Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 2262 - Chương 2262: Phàm Nhân Chi Lực, Sánh Vai Thánh Đế (2)

Chương 2262: Phàm Nhân Chi Lực, Sánh Vai Thánh Đế (2) Chương 2262: Phàm Nhân Chi Lực, Sánh Vai Thánh Đế (2)

Ai?

Ai dám nghịch thiên mà đi?

Dùng thân thể phàm nhân, ý đồ sánh vai Thánh Đế?

Cho dù không tin, nhưng chuyện đang phát sinh trước phát, không phải như thế sao?

"Chống đỡ cho ta!!"

Phía trên Đọa Uyên, phía dưới U Minh Quỷ Đô, Vũ Linh Tích cơ hồ bị kẹp thành miếng thịt, trừng muốn rách cả mí mắt.

Sơn mạch vỡ vụn, giang hà treo ngược, di tích rơi xuống. . .

Hết thảy mọi thứ oanh vào hư ảnh Thứ Diện Chi Môn, sau đó bị lực lượng cổ lão thôn phệ, biến mất không thấy đâu.

Thứ nhưng, U Minh Quỷ Đô quá lớn!

Ma Đế Hắc Long tới một chiêu Hắc Long Bãi Vĩ, có thể khiêu động một mảnh lục địa, lực lượng không cần bàn cãi!

Hư ảnh Thứ Diện Chi Môn chỉ kháng được một sát na.

Thời điểm vạn chúng chú mục, hư ảnh cổ môn mơ hồ xuất hiện vết nứt, sau đó ầm vang vỡ vụn, hóa thành tinh ban, bị U Minh Quỷ Đô bao phủ.

"Phốc!" một tiếng vang lên, Vũ Linh Tích tiếp nhận hư ảnh Thứ Diện Chi Môn vỡ vụn phản phệ, cùng các loại đồ vật oanh trúng, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân nứt toát.

Y nhỏ bé như thế.

Thời điểm rơi xuống đất, y chẳng khác gì hạt bụi, nhỏ không thể thấy.

Ngoại trừ Tư Đồ Dung Nhân, căn bản không có mấy người biết được vừa rồi nghịch thiên mà đi, chính là Vũ Linh Tích.

Càng không ai biết được thảm trạng hiện tại của y.

"Chết!"

"Tuyệt đối sẽ chết!"

"Nếu ta đi vào, nhất định sẽ giống như y, chết là cái chắc!"

Bên trong Thiên Cơ Thần Sứ, hai mắt Tư Đồ Dung Nhân nổi đày tơ máu, suy nghĩ hỗn loạn.

Hắn cứ như vậy nhìn tới, không có hành động.

Sau khi hư ảnh Thứ Diện Chi Môn vỡ vụn, Vũ Linh Tích vốn nên bị phế tích vùi lấp, trong lúc hỗn loạn, Thủy Chi Áo Nghĩa trận đồ đột nhiên sáng lên.

"Ông!"

Phạm vi trận đồ bất quá vài dặm.

Nó giống như một góc của băng sơn, muốn chống lấy toàn bộ biển sâu va chạm, chống lấy U Minh Quỷ Đô!

"Hà tất làm đến mức này?"

"Đây mới thật là châu chấu đá xe!"

Tư Đồ Dung Nhân đã tê cả da đầu, bị tinh thần ương ngạnh của Vũ Linh Tích chấn kinh.

Gia hỏa này chỉ là một tên Trảm Đạo nho nhỏ, y rõ ràng không cần làm nhiều như thế, y chỉ là thế hệ thanh niên!

Thế nhưng. . .

Trong chớp mắt nào đó, Tư Đồ Dung Nhân bỗng nhiên hiểu ra.

Có lẽ bởi vì mấy năm nay, Linh bộ thủ tọa Vũ Linh Tích một thân một mình không nơi tựa, thừa nhận hết thảy áp lực vị trí kia mang đến.

Cho nên. . . y đã sớm quen rồi?

"Thủy Thế Giới • Địch Linh Chi Quốc!"

Ngẩng đầu lên, hắc ám liên miên bất tận.

Mà giờ khắc này, bản thân Vũ Linh Tích trở thành ánh rạng đông.

Song chưởng kết ấn, mãnh liệt vỗ lên, trực diện toái thạch đang rơi xuống.

Thủy Chi Áo Nghĩa trận đồ từ chân dời lên đỉnh đầu, phát ra ánh sáng nhạt, chiếu rọi U Minh Quỷ Đô đang rơi xuống.

Trong sát na, lực lượng sinh linh hơn mười dặm liên thông, lực lượng thủy trạch tự nhiên do vạn sự vạn vật thai nghén, bị điều động.

Từ sương mù hội tụ thành giọt, xen lẫn thành sông, lao nhanh như biển, gào thét vỗ bờ.

"Ầm ầm. . ."

Mấy trăm dặm xung quanh hóa thành thế giới nước xanh thẳm, muốn chống đỡ lục địa đang rơi xuống, quả thật buồn cười.

U Minh Quỷ Đô rơi xuống, thời khắc va chạm, thế giới do nước tạo thành ầm vang nổ tung, hóa thành vô số hạt mưa rơi xuống.

Không có nửa điểm tác dụng!

Sắc mặt Vũ Linh Tích dữ tợn nghiêm nghị, lập tức nuốt vào một giọt thánh huyết.

Thời điểm thân thể thừa nhận lực lượng thánh huyết phản phệ, y tiếp tục xuất kích, hội lực lượng thủy trạch vỡ vụn, sau đó tản ra bốn phương tám hướng.

Từ trăm dặm, đến ngàn dặm, đến vạn dặm. . .

Chỉ một thoáng, được lực lượng thánh huyết gia trì, phạm vi linh kỹ của Vũ Linh Tích đạt tới cấp độ hoàn toàn mới.

Phía trên U Minh Quỷ Đô, giọt sương ẩn chứa bên trong vô số sinh tử chi linh, toàn bộ bị điều động.

Giang hà, hồ nước, dòng lũ. . . hội tụ thành từng đạo trợ lực, từ dưới nâng lên, hóa thành trụ chống trời, cố gắng chống lấy U Minh Quỷ Đô.

"Ầm ầm ầm ầm ầm."

Từng mảnh gò núi sông ngòi, các loại di tích nhao nhao bị chống ngược lên.

Vũ Linh Tích, giống như đang bổ thiên!

Sau khi thánh lực tràn lan, rất nhanh, toàn bộ hàm lượng nước bên trong U Minh Quỷ Đô bị điều ra, lần nữa hóa thành thế giới nước xanh thẫm.

"Nhẹ bớt!"

Toàn thân Vũ Linh Tích rạn nứt, vẫn có thể cảm nhận được trọng lượng phía trên biến hóa.

Mảnh lục địa từ trên trời rơi xuống, bởi vì hàm lượng nước bị y rút đi, nhẹ hơn không chỉ gấp đôi!

Y lần nữa kết ấn quyết, thúc đẩy thế giới nước chống lấy U Minh Quỷ Đô, từng đầu thủy long từ trong thế giới nước nhô lên, đâm vào lục địa đang rơi xuống!

Tiếng "ầm ầm" vang lên không dứt, đám người đang quan chiến bên ngoài Đọa Uyên nhìn đến ngất ngây.

Bọn họ đã nhìn ra là ai đang xuất thủ.

Mặc dù áo nghĩa trận đồ so với U Minh Quỷ Đô, căn bản không đáng nhắc tới, thế nhưng Thủy Chi Áo Nghĩa, cũng chỉ có Vũ Linh Tích mới có thể sử dụng.

Cho nên, một tên Trảm Đạo nho nhỏ, dùng hết sức lực bình sinh, cố gắng ngăn cản một kích của Thánh Đế, cùng với U Minh Quỷ Đô đang rơi xuống?

"Vũ Linh Tích. . ."

Hai mắt Tư Đồ Dung Nhân dại ra, tựa hồ nhận thức lại người này.

Nhìn U Minh Quỷ Đô rơi xuống, vô số cột nước chống lấy. . .

Mặc dù nó thật ngăn U Minh Quỷ Đô rơi xuống, nhưng nhìn tổng thể mà nói. . . chỉ là hạt cát trong sa mạc.

Giờ khắc này, trong lòng Tư Đồ Dung Nhân tựa hồ có thứ gì đó bị nhen lửa.

Hắn phi thân lao đi.

"Vũ Linh Tích, ta đến giúp ngươi!"...

"Khá lắm, có con ruồi?"

Một bên khác, Từ Tiểu Thụ cưỡi trên đầu Thánh Đế, vốn đang ngây ngốc nhìn đại chiêu "Lục Địa Đả Kích".

Nào ngờ dưới công kích như thế, vẫn có người hóa thành thiêu thân lao đầu vào lửa.

Cách quá xa!

Dưới U Minh Quỷ Đô rộng mấy chục vạn dặm oanh kích.

Lúc đầu, Từ Tiểu Thụ thậm chí không thể vận dụng Cảm Giác xem xem là ai đang cản trở lục địa rơi xuống.

Nhưng Thủy Chi Áo Nghĩa trận đồ sáng lên, hắn liền đoán được.

"Không sợ chết?"

"Đã như vậy, còn muốn ngăn cơn sóng dữ?"

"Thật cho rằng ngươi là Thiên Mệnh Chi Tử, có thể nghịch thiên mà đi?"

Nghĩ đến đây, nhìn sâu kiến dùng hết tất cả vốn liếng, vẫn không thể ngăn cản U Minh Quỷ Đô rơi xuống.

Trong đầu Từ Tiểu Thụ chỉ còn lại một ý niệm, can đảm lắm!

Đột nhiên, tâm tính nhất chuyển, hắn có cảm giác mình biến thành trùm phản diện.

Dựa theo kịch bản, không phải kẻ địch cho mình áp lực lớn lao, sau đó mình nghịch thiên cải mệnh hay sao?

Rất nhanh, Từ Tiểu Thụ tỉnh ngộ.

Mình từ đầu đến cuối, vẫn luôn là trùm phản diện Thánh Thần đại lục, là người của Thánh Nô!

"Long bảo, nghiền chết y, gia hỏa này cũng là kẻ đáng chết!"

Từ Tiểu Thụ ngồi trên đầu rồng khoa tay múa chân, phấn khởi dị thường.

Phong thủy luân chuyển!

Ngày này rốt cuộc đến, các ngươi nhỏ yếu như thế, mà ta. . . giống như Thần linh!

"Không được gọi bản đế là long bảo!"

Ma Đế Hắc Long vô cùng tức giận quát lớn.

Nhưng động tác của nó lại vô cùng trôi chảy, không có nửa điểm do dự, lần nữa ra sức.

"Hạng giun dế, sao dám chống lại lực lượng Thánh Đế?"

Đuôi rồng màu đen giống như có thể vung đoạn Hư Không Đảo, nguyên bản cắm vào U Minh Quỷ Đô, lúc này bỗng nhiên giơ lên.

"Ba!"

Hắc Long Bãi Vĩ.

Thủy Thế Giới • Địch Linh Chi Quốc do Vũ Linh Tích vận dụng toàn bộ sức lực ngưng tụ ra bị quất nát, vỡ thành bọt biển.

"Ngọa tào. . ."

Ánh mắt Tiểu Thụ bỗng nhiên cứng đờ

Lực lượng do thánh lực cùng áo nghĩa ngưng tụ ra, nói không còn liền không còn?

Rất nhanh, hắn đỉnh lấy ngoại hình Song Dực Hắc Ma Cuồng Bạo Cự Nhân, một lần nữa đứng trên đầu rồng, vỗ đùi, phát ra tiếng cười điên cuồng đặc trưng của nhân vật phản diện:

"Thằng hề! Thằng hề!"

"Ha ha ha ha, nhưng rất sảng khoái, ngươi khiến ta cảm thấy rất thú vị. . . Long bảo quất nó! Tiếp tục quất!"

Phía dưới U Minh Quỷ Đô, thân hình Vũ Linh Tích mất khống chế, bị phản phệ bay ngược, toàn thân nổ tung, máu thịt be bét.

Trong người không thừa một giọt lực lượng nào.

Thiên tài, thiên tài chỉ là tư chất một người.

Trảm Đạo chính là Trảm Đạo, cho dù hiện tại y đột phá, trở thành Thái Hư.

Thế nhưng so với Thánh Đế, chẳng khác gì từ con kiến so với cự nhân, trở thành kiến chúa so với cự nhân.

"Bất lực. . ."

Vũ Linh Tích nhắm mắt lại

U Minh Quỷ Đô ầm vang rơi xuống, hoàn toàn bao phủ phủ y, Nhiêu Yêu Yêu cùng Nhan Vô Sắc.

Đúng lúc này, bên tai vang lên một đạo âm thanh không có chút tình cảm:

"Ta, thức tỉnh từ trong hỗn độn. . ."
Bình Luận (0)
Comment