Chương 2168: Chưởng Trung Thì Dữ Quốc, Thiên Mệnh Mặc Ta Đoạt! (1)
Chương 2168: Chưởng Trung Thì Dữ Quốc, Thiên Mệnh Mặc Ta Đoạt! (1)
Thiên địa một màu tinh hồng.
Huyết Thụ là trung tâm thế giới.
Trong bức tranh "Thi Sơn Huyết Hải", bảy đạo hư ảnh Huyết Thụ sững sững kình thiên.
Trên nhánh Huyết Thụ treo vô số bộ thây khô, khung cảnh vô cùng kinh dị.
Đây là Huyết Giới, một trong Cửu Đại Tuyệt Địa Hư Không Đảo.
Lúc này bên trong Huyết Giới, cửu thiên thánh kiếp không ngừng oanh vang, đã tới thời khắc mấu chốt.
Nhiêu Yêu Yêu cầm Huyền Thương Thần Kiếm trong tay, nhìn về phía người đeo mặt nạ hoàng kim dưới thánh kiếp, không dám tiếp tục tiến lên.
Nàng có thể tại tiền kỳ thánh kiếp đuổi theo người chặt, nhưng tam trọng thánh kiếp của Hoàng Tuyền đã tiến vào cao trào.
Lúc này tiến vào, chỉ hại không lợi.
Tuyệt địa Huyết Giới có thể ảnh hưởng đến tinh thần ý chí, Nhiêu Yêu Yêu chủ tu Tình Kiếm Thuật, thoạt nhìn không sợ. . .
Nhưng vạn nhất ở chỗ này mắc phải sai lầm, tổn thương. . . cũng là nặng nhất.
Khả năng cao sẽ bị luân hãm bên trong khốn cảnh hồng trần, trở thành một bộ thây khô trên nhánh Huyết Thụ.
Đương nhiên, đây không phải nguyên nhân khiến Nhiêu Yêu Yêu tạm dừng hết thảy hành động.
Mà là vừa rồi có mấy loại âm thanh vang lên.
"Đầu tiên là tiếng kiếm minh phong thánh, sau đó là âm thanh Số 2 cầu cứu."
"Hiện tại, là thánh âm Nhan lão đáp lại."
Nhiêu Yêu Yêu tay phải cầm kiếm, ánh mắt lấp lóe, tay trái cầm một cánh tay đứt đoạn, xoay người lại nhìn, lập tức khám phá huyễn cảnh Huyết Giới, trông thấy tình cảnh chân thực đang phát sinh phía trên Hư Không Đảo.
Phương xa, nửa vầng mặt trời trắng lóa dâng lên, đó là lực lượng Bán Thánh quang hệ đỉnh phong phơi bày ra.
Không thể nghi ngờ, một trong Tam Đế, Nhan Vô Sắc, đã bắt đầu động thủ.
Đánh ai?
Nhan lão tiền bối trăm năm hiếm khi xuất thủ một lần, chiến lực có thể so với Thánh Đế, là ai có thể khiến ông ấy động thủ?
Nhiêu Yêu Yêu không có suy nghĩ nhiều.
Đánh ai không quan trọng, quan trọng là Số 2 đang cầu cứu, Nhan lão hẳn đang trên đường cứu viện.
"Người phong thánh là Tị Nhân tiên sinh, ông ấy đang đánh với Số 2."
"Mà Số 2, đánh không lại?"
Nhiêu Yêu Yêu dựa theo những gì mình thấy ở Chân Hoàng Điện lúc trước, suy luận ra tình huống lúc này, chỉ là nàng không cách nào nghĩ thông được.
Tị Nhân tiên sinh vừa mới phong thánh!
Cho dù Số 2 đánh không lại, cũng có thể chạy đi, cần gì cầu cứu?
Đã không nghĩ ra, Nhiêu Yêu Yêu liền không nghĩ nữa, bởi vì làm như thế không có ý nghĩa, hơn nữa còn xung đột với thánh đạo của nàng.
Nàng chỉ cần đưa ra quyết định.
Tiếp tục chờ đợi Hoàng Tuyền phong thánh, mặc kệ thành công hay không, mình vẫn cứ trảm hắn; hay là chạy đi cứu viện?
Nâng cánh tay lên lắc lắc, kim sắc bay lả tả.
Nhiêu Yêu Yêu dùng chuôi kiếm chống đỡ huyệt Thái Dương, nhíu mày lại, bức bách bản thân trong vòng ba hơi đưa ra quyết định. . . đây không phải thời điểm chần chờ.
"Chặt hắn một tay, thù hận xem như tạm thời chấm dứt."
"Hoàng Tuyền rất khó giết, trên thực tế, hắn cũng rất khó phong thánh, bởi vì thiếu khuyết vật phẩm mấu chốt."
"Hiện tại hắn đang cứng rắn kéo dài thời gian, dựa vào tam trọng thánh kiếp đạt tới cực đại, giữ chân mình ở chỗ này."
"Ừm, kế điệu hổ ly sơn sao?"
Nhiêu Yêu Yêu có chút hiểu ra, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn thân ảnh tàn tạ phía dưới thánh kiếp.
"Ta thân là Kiếm Thánh, đối với cục diện hiện tại, có thể phát huy ra rất nhiều tác dụng, lại bị một tên Thái Hư giữ chân, đây là chuyện không thể được."
"Cho dù hắn phong thánh thất bại, dựa vào thuộc tính thời gian, không gian, cũng rất khó chết, đồng thời còn có nhị trọng thánh kiếp, có thể tiếp tục kéo chân ta."
"Hiểu rồi! Chân Hoàng Điện mới là trọng điểm, Hoàng Tuyền còn có hậu thủ khác?"
"Vậy ta lựa chọn. . ."
Nhiêu Yêu Yêu thoáng suy nghĩ, lập tức có đáp án.
Nàng trở tay cất kỹ cánh tay Hoàng Tuyền, xách theo Huyền Thương Thần Kiếm, liếc nhìn thánh kiếp, sau đó kiên quyết rời đi.
Ông!
Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng dị hưởng.
Nhiêu Yêu Yêu cảnh giác nắm chặt kiếm, chợt cảm thấy thời gian, không gian, dường như sai lệch.
Nàng rõ ràng đã bước ra một bước, nên đi tới phương xa, thế nhưng thân thể vẫn ở nguyên tại chỗ không thay đổi.
"Không cho ta đi? Ha!"
Nhiêu Yêu Yêu cười nhạt, quay người nhìn về phía trung tâm thánh kiếp.
Bỗng nhiên phát hiện, Hoàng Tuyền nửa tàn không chết, đỉnh đầu chẳng biết từ lúc nào bay lên Bán Thánh vị cách cao quý thánh khiết!
Hắn có Bán Thánh vị cách?
Con ngươi Nhiêu Yêu Yêu co rụt lại.
Lực lượng thời gian, không gian, bỗng nhiên tản khắp toàn trường.
Nhiêu Yêu Yêu nhất thời không thể động đậy, Bán Thánh vị cách hấp thu năng lượng tràn đầy, đang thi triển uy quang thuộc về nó.
Thánh kiếp tiến vào thời khắc điên cuồng, lôi kiếp oanh thẳng xuống, muốn đánh người độ kiếp chết không nơi chôn thân.
Hoàng Tuyền thân thể tàn bại không lùi mà tiến, duỗi cánh tay còn lại nắm chặt Bán Thánh vị cách, đặt nó vào trong thân thể.
Giờ khắc này, tầng gông cùm xiềng xích cuối cùng bị đánh vỡ, Hư Không Đảo chấn động rung động lên.
"Hoa."
Phía trên cửu thiên, hư ảnh Thời Gian Trường Hà chậm rãi lưu động.
Phía sau hư không, quang ảnh ba ngàn vị diện giao thoa trùng điệp.
Hoàng Tuyền ngẩng đầu lên, cả người tắm rửa bên trong thánh kiếp mãnh liệt, thân thể tàn phá khôi phục nhanh chóng, ngay cả lực lượng khí vận của Huyền Thương Thần Kiếm cũng không ngăn được.
"Thánh!"
"Oanh" một tiếng vang lên, khi một đạo thánh kiếp cuối cùng rơi xuống.
Thời Gian Trường Hà tiến vào lòng bàn tay, ba ngàn vị diện hóa thành Giới Tử Tu Di, Hoàng Tuyền chấp chưởng thời không hai đại thuộc tính, trên người phun ra thánh quang.
Phong thánh, thành công!
Lôi kiếp mạn thiên trong nháy mắt băng diệt, Hoàng Tuyền nắm chặt mặt nạ trên mặt, bảo thể vô thương, khôi phục trạng thái toàn thịnh.
Hắn ngưng mắt xem đến, âm trầm nói:
"Nhiêu Yêu Yêu, truy sát bản tọa lâu như vậy, hiện tại tử kỳ của ngươi đến rồi."
"Cuồng vọng!" Gương mặt Nhiêu Yêu Yêu lãnh diễm xinh đẹp tràn ngập khinh thường, Huyền Thương Thần Kiếm trong tay lăng không chỉ tới,"Thật cho rằng bước vào Bán Thánh chi cảnh, ngươi liền có thể đánh thắng ta?"
"Ha ha ha ha."
Hoàng Tuyền một tay thời gian, một tay không gian, ngửa đầu điên cuồng cười to,"Chưởng trung thì dữ quốc, thiên mệnh mặc ta đoạt! Hiện tại, ngươi lấy cái gì đánh với bản tọa?"
(Dịch: "Chưởng trung thì dữ quốc" = thời gian cùng quốc gia trong lòng bàn tay)
"Khẩu xuất cuồng ngôn!"
Thần sắc Nhiêu Yêu Yêu tràn đầy sương lạnh, rút kiếm liền động, không muốn nỏi nhảm với hạng người cuồng vọng kia.
Lúc trước bị áp chế quá lâu, hiện tại đột phá, cuồng đến không biết trời cao đất rộng, tưởng rằng mình có thể phản kháng vận mệnh bị trấn áp, ngu xuẩn. . .
Nàng đã kiến thức qua quá nhiều!
Đúng lúc này, phương xa đã không còn thấy thân ảnh Hoàng Tuyền, mà bên tai, lại vang lên tiếng cười nhẹ trêu tức:
"Tiểu cô nương, thời đại cổ kiếm tu, đã qua."
"Các ngươi là kiếm tu cao quý, tiền trung kỳ cường thế, nhưng vào Thánh cảnh, các ngươi dựa vào gì tự đắc?"
Con ngươi Nhiêu Yêu Yêu run lên.
Thật nhanh!
Lực lượng không gian?
Phóng thích lúc nào?
Suy nghĩ còn chưa kịp biến thành hành động, Hoàng Tuyền một bước thuấn di đến trước mặt Nhiêu Yêu Yêu, đã cười gằn nhấc tay lên.
Hắn đưa tay nhấn xuống đầu Nhiêu Yêu Yêu, dưới chân phát lực, không gian nổ nát vụn.
Nhiêu Yêu Yêu "Ngô" một tiếng, thân thể mềm mại mất khống chế, bị ấn chặt vào không gian, lôi thẳng tới phía trước.
"Phanh!"
Hư không lập tức phát ra một tiếng bạo hưởng.
Phần ót Nhiêu Yêu Yêu đụng vào không gian, đập ầm ầm vào hư không, giống như đập phải tấm thiết cứng rắn.
Không gian không nát, phần ót nàng trắng đỏ bắn tung tóe.