Chương 2022: Siêu Việt (1)
Chương 2022: Siêu Việt (1)
"Thuộc tính thời gian, quả nhiên vẫn rất buồn nôn. . ."
Trong nháy mắt đưa tay đẩy cửa, tư duy cùng thân thể Từ Tiểu Thụ sinh ra ngăn cách, tựa như lúc trước ở trong Cổ Kim Vong Ưu Lâu, cảm giác không ngừng sai lệch.
Thời Tổ Ảnh Trượng trong tay phát ra ánh sáng nhạt.
Rất nhanh, loại cảm giác không liền mạch kia biến mất.
Từ Tiểu Thụ lần nữa giành lại quyền kiểm soát thân thể.
Có câu nói rất hay,"Một lạ hai quen".
Trở lại tòa lầu các làm bằng gỗ quen thuộc, cảm giác sợ hãi giảm đi rất nhiều, chí ít Từ Tiểu Thụ không còn bối rối, không biết nên làm thế nào.
Hắn có thể duy trì suy nghĩ tỉnh táo.
Không giống như lần trước, một lòng chỉ muốn mau chóng rời đi.
Đương nhiên, loại cảm giác "An tâm" này, không hoàn toàn bởi vì đây là lần thứ hai Từ Tiểu Thụ bước vào Cổ Kim Vong Ưu Lâu.
Mà là vì. . .
Ừm, kỳ thật phải nói chín thành chín nguyên nhân, là bởi vì bên cạnh chiếc bàn gỗ nhỏ bên trong lầu các, có một đạo thân ảnh quen thuộc đang ngồi!
"Tới rồi?"
Bát Tôn Am chuyển mắt nhìn lại, bầu rượu đẩy hướng đối diện, rảnh tay vẫy vẫy.
"Nhìn biểu lộ của ngươi, hẳn không phải lần đầu tiên tới chỗ này?"
"Ta ngược lại quên mất có một nơi thế ngoại đào nguyên như thế, thời điểm lần đầu tiên tới, ngươi có cảm thụ gì, nói nghe một chút?"
Mặc dù đã dự đoán trước, thế nhưng nhìn thấy Bát Tôn Am thật ngồi trong Cổ Kim Vong Ưu Lâu, Từ Tiểu Thụ vẫn có cảm giác giống như ảo mộng.
Mỗi lần gặp mặt gia hỏa này, đều có thể từ trong các loại sự tình kinh lịch qua, cảm nhận được ngoại nhân sợ hãi hắn, đồng thời bản thân hắn cường đại đến cỡ nào.
Cho dù song phương thân cận, thế nhưng cảm giác truyền thuyết không chút suy yếu, ngược lại càng ngày càng tăng.
"Tóm lại, cảm thụ không được tốt cho lắm." Từ Tiểu Thụ chần chờ nói ra.
Hắn liếc mắt nhìn thư sinh Không Dư Hận ngồi đối diện Bát Tôn Am, ôn nhuận như ngọc, mỉm cười đưa tình, cảm thấy con hàng này nhất định là lang vương hất lên da dê!
Cất bước đi đến.
Hai trong số Thập Tôn Tọa đang ngồi bên cạnh bàn gỗ chờ lấy.
Tựa hồ đã chờ được một lúc, trò chuyện, uống xong mấy lần trà.
Từ Tiểu Thụ cảm thấy thật vinh hạnh.
Thế nhưng hắn vẫn không nhanh không chậm.
Vận dụng Cảm Giác quan sát, phong cách bố trí bên trong Cổ Kim Vong Ưu Lâu vẫn giống như lần trước.
Bên trái vẫn là chiếc bàn kia, tuy nhiên bụi bặm đã được thanh lý sạch sẽ, tiểu mộc điêu được sắp xếp đâu ra đấy, vô cùng gọn gàng.
Ngoài ra còn có mấy món vật phẩm thượng vàng hạ cám khác, tỉ như lược, chuông gỗ, luân bàn. . . cái gì cũng có, đương nhiên, khiến người ta chú ý nhất, chính là cò tiểu mộc điêu Thập Tôn Tọa.
Không phải sao, hai vị trong đó đang ngồi trước mặt, đối chiếu so sánh, tuyệt!
"Tiểu mộc điêu Không Dư Hận, sao không giống hình tượng thư sinh Không Dư Hận. . . hả? Tiểu mộc điêu Không Dư Hận dáng dấp ra sao?"
Từ Tiểu Thụ thử thông qua hình tượng tiểu mộc điêu, so sánh với chân nhân Không Dư Hận trước mặt, sau đó lột đi lớp ngụy trang của y, quan tưởng ra một mặt dữ tợn.
Nhưng hắn phát hiện, vừa chuyển di lực chú ý, liền không nhớ được khuôn mặt Không Dư Hận.
Đồng thời. . .
"Ta rõ ràng không nhớ được bộ dáng Không Dư Hận, nhưng thời điểm tại Tội Nhất Điện, ta lại bắt chước y, hơn nữa còn vô cùng thuận lợi!"
Từ Tiểu Thụ nghĩ đến chuyện gì, lần nữa bày ra bộ dáng "Trần Như Dã", chuyển hướng Bát Tôn Am.
"Ngươi thấy ta giống ai?"
Bát Tôn Am bưng chén trà nhỏ, nhìn hắn cười cười.
Hắn liếc mắt liền nhìn ra suy nghĩ trong đầu Từ Tiểu Thụ, nói: "Không cần bắt chước, ngươi mô phỏng chẳng đâu vào đâu, không giống chút nào."
"Cái gì? Cho nên ta chỉ là tùy ý bóp ra một khuôn mặt tự nhận là y?"
Ở trước mặt Bát Tôn Am, Từ Tiểu Thụ không kiêng nể quá nhiều, nói thẳng ra mình từng thông qua Mô Phỏng Giả bắt chước Không Dư Hận, muốn giội nước bẩn gia hỏa kia.
"Ngươi muốn bắt chước ta?" Không Dư Hận mỉm cười chuyển mắt nhìn tới.
"Tư" một cái, lông tơ trên người Từ Tiểu Thụ dựng hết cả lên, hậm hực rụt đầu, vội vàng khoát tay,"Không có, đừng nói lung tung. . ."
"Ta đáng sợ như vậy sao?" Thư sinh Không Dư Hận sờ mũi, chuyển hướng Bát Tôn Am.
Bát Tôn Am cười to, sau đó nghiêm túc gật đầu một cái.
"Đúng."
"Đối với bọn hắn mà nói."
Cho nên ngươi nửa điểm cũng không sợ. . .
Từ Tiểu Thụ lẩm bẩm một câu, nhìn về phía thang tròn xoắn ốc bên phải.
Lần trước, Không Dư Hận từ trên lầu hai xuống tới.
Không biết phía trên. . .
"Ngươi muốn đi lên?"
Không Dư Hận lần nữa quăng tới ánh mắt khéo hiểu lòng người, hiển nhiên nhìn ra ý đồ của Từ Tiểu Thụ, khuôn mặt ấm áp, thân cận ôn nhu.
"Ách."
Đại ác như thiện, cùng lắm cũng chỉ như thế mà thôi?
Từ Tiểu Thụ chớp chớp mắt, sau thu hồi ánh mắt, khoát khoát tay,"Không có, đừng nói lung tung."
Lần này Không Dư Hận nhíu mày."Bằng hữu."
"Đúng vậy, ta cực kỳ lo lắng!"
Từ Tiểu Thụ đã học được cách giành đáp lời,"Ngài không cần tận lực nói ra, như thế sẽ chỉ khiến ta lo lắng gấp đôi, không có chút tác dụng hòa hoãn nào."
Không Dư Hận bỗng nhiên híp mắt, âm thanh trầm xuống, tựa như u linh đang thì thầm:
"Làm sao ngươi biết, ta là muốn ngươi giảm bớt lo lắng?"
"Bị kinh sợ, điểm bị động, +1."
Khuôn mặt Từ Tiểu Thụ lập tức cứng đờ, sững sờ tại chỗ, hai chân giống như rót chì, muốn động cũng không động được.
Bất Động Minh Vương, Tiêu Thất Thuật. . . hắn đã chuẩn bị xong.
Về phần Nhất Bộ Đăng Thiên. . . chiêu này xem như thôi, ở trước mặt tổ tông hệ không gian chơi không gian, đây có khác gì tự chui đầu vào lưới?
Thời khắc nguy cấp, Từ Tiểu Thụ sẽ tiến vào Nguyên Phủ, để Chân Thân Thứ Hai thi triển các loại kỹ năng thức tỉnh.
Trước không nói có tác dụng hay không.
Nhưng chết, khẳng định không phải bản tôn!
"Nguyên lai phải nói như vậy, ngươi mới thể hiện ra phản ứng chân thực." Không Dư Hận như có điều suy nghĩ.
Y bỗng nhiên thở dài một tiếng, sắc mặt sầu đắng, chuyển hướng Bát Tôn Am,"Bằng hữu, hắn hoàn toàn không thể buông lỏng, hắn quá lo lắng."
Bát Tôn Am cười lớn, uống một hơi cạn sạch, sau đó buông chén xuống nói: "Hắn ở cái tuổi này, sao có thể không lo lắng được?"
"Nhưng ngươi mới tới, lại có vẻ vô cùng nhẹ nhõm?"
"Ta không giống, đây không phải lần đầu tiên ta tới Cổ Kim Vong Ưu Lâu."
Từ Tiểu Thụ nghe hai người đối thoại, bỗng nhiên minh bạch chuyện gì.
Hắn bước nhanh đến bên cạnh bàn gỗ ngồi xuống, nhìn về phía Không Dư Hận.
"Các ngươi không quen?"
"Lần đầu gặp mặt."
Không Dư Hận hâm nóng bình rượu, mỉm cười đáp lại nói,"Trước kia, quả thật không biết."
Từ Tiểu Thụ lại nhìn về phía Bát Tôn Am.
"Các ngươi nhận biết!"
"Ừm." Bát Tôn Am mỉm cười gật đầu.
Nếu Mộc Tử Tịch, Hàn gia ở đây, chỉ sợ lúc này đầu óc đã bắt đầu choáng.
Cùng một câu hỏi, hai người trước mặt lại nói ra đáp án hoàn toàn tương phản.
Từ Tiểu Thụ lại trầm ngâm xuống.
Hắn nhớ tới lần đầu tiên mình tới, Không Dư Hận từng nói, y quên đi rất nhiều thứ.
"Ngươi mất trí nhớ?" Từ Tiểu Thụ hỏi.
Không Dư Hận gật gật đầu, lại lắc đầu.
"Có lẽ. . ."
"Ngươi khẳng định mất trí nhớ!" Từ Tiểu Thụ cảm thấy đây chính là chân tướng, truy hỏi,
"Vì sao?"
Vì sao. . .
Không Dư Hận cúi mắt trầm mặc.
Một lúc sau y mới ngẩng đầu lên, chậm rãi nói: "Kỳ thật đây là vấn đề ta muốn hỏi lúc ngươi mới tới, nhưng khi đó, ngươi một lòng chỉ muốn rời đi."
Chuyện này. . .