý do.
"Nhớ kỹ những lời ngươi nói." Trong mắt Từ Tiểu Thụ lóe lên hung mang,"Nếu như lúc nữa gặp phải, ngươi liền nhìn chằm chằm Vũ Linh Tích, hung hăng đánh cho ta, không cần quản những cái khác
Hàn gia từ trong lời nói của Trần lão đệ nghe ra được nộ hỏa hừng hực.
"Các ngươi có thù?"
"Tử thù!"
"Rất tốt, vậy bản đại gia đã biết nên làm thế nào." Hàn gia chít chít cười hai tiếng,"Vũ Linh Tích. . ."
"Đúng rồi!"
Ngừng tạm, Hàn gia tiếp tục hỏi: "Vậy còn Thiên Nhân Ngũ Suy thì sao, bản đại gia cảm thấy y mới là trọng điểm, theo ngươi miêu tả, y khó đối phó hơn Thủy Chi Áo Nghĩa rất nhiều."
Trên đường chạy tới chiến trường, Từ Tiểu Thụ đã miêu tả cho Hàn gia loạn cục nơi đó.
"Giao cho ta." Từ Tiểu Thụ trầm ngâm nói.
Hắn cảm thấy Thiên Nhân Ngũ Suy có chút đặc thù, đối với mình tựa hồ không có bao nhiêu ác ý.
Cho dù Chân Thân Thứ Hai biến thành Hoàng Tuyền đăng tràng, thân phận bị bại lộ, ông ta xuất thủ cũng không có mang theo quá nhiều sát ý.
Tựa hồ chỉ muốn đánh gục Chân Thân Thứ Hai, để cho thuận tiện cướp đoạt Thần Ma Đồng mà thôi.
"Diêm Vương đối với Từ Tiểu Thụ ta, thật coi trọng nhiều như vậy?"
Nghĩ đến ngày xưa Hoàng Tuyền cách không mời, Từ Tiểu Thụ không nhịn được hoài nghi.
Nhưng chuyện này hắn thật nghĩ mãi không rõ.
Chí ít xuất phát từ góc độ bản thân hắn, hắn cảm thấy mình không thể nào làm được như vậy, đối với thành viên Diêm Vương, cho dù thiên phú đối phương tốt, cũng sẽ không thịnh tình, thành khẩn đối đãi như thế, nhất là sau khi bị cự tuyệt một lần.
Diêm Vương có thiên tài!
Lần trước tại Đông Thiên Vương Thành, mình đánh Cửu U Quỷ Anh, tên kia tựa hồ nắm giữ Thiết Chi Áo Nghĩa.
Đổi góc độ suy nghĩ.
Từ Tiểu Thụ phát hiện nếu đổi lại thành mình, hắn chỉ sẽ muốn giết chết đối phương, tuyệt không lưu y một mạng, mời gia nhập Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu.
"Không thể nào hiểu được."
Hàn gia hiển nhiên không biết Trần lão đệ đang suy nghĩ chuyện gì, có chút lo lắng nhắc nhở: "Chỉ dựa vào một mình ngươi, cho dù Thiên Nhân Ngũ Suy bị trọng thương, ngươi cũng đánh không lại."
"Đừng quên, ngươi từng nói với bản đại gia, kỳ thật tên kia còn là. . . ừm, Quỷ, Quỷ Thú Ký Thể. . . xưng hô thật buồn nôn, sao nhân loại các ngươi không gọi là "Thánh Thú" cơ chứ?"
"Nhưng bất kể thế nào, loại lực lượng này, bản đại gia hiểu rõ hơn ngươi!"
Từ Tiểu Thụ nghe thế lắc đầu: "Ta sẽ không đánh với ông ta, thậm chí không muốn đánh với Vũ Linh Tích, tốt nhất là các ngươi đánh nhau, ta khoanh tay đứng nhìn."
"Vì sao?" Hàn gia hiếu kỳ, không có chút khó chịu khi mình bị lợi dụng.
Nó vốn cảm thấy loại người có đầu óc giống như Trần lão đệ, đứng ngoài sân chỉ huy mới có thể phát huy ra được giá trị lớn nhất, không thể tuỳ tiện ra trận, tựa như Bạch Mạch Tam Tổ vậy.
Từ Tiểu Thụ không tiếp tục giải thích.
Hàn gia không hiểu, bên trong chuyện này liên lụy rất nhiều.
Thời điểm chiến cuộc tiến hành hơn phân nửa, Từ Tiểu Thụ phát hiện Thiên Nhân Ngũ Suy còn là Quỷ Thú Ký Thể, đồng thời có mưu đồ với Dạ Kiêu.
Hắn cảm thấy phiền phức biến lớn, thế cục bắt đầu mất kiểm soát.
Cuối cùng biến số xuất hiện, hóa ra Khương Bố Y cùng Vũ Linh Tích đã liên thủ, Vũ Linh Tích ở hiện trường, quan sát mọi chuyện từ đầu tới đuôi.
Đây không phải vấn đề phiền phức có lớn hay không.
Bởi vì tính chất trận chiến này trực tiếp thay đổi, từ "ám đấu" biến thành "minh tranh".
Diêm Vương cấu kết với Quỷ Thú, hạ tràng sẽ không quá tốt, chuyện này không cần Từ Tiểu Thụ lo, dù sao không phải chuyện nhà mình.
Trọng điểm là Vũ Linh Tích biết hết mọi chuyện, Thần Ma Đồng triệt để tiến vào tầm mắt Thánh Thần Điện, Chí Sinh Ma Thể đoán chừng cũng không giấu được.
Duy nhất đáng mừng chính là, Mộc Tử Tịch bại lộ thân phận, không phải Mộc Tiểu Công.
Mộc Tử Tịch vốn là sư muội Thánh Nô Từ Tiểu Thụ, trên đầu vốn đã có chữ "Tử", thêm một cái cũng không nhằm nhò gì.
Thế nhưng Mộc Tử Tịch cùng Mộc Tiểu Công. . . cũng không kém là bao.
Chỉ cần là người có đầu óc, cẩn thận truy tra một phen, Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu khẳng định không gánh nổi.
Hiện tại chỉ hy vọng Vũ Linh Tích ở bên trong Tội Nhất Điện chứng kiến hết thảy, không truyền ra được Hư Không Đảo.
Đám người thí luyện phía trên Vân Lôn Sơn Mạch, đừng xảy ra chuyện gì.
Mạc Mạt hẳn không có vấn đề.
Thế nhưng Tiêu Vãn Phong, Từ Tiểu Kê. . . Từ Tiểu Thụ chủ yếu lo lắng cho hai người này.