Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 222 - Chương 222: Cuối Cùng Tiểu Thụ Ra Tay, Giai Nhân Tâm Loạn Kiếm Trốn Đi

Chương 222: Cuối Cùng Tiểu Thụ Ra Tay, Giai Nhân Tâm Loạn Kiếm Trốn Đi Chương 222: Cuối Cùng Tiểu Thụ Ra Tay, Giai Nhân Tâm Loạn Kiếm Trốn Đi

"Phốc!"

Nói chuyện xoay chuyển như thế, Kiều Thiên Chi là người đầu tiên không nín được, trực tiếp phun sạch nước trà trong miệng ra.

Trình Tinh Trữ đều ngây ngốc một chút, không đợi gã mở miệng, Từ Tiểu Thụ liền tiếp tục nói:

"Nếu như thắng, ngươi liền có thể đạt được sự tôn trọng của ta cùng Tri Ôn cô nương, thua ngươi liền cho ta thành kiếm kia, thế nào?"

Tay hắn bày hướng bên cạnh, Ngư Tri Ôn một mặt buồn bực.

Các ngươi tỷ thí, lôi ta vào làm gì?

"So nhục thân?"

Trình Tinh Trữ nhìn như tức sùi bọt mép, nhưng trên thực tế vẫn giữ được lý trí, có thể đi đến vị trí này, đều không phải người đơn giản.

Vẻn vẹn hai chữ "Nhục thân", đã khiến gã liên tưởng đến truyền thuyết lưu truyền ở ngoại môn mấy ngày nay.

Từ ba đầu, Từ sáu tay, Từ chân long...

Đừng nói là, tên Từ Tiểu Thụ trước mặt chính là Từ đại sư huynh trong truyền thuyết ngoại môn, nhục thân Tiên Thiên hiếm thấy trên đời?

Giang Biên Nhạn cùng Ngư Tri Ôn lúc này cũng nghĩ đến cái gì, hai người liếc nhau, như có điều suy nghĩ.

Trình Tinh Trữ kinh nghi nói: "Cho nên ngươi... thật đúng là nhục thân Tiên Thiên?"

Thấy Từ Tiểu Thụ không có trả lời, xem như ngầm thừa nhận, gã liền cười lạnh.

Nhục thân Tiên Thiên thì thế nào?

Cho dù thân thể cứng rắn, gặp phải kiếm của mình, cũng chỉ có kết quả bị xuyên thủng!

"Quy tắc như thế cũng được, dù sao có lợi cho ngươi, chỉ là tiền đặt cược. . ."

Thắng thua đều là kiếm của mình?

Trên mặt Trình Tinh Trữ trào phúng, lắc đầu châm chọc nói: "Ngươi cho rằng ta là đồ đần ư!"

Từ Tiểu Thụ gật đầu.

Không khí yên tĩnh một giây.

"Phốc!"

Kiều Thiên Chi lần nữa miệng phun trà nóng, thủy vụ uân thiên.

Ông ta lập tức đặt chén trà xuống, hoàn toàn không dám uống tiếp, Từ Tiểu Thụ phối trà, kịch độc vô cùng!

Trên trán Trình Tinh Trữ bạo khởi ba sợi gân xanh, liên tục co rút lấy.

Gã ngụm lớn thở hổn hển, nhìn chằm chằm thiếu niên vẻ mặt thành thật đối diện, tựa hồ đánh mất công năng nói chuyện.

"Như vậy đi." Từ Tiểu Thụ thấy gã không nói lời nào, tiếp tục nói: "Nếu ngươi không thích, ta đổi quy tắc lại một chút, chúng ta so kiếm, tiền đặt cược vẫn như vậy."

"..."

Trình Tinh Trữ hoàn toàn bị nói mộng, gã cảm thấy mình giống như một con khỉ, bị người trêu đùa lấy.

"Được, liền cược như thế!"

Nhìn như xúc động rống to một tiếng, kì thực đã trải qua nghĩ sâu tính kỹ.

Tiểu tử này thật không sợ chết, vậy mà từ bỏ ưu thế Tiên Thiên nhục thân, đến so kiếm cùng mình, hắn thật cho rằng có thể toàn phương vị nghiền ép mình?

"Ngồi."

Từ Tiểu Thụ ra hiệu Trình Tinh Trữ đừng vọng động, đợi sau khi hai người ngồi tốt, mới chậm rãi nói: "Kiếm đạo kiếm đạo, không có gì ngoài "Kiếm" và "Đạo ''."

"Thế này đi, vì tránh tổn thương hòa khí, ngươi ta đều án binh bất động, chỉ dùng miệng để nói, cuối cùng linh kiếm chọn ai, đều xem ý nguyện của nó."

"Như thế nào?"

Tất cả mọi người ngây ngẩn, loại hình thức thi đấu này, cho dù là ba vị đại lão, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, trên mặt đều có chút kinh ngạc.

Trình Tinh Trữ lại vui vẻ.

Mình là chủ nhân linh kiếm, tuy nói đã lãnh hội qua công phu miệng lưỡi tức chết người không đền mạng của Từ Tiểu Thụ, nhưng muốn nói động linh kiếm...

"Ha ha, Từ Tiểu Thụ, ngươi thật tưởng mình có thể ngôn xuất pháp tùy?"

"Tỷ thí như vậy, Trình Tinh Trữ ta tiếp!"

"Phóng ngựa tới!"

Gã đè lại linh kiếm của mình, quay đầu khinh thường nói: "Ta ngược lại muốn xem ngươi làm thế nào thuyết phục..."

Ông!

Lời còn chưa dứt, kiếm trong tay kịch liệt run lên, Trình Tinh Trữ ngây dại.

Từng sợi bạch sắc kiếm khí phát phới, đây là...

"Kiếm ý?"

Gã lập tức trừng to mắt nhìn, Từ Tiểu Thụ không chỉ có nhục thân Tiên Thiên, mà còn có Tiên Thiên kiếm ý?

Kiếm thể song tu, phóng nhãn cả phiến đại lục, đều là tồn tại phượng mao lân giác, Từ Tiểu Thụ trước mặt, lại là nhân vật bực này?

Trình Tinh Trữ luống cuống, gã hoàn toàn không nghĩ tới kết quả như thế.

Chuyện này giống như có người nhớ được tên ngọn núi cao nhất thế giới, nhưng bảo hắn kể tên ngọn núi cao thứ hai thứ ba, lại rất khó làm được.

Có lẽ có, vậy người này tuyệt đối rảnh rỗi đến phát hoảng!

Trình Tinh Trữ không rảnh, cho dù trùng hợp biết Linh Cung có một tên Tiên Thiên nhục thân, cũng sẽ không chủ động tìm hiểu người này là ai.

Nếu không phải linh cơ khẽ động, gã thậm chí còn không biết Từ Tiểu Thụ chính là Từ đại sư huynh nổi tiếng ngoại môn kia.

Cho nên giờ phút này, gã chỉ có thể liều mạng ấn xuống linh kiếm.

Dù sao gã ngay cả Hậu Thiên kiếm ý cũng chưa lĩnh ngộ ra... gã đi con đường linh kỹ lưu, không phải ý cảnh lưu.

"Ngươi gạt ta?"

Trình Tinh Trữ đỏ mắt, thân là chủ nhân, vậy mà phải liều mạng dùng sức mới có thể ngăn bội kiếm rời đi, đây là sỉ nhục.

"Ta nào có lừa ngươi?"

Từ Tiểu Thụ không hiểu ra sao cả, phản hỏi: "Cho dù là sinh tử chiến, ngươi cũng không thể yêu cầu địch nhân nói hết át chủ bài cho ngươi biết, huống chi hiện tại chúng ta chỉ đang ngồi luận đạo."

Trình Tinh Trữ vô thức cảm thấy câu nói này có điểm gì đó là lạ, nhưng lạ ở chỗ nào, gã lại không nhìn ra được.

Linh nguyên phun trào, chỉ bởi vì muốn nhấn xuống ngũ phẩm bội kiếm.

Ong ong ong!

Từ Tiểu Thụ một mặt phong khinh vân đạm, thân kiếm lại rung mạnh.

Đây chính là chỗ cường đại của ý cảnh lưu, đối phó với đám gia hỏa linh kỹ lưu, chỉ cần bọn họ không sớm xuất thủ, vậy liền vĩnh viễn không thể nào xuất thủ.

Nhìn mặt mũi Trình Tinh Trữ càng ngày càng dữ tợn, Từ Tiểu Thụ nhắc nhở: "Không được ra tay nha!"

Mặt Trình Tinh Trữ tái rồi.

Cứ tiếp tục như thế gã quả thật không có cách nào khống chế bội kiếm của mình, đã như vậy, còn không bằng thuận thế chém ra một thức linh kỹ, triệt để đánh vỡ âm mưu của Từ Tiểu Thụ.

Con ngươi co rụt lại, gã lập tức rút kiếm.

Một đạo kiếm quang như muốn bay lượn ra, nhưng vào lúc này, Từ Tiểu Thụ mãnh liệt nghiêng đầu nhìn phía Ngư Tri Ôn, cô nàng như muốn khuấy động ngón tay ngọc xanh thẳm thoáng chốc cứng đờ.

Sau đó, tay áo hất lên, thiếu niên tay nâng hư không.

"Kiếm đến!"

Khanh!

Dưới một tiếng quát, linh kỹ chưa kịp sinh ra thoáng chốc vỡ nát, hóa thành linh vụ đầy trời rơi xuống.

Giống như mệnh lệnh của thần linh, linh kiếm trong tay Trình Tinh Trữ rốt cuộc không ngăn được, nhảy cẫng vụt khỏi tay, vẽ vào trong hư không một vết kiếm hoa hoàn mỹ, bảo quang lưu chuyển thẳng vào trong tay Từ Tiểu Thụ.

Đông!

Một tiếng vang trầm, vững vững vàng vàng.

Linh kiếm vào tay mang đến kình phong, trực tiếp thổi mấy sợi tóc dài trên trán Từ Tiểu Thụ, khẽ phất vào mặt Ngư Tri Ôn đang ngồi bên cạnh.

Khóe môi Từ Tiểu Thụ nhất câu, cố ý bày ra động tác ngả ngớn, giảm thấp âm thanh nói:

"Nam nhân giao đấu, ngươi không thể xuất thủ."

Ngư Tri Ôn trực tiếp nhìn ngây người.

Phong thái một tiếng "Kiếm đến", tiếp kiếm không thèm ngoái nhìn...

Cộng thêm linh vụ rơi lả tả phía sau thiếu niện, tự động khiến mọi người xung quanh trở nên mơ hồ.

Nơi đây phảng phất biến thành tiên cảnh, chỉ có nàng cùng với Từ Tiểu Thụ.

"Thình thịch!"

Nhịp tim bỗng nhiên gia tốc, khiến cho thân thể mềm mại run lên, lúc này nàng từ từ đẩy ghế lui về sau, vội vàng kéo dài khoảng cách vói Từ Tiểu Thụ.

"Két két!"

Tiếng vang chói tai lần nữa quanh quẩn ở trong đại điện, Ngư Tri Ôn không quản được nhiều như vậy.

Lúc đầu hiệp trợ trong bóng tối bị nhìn thấu đã đủ khiến người phát thẹn, Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên thu tay sấn tới...

Quá gần!

Nàng tựa hồ tiếp xúc với mặt Từ Tiểu Thụ!

"Thình thịch, thình thịch..."

Giữa sân, linh vụ thơi rơi xuống.

Nam nữ thiếp thân đối mặt, trực tiếp khiến cho Trình Tinh Trữ phun trào đố kị.

"Chết đi cho ta!"

Gã đằng nhiên đứng dậy, bất chấp quy củ cái chim gì, chỉ muốn một quyền đánh nát đầu Từ Tiểu Thụ, đoạt lại linh kiếm!

"Ngồi xuống!" Từ Tiểu Thụ không thèm quay đầu, thốt lên một tiếng.

Oanh!

Tiếng nổ oanh minh lập tức ứng thanh, Trình Tinh Trữ khó khăn lắm mới đứng dậy, lại bị một đạo kiếm khí xuyên qua thân thể.

Không chỉ xoắn nát chỗ ngồi, mà còn cưỡng ép gấp khúc hai chân gã, giống như đang ngồi trên chiếc ghế vô hình.

Lúc này Từ Tiểu Thụ mới dời mắt khỏi gương mặt xinh đẹp ửng hồng của Ngư Tri Ôn, quay đầu liếc nhìn người gây náo loạn.

Cầm kiếm nhẹ vỗ mặt bàn, âm thanh hắn chậm mà nhạt, thản nhiên nói:

"Nói cùng ngồi luận đạo, liền ngồi luận đạo..."

"Không ngồi, sao có thể luận đạo?"
Bình Luận (0)
Comment