Chương 2100: Thụ Gia, Ngươi Nói Có Vọt Hay Không? (4)
Chương 2100: Thụ Gia, Ngươi Nói Có Vọt Hay Không? (4)
"Thụ gia, ngươi có giấy không?" Chu Nhất Viên hỏi.
"Giấy? Giấy gì?" Từ Tiểu Thụ nhìn thương thế người trong ngực đang dần khôi phục, tựa hồ không có chỗ nào cần dùng đến giấy.
"Giấy gì cũng được, ta đã khôi phục một chút linh nguyên, muốn tặng ngươi một kiện lễ vật."
Lễ vật?
Từ Tiểu Thụ mộng bức, quay đầu lườm kim sắc cung điện dưới đáy biển, khóe môi giật mạnh, nói:
"Có thứ kia là đủ rồi, còn đưa lễ vật gì? Ta phê chuẩn ngươi gia nhập Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, không cần liều mạng như vậy!"
"Không, không đủ!"
Chu Nhất Viên lắc đầu, vô cùng kiên quyết nói: "Điểm Thạch Thành Kim chỉ là tạm thời, còn có hậu hoạn, ta phải xuất thủ lần nữa, hoàn toàn cắt đứt liên hệ giữa Vũ Linh Tích cùng Thủy Tinh Cung, triệt để trộm. . . ách, triệt để thanh lý hậu hoạn!"
Từ Tiểu Thụ nghe thế trợn tròn mắt.
Ngươi sao có thể tuyệt tình như vậy? Vũ Linh Tích sẽ khóc đó!
Hiện tại tượng trưng đoạt một chút, bỏ vào trong Nguyên Phủ, chờ sau này cường đại, tên kia cũng không dám trở về đoạt, hiểu?
Ta, chỉ đơn giản nghĩ như thế. . .
Mặc dù trong lòng nghĩ một nẻo, thế nhưng động tác Từ Tiểu Thụ rất thành thật, cũng rất thẳng thắn.
Hắn từ trong giới chỉ tìm bừa một quyển linh kỹ cổ tịch, xé một trang giấy bên trong, đưa tới.
Chu Nhất Viên cầm trang giấy phong cách cổ xưa, bên trong còn viết văn tự huyền diệu, nuốt một ngụm máu vào cổ họng, tán thán nói: "Giấy của Thụ gia, thật đúng là giấy tốt!
"Nhận thổi phồng, điểm bị động, +1."
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ cứng đờ.
Ngươi có bệnh à?!
Đã đến lúc nào rồi, còn làm loạn?
Ngay cả hệ thống đều nhìn ra ngươi đang thổi phồng ta. . . ngươi đến cùng muốn làm gì, trực tiếp làm không được sao!
Vũ Linh Tích ở phía trên đã tê dại.
Mặc dù không hiểu năng lực của Chu Nhất Viên, nhưng lúc này không khó nhìn ra, trong số mấy người bên dưới, họ Chu kia chính là uy hiếp lớn nhất!
Năng lực không biết, nhưng rất quỷ dị!
Thuật pháp bất ổn, nhưng mạnh vô lý!
Nhân tố không ổn định như thế, thời khắc mấu chốt như xe bị tuột xích còn tốt.
Thế nhưng chỉ nhìn quân địch thời khắc mấu chốt như xe bị tuột xích, đây không phải vô nghĩa sao?
Chỉ cần y không chết, mạng của mình, tùy thời đều có khả năng bị trộm đi!
"Xoát."
Vũ Linh Tích vừa mới khẽ động, áo nghĩa trận đồ dưới chân vừa mới xoay tròn.
Chu Nhất Viên còn đang trong ngực Từ Tiểu Thụ đột nhiên quay đầu, xa xa đối mặt Vũ Linh Tích, bày ra nụ cười vô cùng buồn nôn.
"Trí nhớ của ngươi thật không tốt, nhất định muốn ta lặp lại một lần."
"Đừng ở trước mặt ta, chơi thuật pháp! Bao gồm linh kỹ! Ta là tổ tông của ngươi!"
Chu Nhất Viên thậm chí không cần động tác kết ấn, chỉ phun một ngụm máu vào trang giấy cổ tịch.
Hai ngón tay kẹp lấy trang giấy, nhẹ nhàng hất lên, thuật pháp. . . tựa hồ đã kết thúc.
"Thụ gia nhắm mắt."
Từ Tiểu Thụ sững sờ, mắt nhắm lại.
"Thụ gia mở mắt."
Từ Tiểu Thụ mở to mắt.
"Tặng ngươi. . ."
Sau khi Từ Tiểu Thụ hoàn thành động tác nhắm mở mắt, sắc mặt Chu Nhất Viên trở nên vô cùng trắng bệch, y mỉm cười đưa tới một trang giấy vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Nói nó quen thuộc, bởi vì đây là Từ Tiểu Thụ đưa cho.
Nói nó lạ lẫm, bởi vì lúc này phía trên trang giấy không chỉ có văn tự, mà còn có thêm một tòa kim sắc cung điện sinh động như thật.
Từ Tiểu Thụ trầm mặc chuyển mắt.
Kỳ thật thông qua Cảm Giác, hắn đã sớm nhìn thấy.
Nhưng không tận mắt nhìn, hắn căn bản không tin tà!
Ngay cả linh nguyên chấn động đều không cảm ứng được, đây không phải thuật pháp, mà là ma thuật đi?!
Ánh mắt nhìn tới. . .
Kim sắc cung điện chiếm cứ mấy ngàn dặm đã không cánh mà bay.
Rất rõ ràng, vật kia, bay vào trong trang giấy!
"Ngươi tu luyện, thật là Kim Môn Thuật Pháp? Kim Môn Thuật Pháp đều là bộ dạng này?" Từ Tiểu Thụ hít một ngụm nước biển, kém chút bị sặc chết.
"Thụ gia muốn nghe lời thật, hay là lời dễ nghe?" Chu Nhất Viên yếu ớt nói.
"Lời thật."
"Ta tu luyện một chi nhánh bên trong Kim Môn Thuật Pháp, nghiêm ngặt mà nói, gọi là "Kim Môn Thâu Thuật".
Thâu (Trộm)?
Từ Tiểu Thụ lần nữa bị sặc nước, ánh mắt nhìn xuống trang giấy trong tay.
"Một chiêu này, tên gì?"
"Dược Nhiên Chỉ Thượng."
(Dịch: Dược Nhiên Chỉ Thượng = Nhảy vọt trên giấy)
". . . ngươi thật tao."
"Thụ gia, ngươi nói có vọt hay không?"
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . . ."
Mộc Tử Tịch đứng bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nhìn một màn này, đôi mắt to như bảo thạch dấy lên lửa giận nồng đậm, cùng. . . từng tia ghen ghét!
Biến Thủy Tinh Cung thành kim sắc cung điện, lại thu vào trong trang giấy, sau đó tặng cho người, còn chuyện gì lãng mạng hơn?
Chiêu này ngay cả Mộc Tử Tịch cũng bị tú đến, tự thẹn không bằng.
Hơn nữa, Từ Tiểu Thụ đến cùng có ma lực gì?
Mới gặp mặt một lần, liền có thể khiến người ta khăng khăng một mực đi theo?
Chu Nhất Viên thậm chí không tiếc bị Thủy Tinh Cung kém chút đánh chết, cũng muốn tú xong chiêu này, giúp hắn Thụ gia thực hiện hy vọng hão huyền của hắn.
Mục đích, chỉ đơn thuần là vì gia nhập Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu!
"Ta cũng muốn học thuật pháp này."
Mộc Tử Tịch bĩu môi dưới, thần sắc hướng tới.
Nếu như nàng cũng học được chiêu này, lo gì không chiếm được trái tim của Từ Tiểu Thụ?
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, +1, +1, +1, +1. . ."
"Thụ gia, tiếp theo phải dựa vào các ngươi, hiện tại tên kia đoán chừng rất muốn chặt ta thành tám khối."
Ngón tay Chu Nhất Viên run run chỉ hướng Vũ Linh Tích, đồng thời cảm nhận được hai cỗ sát ý khóa chặt mình.
Thân thể run rẩy, sắc mặt càng trắng hơn, không dám quay đầu yếu ớt nói: "Ta không được, phải tự bế một lúc."
"Tự bế?" Từ Tiểu Thụ mộng bức.
Hắn đột nhiên phát hiện, ngay cả tư duy của mình cũng không theo kịp thuật pháp cùng ngôn ngữ của Chu Nhất Viên.
Đây chính là tà tu Nam Vực?
Đây chính là bàng môn tà đạo?
"Đúng vậy, ta phải tự bế một lúc, chút nữa gặp lại."
Chu Nhất Viên nói xong, không dám nhìn Mộc Tử Tịch tỷ tỷ bên cạnh, miệng phun bọt máu, tại chỗ nhắm mắt.
"Cố Nhược Kim Thang. . ."
Biển sâu, dư âm dập dờn theo sóng nước, quanh quẩn mênh mang.
Thân thể Chu Nhất Viên sau một tiếng này hóa thành màu vàng, mất đi toàn bộ vết tích sinh mệnh.
"Chuyện này. . ."
Từ Tiểu Thụ triệt để mộng bức.
Hắn cảm thấy trọng lượng trong tay gia tăng, mà khí tức Chu Nhất Viên biến mất toàn bộ, tựa như tử vật.
Nếu như đổi bối cảnh, một người xa lạ gặp được pho tượng vàng, phản ứng đầu tiên sẽ là "Ta phát tài", sau đó khiêng đi, mà không phải "Liệu hắn có sống lại hay không".
Nhớ lại lúc bên ngoài Tội Nhất Điện, Chu Nhất Viên từng thi triển qua một thức này. . .
"Phòng ngự tuyệt đối, nhưng mất đi toàn bộ năng lực hành động?"
"Nếu bị người tóm lấy khiêng đi, chẳng phải vĩnh viễn không dám tỉnh lại?"
Rất rõ ràng, Chu Nhất Viên cảm thấy ở trong ngực Thụ gia, không có khả năng bị Vũ Linh Tích bắt đi, hoặc là bị vị tỷ tỷ nào đó đâm lưng, cho nên mới dám trực tiếp nhắm mắt.
Từ Tiểu Thụ suy nghĩ một chút, tiện tay ném tượng vàng về phía Phong Tiêu Sắt.
"Ngươi đến trông y."
Phong Tiêu Sắt bưng lấy tượng vàng, sắc mặt xanh biếc.
"Cho ngươi hóc. . . hóc. . . hố hai lần, còn muốn oa. . . oa. . . ta trông chừng thi thể ngươi?"
Phong Tiêu Sắt nói chuyện có hơi cấn cấn, đưa tay sờ lấy răng cửa, thế mà mất sạch!
Càng nghĩ càng giận!
Phong Tiêu Sắt xách kiếm lên, đặt trên cổ tượng vàng cứa cứa hai lần, thế mà không phá được phòng ngự!
Bờ môi Chu Nhất Viên đột nhiên khôi phục bình thường, mấp máy, thấp giọng truyền âm nói:
"Tiêu Sắt huynh, giúp ta một chút đi, ta tiêu hao quá lớn, cần khôi phục một chút, không chịu được Vũ Linh Tích đánh lén."
"Hiện tại ta là cao tầng Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, sau này hợp tác với phái chủ chiến các ngươi, ta có thể vụng trộm tạo thuận lợi."
Phong Tiêu Sắt có hơi choáng váng, khóe mắt kịch liệt run rẩy hai lần.
Thần mẹ nó, người gì thế nào!
Chu Nhất Viên ngươi trước khi gia nhập Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, rõ ràng biểu hiện rất bình thường, trầm mặc ít nói. . . ách?
Phong Tiêu Sắt quả quyết bóp tắt suy nghĩ.
Y nhanh chóng từ trong giới chỉ lấy ra một mớ dây thừng, cột chặt tượng vàng vào lưng.
"Nhớ kỹ lời ngươi nói."
"Yên tâm."
"Lại nói, trạng thái hiện tại của ngươi, có thể dùng làm tấm thuẫn hay không?"
". . ."
Tượng vàng trên lưng đột nhiên run lên, không có trả lời.
Phong Tiêu Sắt cười cười rút kiếm, cùng mấy người khác nhìn về phương xa.
Trên không trung, trái tim Vũ Linh Tích giống như cũng bị Chu Nhất Viên trộm đi, biểu lộ trên mặt méo mó đến cực điểm.
Vừa mới bắt đầu đánh, đã mất đi Thủy Tinh Cung.
Hơn nữa còn là đường đường chính chính trộm ngay trước mặt, cắt đứt huyết mạch, thần hồn liên hệ.
Một tờ giấy, hàng duy đả kích. . .
Ai có thể nhịn được!
Vũ Linh Tích có thể.
Y ý thức được Từ Tiểu Thụ không phải đần độn mang theo một đám người đến chịu chết.
Mỗi một vị Thái Hư dưới tay hắn, đều có năng lực đơn đả độc đấu với mình, thậm chí còn có thể thủ thắng.
Giống như tên Phong Tiêu Sắt mới rút kiếm kia. . .
Vũ Linh Tích không phải Hồng Y, nhưng vừa rồi lực lượng Quỷ Thú lóe lên một cái rồi biến mất, y vẫn có thể nhận ra, chỉ không cách nào khẳng định.
Trận chiến này, không thể đánh!
Phải trì hoãn!
Trên không trung, thánh kiếp oanh minh, ẩn ẩn còn truyền đến âm thanh ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông.
Vũ Linh Tích hít thở sâu, áp chế táo bạo trong lòng.
Sau khi nhìn Từ Tiểu Thụ cùng tượng vàng kia một lúc, quyết định quay người hóa thành bọt nước, xông thẳng tới chỗ thánh kiếp.
"Lão Khương, ngươi ở đâu? Ta tới cứu ngươi! Cố lên. . ."