Chương 201: Tới Đánh Cờ
Chương 201: Tới Đánh Cờ
Bọn họ nhìn nhau vài lần, đều nhìn thấy được chấn kinh trong mắt đối phương.
Luyện Linh Sư cũng không phải Tiên Nhân chân chính, cho dù ngộ đạo, vào Vương Tọa, thọ nguyên tăng lên, nhưng cũng có rất ít người có thể phá hai trăm.
Tu vi như thế, chính là Vương Tọa "Đạo cảnh".
Năm người ở đây cơ hồ đều là cảnh giới này, Đạo cảnh Vương Tọa, chính là so sở ngộ chi đạo mạnh yếu, có tinh thông hay không.
Giống như hai đại nguyên lão, sở ngộ chi đạo bình thường, cũng không tinh thông, cả đời rất có thể cứ như vậy, nói không chừng vài ngày nữa đại nạn đến, thân tử đạo tiêu.
Nhưng phía trên "Đạo cảnh", lại hoàn toàn khác biệt.
Đại đạo vô cùng thâm sâu, thành công trảm chi, bước vào "Trảm Đạo cảnh" Vương Tọa, không chỉ tu vi tăng cao một mảng lớn, tuổi thọ còn tăng gần gấp mười lần.
Lão giả trước mắt dám gọi thẳng hai đại nguyên lão là tiểu hỏa tử, đừng nói ông ta chính là Vương Tọa Trảm Đạo cảnh?
Giang Biên Nhạn nhìn lão giả nâng đòn gánh, lại nhìn về phía cây búa nhỏ bên hông, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Gã tựa hồ có đáp án, gian nan hỏi: "Tiền bối... họ Sầm?"
Rõ ràng là trận doanh đối lập, thế nhưng bất tri bất giác dùng tới kính ngữ, có thể thấy lúc này Giang Biên Nhạn rung động đến cỡ nào.
Đôi mắt lão giả thoáng chốc sáng lên: "Ngươi vậy mà nhận thức lão phu?"
Bốn người còn lại nghe mộng, bọn họ quay đầu nhìn Giang Biên Nhạn, không rõ ràng cho lắm.
"Ông ta là ai?"
Giang Biên Nhạn hít một hơi thật sâu, dường như đang bình phục nội tâm chấn kinh.
"Sầm Kiều Phu!"
Lão giả khen ngợi gật đầu, không có phủ nhận.
Bốn người chỉ hơi ngây ngẩn, sau đó lập tức hiện ra vẻ kinh hãi.
"Chính là Sầm Kiều Phu trong truyền thuyết "Tiều phu cùng búa"?"
Kiều Thiên Chi không tự giác liếc búa nhỏ bên hông lão giả, tuy là câu hỏi, nhưng trong đầu đã có đáp án.
Quả nhiên, y thấy Giang Biên Nhạn gật đầu, trong lòng nhấc lên gợn sóng vạn trượng.
Trong thế giới Luyện Linh Sư có rất nhiều cường giả, nhưng chân chính có sắc thái truyền kỳ, được thế nhân ghi khắc, ít càng thêm ít.
Tiều phu cùng búa, chính là một trong số đó.
Nghe đồn Sầm Kiều Phu vốn là một người bình thường, cả đời quanh quẩn trong núi rừng, vì sinh kế bôn ba, nhiệm vụ mỗi ngày chính là đốn củi gánh nước, cứ như vậy qua trăm năm.
Đền lúc gần đất xa trời, lão giả lại thông suốt khai ngộ, trong vòng một đêm trảm đạo vào Vương Tọa, sau đó dùng một thanh thiết phủ cùng một căn đòn gánh đánh ra một mảnh thiên địa, chấn kinh thế nhân.
Dùng lời nói của Luyện Linh Sư, người này dùng thời gian cả đời ngộ ra Hồng Trần Đạo, vừa mới tu luyện, liền đạt đến đỉnh phong.
Trên thế giới thiên tài chân chính không nhiều, Đệ Bát Kiếm Tiên tính một người, mà phương pháp nhập đạo của lão giả trước mặt, tuyệt đối có thể tính là một ngọn cờ riêng!
Sau khi biết được thân phận lão giả, trong mắt bốn người chỉ còn bất đắc dĩ.
Đánh thế quái nào nữa?
Người này chính là truyền thuyết, mấy trăm năm trước đã nổi danh.
Là một nhân vật cấp Boss chân chính, đừng nói năm người, cho dù tăng gấp đôi, cũng không lay nổi bộ xương già kia.
"Không phải Sầm tiền bối đã ẩn cư núi rừng rồi ư, sao lại đi đến Linh Cung?" Giang Biên Nhạn hỏi.
"Ha ha." Sầm Kiều Phu cười lớn một tiếng,"Lão phu đúng là đã quy ẩn sơn lâm, nhưng không chịu nổi thủ đoạn của người trẻ tuổi hiện tại, lừa gạt một hồi, liền lừa ta lên thuyền giặc."
"Cho nên... là người bịt mặt kia mời ngài rời núi?"
"Không sai."
Giang Biên Nhạn rơi vào trầm mặc, gã bỗng nhiên hiểu ra vì sao Diệp Tiểu Thiên nhìn thấy mình dẫn theo hai người trẻ tuổi đến, liền không cho một chút sắc mặt tốt nào.
Nhìn thấy phong thư cầu viện lúc trước, gã vốn cho rằng mình đích thân đến đã rất nể tình.
Nào ngờ, địch nhân của Linh Cung lần này, cường đại đến như vậy.
Đây cũng không phải là khinh thường, mà là thỏa thỏa đánh mặt a!
Đừng nói một tên Giang Biên Nhạn, cho dù mười tên Giang Biên Nhạn cũng không đủ cho lão giả này đánh.
"Tiền bối thật đã nhập Thánh Nô?" Gã vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi.
"Tiểu gia hỏa, không cần thử ta, sau khi sống sót trở về, mau chóng báo tin tức này với Thánh Thần Điện đi, nói không chừng ít ngày nữa ta sẽ đến thăm tổng bộ của các ngươi."
Sầm Kiều Phu sắc mặt hòa ái, ngữ ra lại kinh người.
Sắc mặt năm người đều tối đen, đây quả thực là tin dữ a!
Trong lúc vô tình, Thánh Nô vậy mà đã phát triển đến mức này, ngay cả nhân vật như Sầm Kiều Phu cũng có thể mời xuống núi chinh chiến?
Đông!
Lão giả không có tiếp tục nói nhảm với bọn họ, lần nữa đặt đòn gánh xuống đất, chấn động đến Linh Cung đại trận liên tục chập chờn.
"Nói thật, lão phu đã rất ít sát sinh, thế này đi, chúng ta tới chơi một trò chơi..."
"Trò chơi gì?"
Năm người như lâm đại địch, chỉ cảm thấy lông tơ nổi lên, giờ khắc này thần kinh căng cứng, nửa điểm gió thổi cỏ lay cũng không bỏ qua.
Nếu như Sầm Kiều Phu xuất thủ, chỉ sợ một kích, bọn họ liền sẽ tàn một nửa.
"Ấy, đừng khẩn trương như vậy."
Lão giả nhìn bộ dáng năm người, không chỉ mỉm cười, mà còn vội vàng khoát tay nói:
"Lão phu không có ác ý, nhưng hôm nay thật có nhiệm vụ, tóm lại, năm người các ngươi bao gồm những Vương Tọa còn lại..."
"Đều phải lưu tại nơi này."
Mọi người đều sững sờ, chiến thuật kéo người?
Kiều Thiên Chi cùng Tiếu Thất Tu liếc nhau, đều cảm thấy đại sự không ổn, nếu như lão giả này chỉ muốn kéo người, vậy ai mới là chủ công?
Đáp án không cần nói cũng biết:
Người bịt mặt!
"Ngồi xuống, ngồi xuống."
Sầm Kiều Phu như ở chốn không người móc ra một cái bàn cờ bằng gỗ lim, lại mang ra hai hộp quân cờ đen trắng, hồi ức nói:
"Đây chính là món đồ năm đó lão phu chế tạo, giết một ván liền có thể ngộ khắp thiên địa, dù sao nhàn rỗi vô sự, chúng ta vừa đánh cờ vừa nói chuyện phiếm?"
Ông ta bỗng nhiên chống quải trượng suy tư,"Ngô... hình như còn thiếu thứ gì đó?"
Sau đó hai mắt tỏa sáng, nói: "Các ngươi có hạt dưa không?"
Đám người: "..."
Ngọa tào cắn hạt dưa đánh cờ, Linh Cung đại nạn lâm đầu, ai có thời gian rỗi cùng ngươi đại sát tứ phương?
Hai nguyên lão tính khí nóng nảy lúc này không nhịn được nữa, sĩ có thể giết không thể nhục, đến tận cửa khiêu khích, ai có thể kìm nén được?
Liếc nhau, linh nguyên hai người phun trào, thoáng qua xuất hiện ở hai bên Sầm Kiều Phu.
Đêm đó bị người bịt mặt khống chế, mấy đại nguyên lão đã thấy rõ thực lực bản thân, nhưng hôm nay cho dù thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng phải tranh thủ chút hy vọng cho Linh Cung!
Chỉ cần có thể tổn thương Sầm Kiều Phu, Tiếu Thất Tu nhất định có thể xuất thủ, dựa vào chiến lực kiếm đạo Vương Tọa, vượt cấp giết địch không phải...
Phanh phanh!
Sầm Kiều Phu rút đòn gánh ra, trực tiếp đánh bay một người trong đó, sau đó lại đánh một người vào trong lòng đất, thở dài một tiếng.
"Ài, tuổi trẻ nóng tính..."
Một màn này khiến cho mí mắt đám người áo đen cuồng loạn.
Ngay cả nguyên lão cũng chỉ một kích?
CMN còn chơi thế nào, lão nhân này là quái vật à?
Dù thực lực song phương không cùng một tiểu cảnh giới, nhưng tốt xấu gì cũng là Vương Tọa, làm gì cũng phải nể tình, phun trào linh nguyên một chút chứ?
Mỗi người một chiêu, quả thật đánh cho người ta u mê mờ mịt.
Đông!
Sầm Kiều Phu lại đặt đòn gánh xuống mặt đất, Linh Cung đại trận chấn động lắc lư.
Lực đả kích càng lúc càng lớn, tựa hồ lần tiếp theo liền có thể trực tiếp oanh vỡ đại trận.
Sắc mặt Kiều Thiên Chi đen lại, chữa trị đại trận cũng không phải chuyện dễ dàng.
"Tiền bối không phải nói không có ý định xuất thủ à, đại trận này..."
"Xao sơn chấn hổ thôi."
Sầm Kiều Phu khoát khoát tay, thuận miệng nói ra: "Yên tâm, sẽ không đập nát đại trận của ngươi."
"Nhưng dù sao lão phu cũng phải để cho người ta biết nơi này đang có chiến đấu, hơn nữa còn đánh rất ác liệt, nếu không sao có thể dụ những người khác đến giúp các ngươi?"
Két!
Đám người hóa đá.
Nguyên lai từ đầu đến giờ thỉnh thoảng gõ đại trận một cái, là bởi vì như vậy?
Nội tâm Kiều Thiên Chi phát đắng, trong bóng tối cầu nguyện tuyệt đối đừng có ai đến đây nữa, nếu không chỉ sợ cả đám đều bị kéo lấy.
Hưu!
Đúng lúc này, một đạo bóng dáng thấp bé đột nhiên xuất hiện, tóc trắng tung bay, khí thế nghiêm nghị.
"Là ai đang xâm phạm!"
Diệp Tiểu Thiên rất khó chịu, chỉ là một tên hậu bối Tông Sư, mình vậy mà không thể cầm xuống, lần này chỉ cần không phải người bịt mặt xuất hiện ở đại môn Linh Cung, nhất định phải cho nó đẹp mắt!
Tất cả mọi người nhìn thấy cung chủ đến, lập tức nghẹn ngào, ánh mắt đều ảm đạm đi.
Diệp Tiểu Thiên mộng mức, đều bị đánh đến tinh thần sa sút?
Y nhìn bốn phía một chút, cũng không có vết tích đại chiến...
"Thế nào?"
"Lại tới một tên Vương Tọa?" Sầm Kiều Phu đại hỉ, cắm đòn gánh xuống đất, bưng bàn cờ ngồi xuống.
"Tới tới tới, tới đánh cờ!"