Chương 2029: Tam Kiếp Nan Nhãn (3)
Chương 2029: Tam Kiếp Nan Nhãn (3)
"Ta. . ."
Vũ Linh Tích gần như muốn sụp đổ.
Y bị người vờn quanh, trêu đùa như chuột!
"Nên tỉnh mộng."
Mai Tị Nhân cười khẽ một tiếng, thủy vực lấp kín nửa toà Chân Hoàng Điện "xoát" một cái, từng mảnh từng mảnh tách ra, hóa thành hơn vạn thanh hư không thủy kiếm.
Phương hướng mũi kiếm chỉ đến, chính là Vũ Linh Tích đang ẩn thân bên trong đại trận Chân Hoàng Điện.
"Rắc!"
Vạn kiếm triều bái, thậm chí còn chưa bắt đầu cắt chém.
Thế nhưng phong duệ của nó đã đâm đại trận Chân Hoàng Điện rạn nứt, kiếm quan bắn phá ra bên ngoài đại điện.
"Đây là nước của ta!"
Vũ Linh Tích vẫn chưa hết hy vọng, y mãnh liệt nhảy ra, Thủy Chi Áo Nghĩa dưới chân xoáy mở.
Nước.
Ở trước mặt y, cho dù là Mai Tị Nhân, cũng không thể không chế nước hình thành Vạn Kiếm Thuật!
"Ài." Mai Tị Nhân tựa hồ có chút đau lòng, nhẹ nhàng thở dài,"Xem ra, ngươi còn chưa tỉnh ngộ."
Tiếng thở dài vừa dứt.
"Xùy" một cái, lớp nước bên ngoài hư không thủy kiếm tróc ra, hóa thành hư vô, lộ ra ngàn vạn hư không tiểu kiếm phát ra kim quang sáng chói.
Vũ Linh Tích muốn dùng Thủy Chi Áo Nghĩa khống chế ngàn vạn thủy kiếm giật mình, nhất thời không còn khí lực nâng tay.
Nguyên lai, đây cũng là giả.
Thủy kiếm chỉ là ngoại tượng do Huyễn Kiếm Thuật tạo ra, chỉ là bề ngoài.
Thực tế, nước bên trong Chân Hoàng Điện đã sớm bị Mai Tị Nhân thanh lý sạch sẽ.
Ông ấy dùng Hư Không Ngưng Kiếm Thuật tạo thành Vạn Kiếm Thuật, không phải dùng nước do Thủy Chi Áo Nghĩa triệu hoán ra.
"Ta. . ."
"Thất bại thảm hại!"
Vũ Linh Tích cảm thấy cho dù mình dùng ra bất kỳ chiêu số nào, đều bị dễ dàng hóa giải, y căn bản đánh không lại mấy lão hồ ly này!
"Xoát!"
Hư không vạn kiếm nhẹ nhàng ép xuống, liền Tuyệt Đối Đế Chế cũng không phải.
Nhưng loại uy áp đến từ phương diện tinh thần kia, khí thế Thất Kiếm Tiên Mai Tị Nhân bễ nghễ thiên hạ, đối kháng Vũ Linh Tích không có sức hoàn thủ.
"Bành" một tiếng vang lên.
Hai đầu gối Vũ Linh Tích nện đất.
Bị Vạn Kiếm Thuật trấn áp, y thậm chí không nhấc đầu lên nổi.
"Thua. . ."
"Căn bản không thể đánh!"
Nếu nói vừa rồi thành công khế ước Khương Bố Y, Vũ Linh Tích cảm thấy có cơ hội lật bàn.
Như vậy Hoàng Tuyền, Mai Tị Nhân đến, chặt Khương Bố Y thân tử đạo tiêu, khiến cho y cơ hồ tuyệt vọng.
Không thể tránh né, liền bắt đầu oán trách Khương Bố Y.
Đường đường Bán Thánh, đối mặt với hai tên Thái Hư liên thủ, vậy mà không kéo theo được một tên, bị trảm chết tại chỗ.
Vũ Linh Tích cảm thấy nếu như mình xuất thủ, sẽ không bị đánh tan tác nhanh như vậy.
Khương Bố Y, thật quá vô dụng!
Thế nhưng sau khi đích thân ra trận, trực diện đối mặt Hoàng Tuyền, Mai Tị Nhân, Vũ Linh Tích mới cảm nhận được tâm tình Khương Bố Y lúc ấy.
Ai nói hai người này là Thái Hư?
Rõ ràng là hai tên ác ma!
Nếu nói Vũ Linh Tích y là người trẻ tuổi mạnh nhất đương thời.
Như vậy hai vị kia, chính là tồn tại có thiên phú mạnh nhất thời đại trước!
Tuy bọn họ đã già. . .
Nhưng thiên tài già, thiên phú cũng sẽ già theo hay sao?
Không!
Theo thời gian trôi qua, chiến lực của bọn họ sẽ chỉ càng kinh khủng hơn! Càng đa mưu túc trí hơn!
Từ trong ra ngoài, từ thân thể đến tinh thần, từ thực lực đến mưu kế. . .
Hoàn toàn bị nghiền ép!
"Bốp, bốp, bốp. . ."
Hoàng Tuyền vỗ tay, ngữ khí tràn ngập sùng kính, bội phục.
"Tị Nhân tiên sinh vận dụng Huyễn Kiếm Thuật, có thể nói thiên y vô phùng, ngay cả bản tọa cũng không tìm ra được nửa điểm sơ hở, quá mạnh, thật đúng là mẫu mực của kiếm tu."
"Đừng tâng bốc."
Mai Tị Nhân xuất thủ với một tên tiểu bối, ngẫm lại đều cảm thấy mặt mo đỏ bừng, thập phần ngượng ngùng.
"Huyễn Kiếm Thuật của lão hủ, là kiếm thuật kém cỏi nhất, chỉ có thể dùng đến khi dễ người, một khi đánh thật, dùng chiêu này chẳng khác gì tự sát."
"Huống chi, nếu ngươi không nhìn ra sơ hở, sao lại dừng tay?"
Vũ Linh Tích nửa quỳ dưới đất, thân thể khẽ run lên, tự giễu cười.
Kiếm thuật kém cỏi nhất.
Ha.
Hoàng Tuyền vô cùng thượng đạo, không có nói tiếp chuyện này, đổi đề tài, nói:
"Tị Nhân tiên sinh sao lại động thủ với người của Thánh Thần Điện? Lần này ngài khả năng cao bị bọn họ cho vào sổ đen."
"Thánh Thần Điện là một cái ổ điên, lúc trước ngài không nhập cục, đương nhiên có thể bình an vô sự."
"Hiện tại xuất thủ, sau này chỉ sợ khó thoát thân."
"Cho nên thay vì bị Thánh Thần Điện truy cứu vây giết, không bằng Tị Nhân tiên sinh gia nhập Diêm Vương, bản. . . ta lui một bước, thủ tọa do ngài tới làm, thế nào?"
Mai Tị Nhân nhàn nhạt liếc mắt nhìn y.
Nguyên lai đây mới là mục đích thật sự Diêm Vương mời mình ra tay, ông ta không khỏi bật cười một tiếng, bàn tay khẽ đảo, hoán đổi quạt giấy.
Không có nói chuyện, Mai Tị Nhân vung mở quạt giấy, nhẹ nhàng lay động.
Hoàng Tuyền đưa mắt nhìn lại.
Chỉ thấy phía trên quạt giấy mới tinh, có mấy chữ to vô cùng nổi bật:
"Ngươi có phải ngốc hay không?"
Hoàng Tuyền khẽ giật mình, cười khan một tiếng.
Sau đó y thu liễm cảm xúc, cười hì hì khen: "Tị Nhân tiên sinh văn chương nổi bật, chữ chữ có thần, rồng bay phượng múa. . ."
"Ngươi còn biết thổi hơn tên đồ đệ kia của lão hủ." Mai Tị Nhân ngắt lời, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài Chân Hoàng Điện, chờ đợi con mồi đến.
Hoàng Tuyền còn muốn nói chuyện, thế nhưng Mai Tị Nhân đã kịp thời lên tiếng:
"Đừng nghĩ nhiều."
"Giải quyết xong việc này, lão hủ sẽ rời đi, sẽ không gia nhập bất kỳ một phương nào."
"Thánh Thần Điện cũng sẽ lý giải, lão hủ chỉ nhận ngươi một cái nhân tình, sẽ không đối nghịch với bọn hắn đến cùng.
"Dù sao, thật xuất thủ với lão hủ, bọn họ chẳng khác gì tạo thêm cho mình một kẻ địch."
"Quế Chiết Thánh Sơn sẽ không hy vọng có một vị Kiếm Tiên khác giết lên, cho dù lẻ loi một mình."
Hoàng Tuyền bị chế trụ.
Khí phách như vậy, lớn đến cỡ nào?
Một thân một mình, không sợ bất kỳ thế lực nào trong thiên hạ!
Đương nhiên, Mai Tị Nhân có vốn liếng này, Hoàng Tuyền, thậm chí tất cả mọi người đều biết được.
Thật chèn ép con quái vật này.
Người ta đạp đất phong thánh, giết lên Thánh Sơn.
Đến lúc đó, đã không còn là sự tình một, hai vị Bán Thánh có thể ngăn được hay không.
Mà là. . . máu chảy thành sông!
"Tiên sinh tiêu sái, thật khiến người khác ghen tị."
Hoàng Tuyền lắc đầu cảm khái,"Có đôi khi bản tọa cũng hy vọng không có ràng buộc, không có nhược điểm, tới lui tự nhiên, nhưng đáng tiếc. . . hy vọng sau này còn có cơ hội hợp tác.
"Không có hy vọng." Mai Tị Nhân không chút khách khí, đối với loại người giống như Hoàng Tuyền, ông ta nghĩ cái gì liền nói cái đó.
Đương nhiên, ông ta nghe ra được trong lời nói của Hoàng Tuyền, ẩn ẩn có ý uy hiếp, liếc mắt nói tiếp:
"Ngươi muốn một thân một mình, có thể giải tán Diêm Vương."
"Nhưng mà, nếu ngươi muốn lợi dụng nhược điểm cô gia quả nhân, dự định tiến hành lần hợp tác tiếp theo. . . lão hủ khuyên ngươi sớm nên từ bỏ ý nghĩ này."
Mai Tị Nhân đong đưa quạt giấy, ánh mắt nhìn chăm chú phương xa.
"Đồng tử Lệ gia thu thập không dễ, đừng nhiễm thêm hương mai."
Ý cười trong mắt Hoàng Tuyền ngưng lại, thu liễm hết thảy biểu lộ bên dưới mặt nạ, cả người bình thản, đồng thời không nói nữa.
Nếu như nói y ẩn ẩn để lộ ra, ai cũng có thể lợi dụng Từ Tiểu Thụ đến uy hiếp Mai Tị Nhân ngươi.
Như vậy Mai Tị Nhân liền chỉ rõ, chính là gõ!
Lão hủ không phải cô gia quả nhân.
Nhưng ngươi thật dám động thủ đối phó người bên cạnh lão hủ, để lão hủ biến thành cô gia quả nhân, đại khái có thể thử một chút.
(Dịch: cô gia quả nhân = người cô đơn / người cô độc)