Chương 205: Hai Lần Xuất Kiếm
Chương 205: Hai Lần Xuất Kiếm
"Kiếm Tông?"
Trên đường đi tới Linh Tàng Các, Từ Tiểu Thụ đột nhiên quay đầu, nhìn về phía phương hướng phía sau núi.
Hắn nhấn Tàng Khổ xao động bất an vào trong vỏ kiếm Hắc Lạc, tùy thân mang theo.
Có cung chủ đại nhân đồng ý, hiện tại mình đã có thể công khai sử dụng vỏ kiếm Hắc Lạc, không cần tiếp tục che giấu.
"Từ Tiểu Thụ, có người đột phá kiếm ý Tông Sư?"
Mộc Tử Tịch hiếu kỳ đặt câu hỏi, hiện tại nàng có một loại sợ trước sợ sau đối với Tông Sư kiếm ý, đương nhiên là bắt nguồn từ Lệ Song Hành.
Một tên mù có thể kiềm chế Vương Tọa một hồi, cuối cùng còn có thể toàn thân rời đi.
Mặc dù không biết bị Thiên Độ của Diệp Tiểu Thiên đưa đến nơi nào, nhưng nếu tên kia không chết, sau này nhất định sẽ là một nhân vật.
Từ Tiểu Thụ nhẹ nhàng gật đầu, kiếm ý tân sinh nơi xa, tuy nói kém Lệ Song Hành, nhưng hình thức Tông Sư ban đầu đã sinh, không biết mạnh hơn mình gấp bao nhiêu lần.
"Kiếm Tông... Linh Cung hẳn không có mấy người có thể đạt tới cảnh giới này."
"Phía sau núi. . . Tô Thiển Thiển?"
Nghĩ đến đây, tim Từ Tiểu Thụ không khỏi đập nhanh.
Có lẽ chỉ là trùng hợp, muốn trước khi Thánh Nô đột kích, đột phá Kiếm Tông?
Không có khả năng!
Phía sau núi tuyệt đối đã xảy ra chuyện!
Hắn không khỏi bắt đầu suy nghĩ, nếu như mình là người của Thánh Nô, thật sẽ bày ra chiến trận lớn như thế chỉ để cứu Lạc Lôi Lôi?
Có lẽ, nhưng nếu có thể một hòn đá ném trúng hai chim, chẳng phải sẽ càng đẹp hơn?
Con ngươi ngưng tụ, Từ Tiểu Thụ đã nghĩ đến chuyện gì.
"Mộ Danh Thành Tuyết!"
Dựa theo mục đích của "Người bịt mặt" lần trước đến xem, danh kiếm là thứ y bắt buộc phải có, nếu lần trước không được, chẵng lẽ sẽ không tiếp tục tìm cơ hội xuất thủ?
"Mộc sư muội, ngươi đến Linh Tàng Các tìm tử lão đầu, nếu như tìm được, mời ông ấy đến phía sau núi một chuyến."
"Nếu như không gặp, ngươi liền đợi ở nơi đó!" Từ Tiểu Thụ dặn dò.
"Ngươi muốn đi phía sau núi?" Mộc Tử Tịch lập tức khẩn trương lên,"Ngươi đi có thể làm được gì, ngươi đánh thắng được bọn họ không?"
"Nhận trào phúng, điểm bị động, + 1."
Từ Tiểu Thụ: "..."
Người sư muội này, sao nói chuyện ngay thẳng như vậy, không thể uyển chuyển một chút ư?
Mặc dù không đánh lại bọn họ, nhưng không đi không yên lòng a, tốt xấu gì nơi đó cũng là nhà mình, không phải sao?
Hơn nữa, còn có một tiểu muội muội ở chỗ kia!
Từ Tiểu Thụ nhìn về phía cột tin tức:
"Điểm bị động: 15944."
Tuy nói sau khi rời khỏi Thiên Huyền Môn, đám người cống cho hắn mấy ngàn điểm bị động, nhưng đại bộ phận bên trong đều là do kiếm khí ngọc thạch cống hiến cho.
Trọn vẹn hơn vạn!
Nhưng mà đặt vào lúc này, có vẻ vẫn không đủ.
Hắn lại nhìn phía bảng kỹ năng:
"Bị Động Chi Quyền (giá trị tụ lực: 3. 14%)
Đây là một thức linh kỹ không biết uy lực, sau khi hệ thống nuốt song trọng thuộc tính Tiên Thiên tặng cho, uy lực của nó hẳn có thể đoán trước.
Hắn nhớ lần trước nhìn, chỉ có 2. 11%, khi đó bị 280 ngàn đạo kiếm khí ở trên đỉnh Hắc Lạc Nhai cuồng xoát ra.
Không ngờ lần này vẻn vẹn một viên kiếm khí ngọc thạch, liền tăng lên hơn 1%.
"Trong chiến đầu cùng cấp thứ này có thể xem như át chủ bài, thậm chí là kỹ năng tất sát, nhưng đối đầu với Thánh Nô..."
Từ Tiểu Thụ chần chờ, sau đó quyết định chắc chắn, không do dự nữa.
Một số thời khắc, không cần phải chuẩn bị đầy đủ mới có thể cương thương, phàm là người, lúc cần nhiệt huyết nhất định phải nhiệt huyết.
Vì thân nhân, vì bằng hữu, vì những thứ mình muốn thủ hộ!
"Nhanh đi tìm Tang lão, đây là nhiệm vụ của ngươi, nhanh!"
Mộc Tử Tịch hơi trương miệng nhỏ, hoàn toàn không nói ra lời, nàng cũng không cảm thấy mình có thể giúp đỡ được gì trong lúc này.
Lúc trước có thể giải khai huyễn cảnh giúp cung chủ đại nhân, đúng là may mắn, ngay cả nàng cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không thể giao sinh mệnh của mình cho vận khí mãi được.
Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể gật đầu rời đi.
"Sư phụ, chỉ có tìm tới sư phụ, Từ Tiểu Thụ mới có thể sống sót trở về!" Tiểu cô nương thầm nghĩ, cước bộ nhanh chóng.
Từ Tiểu Thụ nhìn nàng rời đi, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, sau đó chạy hướng sau núi.
"Hẳn sẽ không chỉ mình mình nghĩ đến chuyện này, Tang lão, hoặc là Tiếu trưởng lão bọn họ, nói không chừng đang ở trong bóng tối bảo hộ Tô Thiển Thiển."
"Ừm, nhất định là như vậy!"
"Nếu như không phải..."
"Đứng xa một chút, hẳn sẽ không bị phát hiện, rất tốt, cứ như vậy, ngàn vạn lần không thể xúc động!"
"Nàng cũng chỉ kêu một tiếng Tiểu Thụ ca ca, không có ràng buộc sâu sắc, không đáng liều mạng."
"Đúng, cứ giống như cảnh sát, luôn xuất hiện cuối cùng, thực sự không được, cũng phải có người đi nhặt xác..."...
Phía sau núi, bóng đêm hơi lạnh.
Tông Sư kiếm ý đầy trời thành hình, thiên địa ngưng tụ mấy vạn thanh kiếm khí, vô cùng lạnh lẽo.
Nhưng mà vừa mới hoàn tất đột phá cảnh giới, người bịt mặt búng ngón tay lên trán Tô Thiển Thiển, huyết sắc thoáng phun ra.
Đông!
Uy thế của tiểu cô nương bỗng nhiên trì trệ, cả người thẳng tắp ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Người bịt mặt ngừng chân thật lâu, cúi đầu thở dài.
"Cừu hận, quả nhiên mới là động lực lớn nhất giúp người đột phá..."
Bành bành bành!
Cát bụi trở về với cát bụi.
Vạn vật bị kiếm ý treo lên cuối cùng vẫn trở về với mặt đất ôm ấp, khiến cho một vùng hỗn loạn.
Cho dù là Tông Sư kiếm ý, gặp phải người bít mặt, vẫn không trốn khỏi vận mệnh bị miểu sát.
"Đại thế sắp tới, kiếm, ta mang đi trước, lúc nào có năng lực, lại đến đoạt về."
Người bịt mặt nhìn tiểu loli áo trắng nằm ngửa trên mặt đất, hiện lên hình chữ đại, tiện tay vác bạch tuyết cự kiếm lên lưng, sau đó lơ lửng bay lên.
Nhưng mà bay lên không đến mấy hơi, y bỗng nhiên che miệng mũi lại, ho khan kịch liệt.
"Khụ khụ, phốc!"
Mây đen che khuất ánh trăng, người bịt mặt trong bóng đêm lần nữa đổi một cái mặt nạ, cũng tùy tiện xoắn nát miếng vải che mặt dính đầy máu tươi kia, tàn dư rơi xuống đất.
"Một chuyện cuối cùng..."
Y ngửa đầu nhìn trăng sáng xua tan mây mù, trong mắt hiện lên vẻ hứng thú.
"Văn Minh, ngươi đang ở đâu?"
Bang!
Âm thanh lợi kiếm ra khỏi vỏ.
Người bịt mặt xoay người, nhìn thấy phía xa có một huyết ảnh, ẩn ẩn có chút quen thuộc.
Thẳng đến khi người kia rút kiếm chỉ mình, mới có ký ức tuôn ra.
"Vết thương lành rồi?" Khóe miệng người bịt mặt khẽ nhếch.
Thân thể Tiếu Thất Tu phảng phất đang run rẩy, ông ta không ngờ người bịt mặt lại đến.
Một kiếm này cùng một kiếm hôm đó, nhìn như đồng dạng, nhưng tâm cảnh lại hoàn toàn khác biệt.
Chỉ bất quá, ông ta nhất định phải ra, kiếm này không vì mình, mà là vì Tô Thiển Thiển.
"Xem ra ngươi đã biết được thân phận của ta, như thế, còn dám xuất kiếm với ta?" Người bịt mặt khẽ cười một tiếng.
"Buông kiếm xuống!" Tiếu Thất Tu tức giận nói.
"Ồ, ngoài mạnh trong yếu."
Người bịt mặt nghiêng đầu nhìn Tô Thiển Thiển phía trên mặt đất: "Người, ta lưu lại cho ngươi, kiếm, không có khả năng."
Mộ Danh Thành Tuyết ở trên lưng ong ong run lên, rõ ràng chỉ là một sợi gây gai bình thường nhất, nhưng nó lại không dám vọng động.
Tiếu Thất Tu vội vàng dùng linh nguyên bảo hộ Tô Thiển Thiển, tìm tòi khí tức, sau khi phát hiện không có trở ngại, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Vạn hạnh, người không có việc gì!
Nhưng mà, danh kiếm không thể sai sót!
"Buông kiếm xuống." Ông ta lập lại lần nữa.
Trong mắt xuất hiện càng nhiều ý cười hơn, rốt cuộc bước tới phía trước một bước, Tiếu Thất Tu như bị sét đánh, nhưng chưa từng lui lại một phân.
"Ngươi rất thú vị..."
"Trong danh sách địch nhân yếu nhất của ta, ngươi là người duy nhất dám xuất kiếm hai lần."