Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 207 - Chương 207: Tên Điên Cầm Kiếm

Chương 207: Tên Điên Cầm Kiếm Chương 207: Tên Điên Cầm Kiếm

Thời gian trở về trước một chút.

Sau khi Từ Tiểu Thụ cùng Mộc Tử Tịch tách ra, liền ngựa không dừng vó thẳng đến phía sau núi.

Tốc độ Tông Sư Nhanh Nhẹn không cần bàn cãi, gần như chỉ tốn vài hơi hắn đã vượt qua nội môn, đi tới tiểu viện mới cua mình.

Chuẩn bị kết hoạch nhặt xác...

Bằng vào Cảm Giác sau khi thăng cấp, hắn có thể tuỳ tiện nhìn thấy nhất cử nhất động của ba người sau núi, thậm chí ngôn ngữ, hành động thậm chí âm thanh hút nước mũi, đều có thể "nhìn thấy" rất rõ ràng.

Tiếu Thất Tu cơ hồ xuất hiện cùng một lượt với hắn, nhưng lần trước ông ta bị người bịt mặt một kiếm xuyên thủng, lần này chắc hẳn cũng không kéo dài được bao lâu.

Sự thật chứng minh Từ Tiểu Thụ nghĩ sai.

Người bịt mặt vậy mà nói năng dông dài một phen, mới làm Tiếu Thất Tu ra máu... kịch này diễn cũng quá dài đi!

Từ Tiểu Thụ nhớ mang máng, đêm đó ở hồ Nga quấn lấy người bịt mặt, đối phương không giống như người dễ nói chuyện.

Đương nhiên, có lẽ bởi vì mình đã nói át y đi, nhưng sau đó người bịt mặt lấy một địch nhiều, từ đó có thể chứng minh y là một người hung ác không thích nói nhiều.

"Có thể nhất kích tất sát, sao phải lãng phí nhiều thời gian như vậy?"

Đây là nghi vấn đầu tiên của Từ Tiểu Thụ.

Nghi vấn thứ hai chính là, hắn quan sát cả tràng đối thoại, thế nhưng cột tin tức hoàn toàn không có xuất hiện "Nhận nhìn chăm chú".

Chuyện này sao có thể?

Tiếu Thất Tu thất thần có thể lý giải, mình bàng quan kéo chút khoảng cách, nhưng đối với cường giả như người bịt mặt, chẳng phải chớp mắt liền có thể xê dịch tới sao?

Y không có phát hiện ra mình?

Không có khả năng!

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đáp án duy nhất, thật chính là y không có phát hiện ra mình.

Lúc đầu Từ Tiểu Thụ không tin phán đoán này, nhưng theo vở kịch diễn ra, bao gồm cuối cùng người bịt mặt từng bước một rời đi...

Toàn bộ đều tràn ngập mùi vị âm mưu, giống như đã từng quen biết!

Từ Tiểu Thụ suy nghĩ nhất chuyển, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.

Đây rõ ràng chính là không thành kế a!

Hiển nhiên, chính là kế sách hôm đó mình hù dọa Phong Không, Thiệu Ất hai người!

Tiếu Thất Tu trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Từ Tiểu Thụ thấy rất rõ ràng.

Vì sao nói chuyện dây dưa dài dòng, vì sao rời đi lại đi bộ mà không phải bay?

Hắn đang che dấu chuyện gì?

Từ Tiểu Thụ lập tức nghĩ đến lần đầu mình gặp người bịt mặt, mình vậy mà thương tổn tới y, hiện đang hồi tưởng lại, đây cơ hồ là chuyện không có khả năng.

Nhưng sự thật là như thế, không những một kích làm y bị thương, sau đó người bịt mặt xoay tay lại, tựa hồ còn ho ra máu...

Lúc đó không chú ý đến những chi tiết này, hiện tại liên hệ đến, Từ Tiểu Thụ liền hiểu ra:

Người bịt mặt bị thương, mặc dù chiến lực không tầm thường, nhưng chỉ cần ra tay, liền sẽ tiến vào trạng thái hư nhược, nếu như mạnh mẽ chống đỡ, lần nữa mở ra trạng thái chiến đấu...

Cũng không phải không được, nhưng tuyệt đối sẽ phải bỏ ra đại giới!

Chuyện này cũng hoàn mỹ giải thích vì sao người bịt mặt lại dông dài với Tiếu Thất Tu, mà không phải nhất kiếm tất phế.

Sau đó rời đi, càng là đi từng bước một, chỉ sợ y muốn bay cũng không bay được!

Kết luận hoang đường vừa ra, nói thật, Từ Tiểu Thụ càng luống cuống.

Nếu như mình đoán sai, tùy tiện xuất thủ, đoán chừng mình sẽ chết không toàn thây.

Kết quả, hắn trơ mắt nhìn người bịt mặt vững vững vàng vàng, cất bước đi tới chỗ mình!

Đúng, trùng hợp đi đến chỗ hắn đang nấp, cũng không phải y nhìn thấy mình, mà chỉ là trùng hợp!

Bởi vì, cột tin tức không có nhắc nhở!

Nếu như là phát hiện mình đi tới, nhất định sẽ sinh ra "Nhận nhìn chăm chú"...

Từ Tiểu Thụ cũng không nhịn được nữa.

Gia hỏa này trộm kiếm của Tô Thiển Thiển, lại chơi Tiếu trưởng lão dục tiên dục tử, sau đó nghênh ngang rời đi như thế, ai có thể nhịn được?

Mấu chốt là, y thật có thể đang ở trong trạng thái hư nhược...

"Cơ hội ngàn năm có một a!"

Trong đầu Từ Tiểu Thụ lập tức hưng phấn.

Hắn rút Tàng Khổ ra, muốn xông lên, nhưng nghĩ lại cảm thấy không ổn.

Kia chính là người bịt mặt đó, nếu sau khi kinh sợ không để ý thương thế xuất thủ, mình liền sẽ hồn phi phách tán.

Làm thế nào đây?

Quay người nhìn ra phía sau, chăm chú quan sát lối mòn trong tiểu lâm, Từ Tiểu Thụ rơi vào trầm tư...

Người bịt mặt khuyên người khác quăng kiếm xong, sau khi rẽ vào chỗ ngoặt, rất nhanh liền phát hiện không đúng.

Trước mặt vậy mà cũng xuất hiện một tên gia hỏa che mặt, đang từ trong tiểu lâm điên cuồng chạy ra, nếu chỉ có thể thì cũng thôi đi.

Mấu chốt là tên kia không chỉ che mặt, ngay cả đôi mắt đều bịt kín lại.

Đáng sợ nhất là, gia hỏa này vậy mà giơ cao một thanh hắc kiếm, vừa chạy vừa luyện tập kiếm pháp, trong miệng còn nói lẩm bẩm?

"Bạch Vân Kiếm Pháp, Ô Vân Kiếm Pháp..."

"? ? ?"

CMN có bệnh à?!

Bên trong Linh Cung, sao có thể có tồn tại như vậy?

Người bịt mặt mộng bức.

Tu vi của y đã thoái hóa đến mức ngay cả linh niệm cũng bị mất đi, đương nhiên không thể sớm phát hiện ra người này.

Hơn nữa vừa ra tay đối kháng với kiếm ý của Tô Thiển Thiển, thương thế lần nữa bộc phát, có thể dùng miệng lưỡi bức bại Tiếu Thất Tu đã không dễ, căn bản không có khí lực dư thừa để đối phó với tên thần kinh trước mắt.

Kết quả là, bước chân hướng sang bên cạnh, lần đầu tiên trong đời y nhường đường cho người khác.

Bởi vì, trước mặt là thằng điên, không đáng...

"Ồ? Có người?"

Kết quả y nhìn thấy tên điên kia kinh nghi một tiếng, cũng cực kỳ khách khí nhường đường.

Trùng hợp, đi thẳng tới trước mặt mình.

"..."

Người bịt mặt tái rồi, y lần nữa trở về chỗ cũ, tránh đi lộ tuyến công kích của gia hỏa này.

Khoảng cách hai người cấp tốc rút ngắn, kết quả, đối diện lần nữa vang lên âm thanh:

"Không đúng, người kia hẳn sẽ nhường đường cho mình, mình không thể tổn thương hắn!"

Nói xong, liền nhoáng một cái trở về vị trí cũ, lần nữa nghênh ngang đâm tới.

Người bịt mặt kém chút phun máu, y muốn động, thế nhưng khoảng cách đã không cho phép y động.

Xùy một tiếng vang lên, tên điên cầm hắc kiếm không chút lưu tình xuyên qua lồng ngực, khí thế trùng kích giống như Hồng Hoang Mãng Ngưu, kém chút đâm y banh xác.

Phanh!

Thân hình rơi xuống đất, người bịt mặt nắm lấy thanh kiếm cắm trong ngực, hoàn toàn không ngờ mình lại bị một tên thần kinh phi nước đại trong đêm đụng bay...

Bạo đồ Từ Tiểu Thụ ngoẹo đầu, tựa hồ không biết vì sao mình lại đụng phải người.

Hắn đi tới bên cạnh người bịt mặt, ngồi xổm xuống nói:

"Thật có lỗi, ta không phải cố ý."

Vì phòng ngừa bị nhận ra, hắn còn cố ý trùm kín cả người, ngay cả giọng nói cũng thay đổi, tin tưởng y sẽ không nhận ra mình.

"Phốc!"

Người bịt mặt phun ra một ngụm máu, y nhìn thanh kiếm cắm trong ngực, hít ra thở vào như bò.

Không phải cố ý, liền có thể tùy tiện đâm kiếm vào ngực người ta sao?

Y móc ra một viên ngọc thạch truyền tin...

Từ Tiểu Thụ tay nhanh mắt lẹ cướp đi, nói: "Huynh đệ, ta thật không phải cố ý, ngươi đừng gọi người có được không? Ta sợ..."

Người bịt mặt: "..."

Y cảm thấy vết thương trên người đang kịch liệt co rút, máu tươi điên cuồng dâng trào, không cần tiền phun ra.

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 1."

Từ Tiểu Thụ nhìn thấy gia hỏa này tiếp tục phun máu, rốt cuộc chắc chắn y đang ở trong trạng thái hư nhược, tiếp tục nói:

"Đều là người chạy đêm, thông cảm cho nhau một chút..."

"Phốc!"

"Ấy ấy, thật ngại quá, quên mất kiếm vẫn còn đang cắm ở trong người ngươi, để ta giúp ngươi rút nó ra trước - "

"Ngươi..."

"Ngươi đừng động!"

Từ Tiểu Thụ cúi người rút kiếm, còn cố ý đụng chạm, quấy đến người bịt mặt kém chút ợ ra rắm.

Kết quả trong lúc khó khăn lắm mới rút hắc kiếm ra được, người nằm trên mặt đất không thèm để ý đau đớn đứng dậy, trực tiếp kéo mặt nạ hắn xuống hơn phân nửa.

Hai người đồng thời kinh trụ, hình tượng giống như là tiểu miêu ăn trộm cá bị phát hiện, thân thể bất động, cá trực tiếp rơi xuống.

Từ Tiểu Thụ quên tiếp tục trêu chọc, người bịt mặt quên nhụt chí tùng thân...

Tách!

Tách!

Tách...

Hắc kiếm chỉa xuống đất, huyết châu đọng thành một vũng, con ngươi người bịt mặt rốt cuộc cấp tốc phóng đại.

"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 1."

"Nhận nhớ thương, điểm bị động, + 1."

"Ừng ực!"

Hầu kết Từ Tiểu Thụ nhấp nhô, chỉ cảm thấy bờ môi khô khốc, lần này mặt mũi trắng bệch.
Bình Luận (0)
Comment