Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 230 - Chương 230: Cờ Ẩn

Chương 230: Cờ Ẩn Chương 230: Cờ Ẩn

"Từ! Tiểu! Thụ!"

Thập Chỉ Văn Chủng Thuật còn chưa kịp ngưng tụ thành công, sau lưng đã truyền đến âm thanh nghiến răng nghiến lợi.

Quay đầu.

Triệu Tây Đông!

"y ui, sao ngươi lại ở đây?" Từ Tiểu Thụ hơi kinh ngạc.

"Sao ta lại không thể ở đây, có phải ta không đến, ngươi còn muốn tiếp tục trồng thêm mấy tên nhân viên chấp pháp xuống đất phải không?!"

Sắc mặt Triệu Tây Đông tái xanh, y nộ chỉ hai tên "củ cải" ở dưới đất, hai người bên trong xấu hổ cúi đầu, chỉ muốn vùi sâu vào lòng đất.

Quá mất mặt!

Từ Tiểu Thụ vội vàng thu liễm năng lượng trên tay, đã Triệu Tây Đông đuổi tới, vậy hôm nay không thể lấy mạng Lam Tâm Tử rồi, thật đáng tiếc.

"Không có gì, là bọn họ muốn tiến vào, ta chỉ giúp họ." Hắn nhìn về phía hai người trong đất, hỏi: "Đúng không?"

"..."

Hai người này hoàn toàn mộng, CMN ai muốn bị cắm vào đất chứ?

Triệu Tây Đông xuất hiện, bọn họ muốn phản bác một chút, nhưng đột nhiên nghĩ lại, Triệu Tây Đông cũng không phải mỗi ngày đều ở bên cạnh bọn họ...

Từ Tiểu Thụ, ngược lại rất có thể!

Trong lúc nhất thời, hai người đúng là không có dám nói một câu.

Triệu Tây Đông nhìn hai tên "củ cải" không dám hừ một tiếng, liền vô cùng tức giận, y chỉ vào Lam Tâm Tử ở phía sau nói: "Vậy người kia là thế nào?"

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong đầu lại hơi kinh ngạc.

Lam tiên tử người có tên cây có bóng, nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy nữ tử kia bị đánh thê thảm như thế.

"Nàng?"

Từ Tiểu Thụ đồng dạng quay đầu, nhìn Lam Tâm Tử đang lén lén lút lút cắn thuốc, tiếc hận nói: "Nàng muốn giết ta, ta tự vệ phản kích."

Động tác của Lam Tâm Tử cứng đờ.

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 1."

Triệu Tây Đông nổi trận lôi đình.

"Tự vệ phản kích, nhân viên chấp pháp đã đến, ngươi còn tự vệ phản kích? Chiếc đại đỉnh này lại là thế nào?" Y tiếp tục nộ chỉ bồn tắm lớn bên cạnh Từ Tiểu Thụ.

"Đại đỉnh?"

Từ Tiểu Thụ ngây người, vậy mà có thể nhìn ra đó là đại đỉnh?

Cũng đúng, gia hỏa này có khả năng gặp qua Tang lão...

Hắn ưỡn ngực ngửa đầu: "Ngươi vừa nói nó là đại đỉnh, đương nhiên là lấy ra luyện đan, chẳng lẽ còn có thể dùng để nện người?"

Hai cây củ cải: ? ? ?

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 1."

Quần chúng vây xem phốc một tiếng liền phun ra, nói là nói như vậy, nhưng hành động cùng lời nói của ngươi không giống a!

Triệu Tây Đông bình tĩnh lại, đủ rồi, hôm nay đã nói chuyện với Từ Tiểu Thụ đủ rồi, tiếp tục nói nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Y thản nhiên nói: "Đi Linh Pháp Các một chuyến, không cần nhiều lời."

Từ Tiểu Thụ sao có thể đi với y?

Không giết được người, còn bị bắt đi chấp pháp, buồn cười!

"Nội môn không cấm tư đấu!" Hắn lớn tiếng nói.

"Ha ha, xem ra ngươi rất rõ ràng quy tắc, vậy ngươi có biết, xuất thủ ẩu đả nhân viên chấp pháp, phải chịu tội gì?" Triệu Tây Đông cười nhạt.

"Chuyện này không liên quan đến ta, là nó xuất thủ."

Từ Tiểu Thụ chỉ bồn tắm lớn bên cạnh, Triệu Tây Đông lập tức tức giận đến phát run.

XXX bồn tắm lớn xuất thủ...

"Ngươi không dùng nó, nó còn có thể nện người?"

"Ta chỉ đứng yên ở trong nội môn, liền có người muốn giết ta!" Từ Tiểu Thụ cãi lại nói.

Một lời này vừa ra, ý cười trên mặt đám người vây xem liền ngưng trệ.

Thiếu niên trước mặt quả thật rất khôi hài, nhưng chân chính nói đến, gia hỏa này lại chính là nhân vật bi kịch!

Vô cớ chọc phải nội môn đại lão, mỗi ngày đều phải trải qua sinh hoạt nơm nớp lo sợ.

Nếu như đổi thành mình, liệu mình có thể kiên trì được lâu như vậy?

Triệu Tây Đông nhất thời không biết phải nói gì, y nghĩ tới Văn Trùng.

Nguyên lai, hết thảy mọi chuyện, xét đến cùng, đều là do mình sao?

Nếu như ngày đó, mình không thất trách...

y?

Không đúng!!!

Rõ ràng là đang nói chuyện Từ Tiểu Thụ ẩu đả nhân viên chấp pháp, sao lại đi chệch?

Y hít một hơi thật sâu, nhìn thần sắc có chút ủy khuất của Từ Tiểu Thụ, trong lòng không khỏi thao đản một trận.

Tiểu tử này, khó lòng phòng bị a!

"Được, ngươi không muốn đi cũng không sao, giao hung khí ra, sau này ngươi dám động thủ một lần, ta liền thu ngươi một kiện!" Triệu Tây Đông lạnh lẽo nói.

Y không tin, mình không trị được tiểu tử này!

"Ngươi muốn bồn tắm này?"

Sắc mặt Từ Tiểu Thụ cổ quái lên,"Nói thật, thứ này không phải của ta, nó là của Tang lão, ngươi còn muốn không?"

Tang lão?

Răng của Triệu Tây Đông lại bắt đầu ê ẩm, lại là Tang lão, ngươi mẹ nó sao mỗi lần đều có dính đến Tang lão?

Nhưng mà nhìn đại đỉnh trước mặt, thật giống như đan đỉnh của Tang lão.

Không, cái trước mặt nhỏ hơn một chút, nhưng vừa nhìn liền biết nhất mạch tương thừa.

Lại liên tưởng đến những chuyện trước đó, tựa hồ mỗi lần mình muốn ra tay với Từ Tiểu Thụ, luôn có một loại lực lượng không thể kháng cự, cản trở mình hành động.

Hoặc là trùng hợp, hoặc là trong cõi u minh dẫn dắt, thậm chí lấy hình thái nhất định, trực tiếp biểu đạt ra đến.

Có lúc là Diệp Tiểu Thiên, có khi là Tiếu lão đại, thậm chí là người bịt mặt?

Triệu Tây Đông cảm thấy mình đã mò tới đầu mối gì, y thuận thế mò xuống...

Chẳng lẽ, Từ Tiểu Thụ thật có quan hệ gì với Tang lão?

Sư đồ?

Y lại bị giật nảy mình, đây cũng không phải lần đầu tiên y nghĩ đến, nhưng Tang lão rõ ràng chỉ có một đồ đệ.

Mộc Tử Tịch...

Không đúng!

Con ngươi Triệu Tây Đông lập tức co rụt lại.

Mộc Tử Tịch?

Đúng rồi!

Mỗi lần mình mò ở đây, đều sẽ bị tư duy nhìn như phổ thông, kì thực là tồn tại lớn nhất không thể đối kháng chặn đứng.

"Từ Tiểu Thụ, thật có quan hệ với Tang lão, Mộc Tử Tịch chỉ là tồn tại che giấu tai mắt người khác?"

Đạt được kết luận như thế, trái tim Triệu Tây Đông lập tức phanh phanh đập mạnh.

"Vì sao?"

Nếu như Từ Tiểu Thụ thật là đồ đệ của Tang lão, vì sao không thể nói ra?

Tuy đầu óc gia hỏa này không được bình thường, nhưng thực lực thật không thể chê, tư chất cơ hồ là có một không hai ở trong nội môn, nói là Linh Cung đệ nhất nhân cũng không quá.

Tại sao phải giấu?

Có lẽ bởi vì lúc trước kết giao quá nhiều bạn gái, cho nên trực giác của Triệu Tây Đông cực kỳ chuẩn, y tựa hồ ngửi được mùi vị không tầm thường.

Không phải ở Linh Cung, mà giống như một ván cờ lớn, Từ Tiểu Thụ là một quân cờ ẩn.

Thế nhưng, hiện tại thiếu niên trước mặt đã như thế rồi, mà còn phong mang bất lộ...

Thời điểm hạ cờ chân chính, sẽ là cảnh tượng như thế nào?

"Hô!"

Đè xuống chấn kinh trong lòng, Triệu Tây Đông nhìn về phía thiếu niên vẫn treo nụ cười người vật vô hại ở trên mặt, nội tâm bắt đầu rụt rè.

Thủ đoạn của mấy lão già kia, lúc trước y đã được lĩnh giáo qua.

Nếu như không phải bởi vì bọn họ, có lẽ mình sẽ không ở lại Linh Cung làm một tên chấp pháp nho nhỏ...

"Kẻ đáng thương sao?"

Có đôi khi Triệu Tây Đông không muốn mình thông minh như vậy, khó được lúc hồ đồ, thế nhưng hết lần này tới lần khác não bộ không đồng ý.

Y không muốn trở thành người trong cục!

Chạy càng xa càng tốt!

"Từ Tiểu Thụ, ngươi đi đi." Trong giọng nói, đột nhiên xuất hiện vẻ bất lực.

Từ Tiểu Thụ đã sắp lấy lệnh bài Tang lão ra, nào ngờ đại hồng nhân Linh Pháp Các lại muốn thả mình rời đi.

Nhìn cột tin tức xuất hiện một sóng lớn "Nhận hoài nghi", hắn thật không biết tên kia đang não bổ chuyện gì.

Bất quá không quan trọng!

Từ Tiểu Thụ thu thập xong đồ vật, nhất chỉ hậu phương: "Nàng bị thương, ta dìu nàng rời đi a."

Lam Tâm Tử: ? ? ?

Trên trán Triệu Tây Đông nhất thời gân xanh dũng động, gia hỏa này được một tấc lại muốn tiến một thước!

"Từ Tiểu Thụ, ngươi đừng quá..."

"Từ Tiểu Thụ?"

Một âm thanh nhẹ nhàng chậm chạp ngắt lời y, đám người nghiêng đầu nhìn lại, mới phát hiện người tới là một nam tử, thân thể to lớn của gã phảng phất có thể chống cả bầu trời.

"Lộc cộc!"

Quần chúng vây xem ngưng trệ, thầm nuốt nước bọt.

"Tới?"

Từ Tiểu Thụ đồng dạng nghe tiếng xoay nhìn, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy thân ảnh khôi ngô cao hơn hai thước.

Quanh cằm nam tử có một lớp râu cứng rắn, cơ bắp dưới áo gai lộ ra đường cong kinh người, áo choàng theo gió tung bay.

Mí mắt Từ Tiểu Thụ hạ thấp, hắn tựa hồ biết người đến là ai.

Tiến lên một bước, hắn hữu hảo đưa tay ra.

"Lần đầu gặp mặt."

Trương Tân Hùng từ trong ngực móc ra một tờ giấy, giống như cự nhân nhìn xuống, so sánh với Từ Tiểu Thụ chỉ đứng đến ngực mình.

Đông một tiếng vang lên, tờ giấy rơi xuống đất.

Trên đó, là ảnh chân dung Từ Tiểu Thụ.
Bình Luận (0)
Comment