Chương 2337: Đương Đầu Thánh Đế (1)
Chương 2337: Đương Đầu Thánh Đế (1)
"Tức chết lão hủ!"
"Thật tức chết lão hủ rồi!"
Bên ngoài Kỳ Tích Sâm Lâm, Mai Tị Nhân nắm chặt quạt xếp, cước bộ nhanh chóng.
Ông ta trừng mắt nhíu mày nhìn tới phương xa, cảm thụ lực lượng Thánh Đế cuộn trào, mở miệng mắng to, thế nhưng ngữ khí lại vô cùng lo lắng:
"Thật không biết Từ Tiểu Thụ học những thứ này từ ai, phát ngôn bừa bãi, không biết xấu hổ như thế, truyền ra không phải tổn hại thanh danh lão hủ sao?"
"Hắn chỉ là một đứa bé, chưa rõ thị phi, ai dám dạy hắn những thứ này?"
"Còn nữa, hài tử nhỏ như vậy, sao có thể lỗ mãng tiếp nhận vĩ lực Thánh Đế."
"Đến cùng hắn thật không muốn sống, hay là có người ép buộc?"
Mai Tị Nhân liếc nhìn Bát Tôn Am, càng nói càng tức, ông ta giẫm mạnh xuống gốc cây trước mặt,"Bành" một tiếng, gỗ vụn bay khắp nơi.
Quạt xếp nộ chỉ hư không,"Đừng để lão hủ biết được, bằng không nhất định cho hắn biết tay!"
Bát Tôn Am mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, vốn định giữ im lặng.
Nhưng nhìn gốc cây bị đạp thành mảnh vụn, y chỉ có thể thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Không ai dạy hắn những thứ này, ta chỉ mới gặp hắn mấy lần mà thôi."
"Lão hủ nói ngươi sao?" Mai Tị Nhân nổi giận đùng đùng xoay đầu lại,"Không ai dạy, chẳng lẽ thật có người sinh ra đã biết?"
"Biết đâu được?" Đã biết hổ giận, không vuốt râu hùm, Bát Tôn Am tránh đi lửa giận của lão tiên sinh, y vẫn rất tôn kính tiền bối.
"Hắn tốt nhất sinh ra đã biết, đừng để lão hủ biết được là ai làm hư hắn!" Mai Tị Nhân hung dữ trừng Bát Tôn Am, cuối cùng thở dài một hơi, nói:
"Bất quá cũng đúng, phụ mẫu trong thiên hạ ai lại nhẫn tâm như vậy?
"Hổ dữ không ăn thịt con, lợi dụng hậu bối, ngũ lôi tru diệt đều không đủ, càng đừng nói đến đốt cháy giai đoạn, quán thể thâu lực, mà không phải bất tri bất giác, xuân phong mộc vũ giúp nó trưởng thành?"
Ngừng tạm, Mai Tị Nhân nắm lấy quạt xếp, ánh mắt như kiếm, quay lại nhìn: "Lời này của lão hủ, có lý hay không?"
Bát Tôn Am há to miệng, không dám gật bừa,"Quả thật có một chút đạo lý. . ."
"Chỉ có một chút?" Mai Tị Nhân dựng râu trừng mắt.
"Từ Tiểu Thụ không phải người thường, quán thâu lực lượng Thánh Đế, cũng không phải đốt cháy giai đoạn, càng sẽ không tổn hại đạo cơ, ngược lại có thể giúp hắn làm quen với loại lực lượng này. . ."
"Hửm? Ý ngươi là để hắn mơ tưởng xa vời, còn "Không tổn hại đạo cơ", đây là đang giúp ai giải vây? Ngươi nhìn trạng thái hiện tại của hắn, rất tốt sao?" Mai Tị Nhân chỉ vào hư không.
Bát Tôn Am giương mắt nhìn lên, đôi mắt đục ngầu căn bản không nhìn được xa như vậy, chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa màu trắng.
"Ta không nhìn thấy, ta chỉ là một tên Hậu Thiên tam cảnh. . ."
Mai Tị Nhân bị nghẹn đến bốc khói, nổi giận đùng đùng, mở quạt xếp ra:
Hủ mộc bất khả điêu!
(Gỗ mục không thể điêu khắc)
"Theo lão hủ thấy, hắn chính là học theo ngươi!" Mai Tị Nhân nhanh chóng lay động quạt xếp, kém chút nhét mấy chữ to kia vào trong hốc mắt Bát Tôn Am.
"Chuyện này ta không dám nhận, ta không dạy hắn những thứ kia, ngài nói Tang Thất Diệp dạy còn được."
"Ha, ngươi không dạy, người khác liền không học?" Mai Tị Nhân cười lạnh:
"Giáo hóa chi đạo, há cần ở trước mặt đích thân dạy dỗ?"
"Là ai tại lối rẽ dựng lên một ngọn cờ?"
"Người sau tuổi nhỏ thị phi bất phân, nhìn cờ mà đi, chẳng phải dễ dàng lạc lối?"
Bát Tôn Am nghe được lời này, hơi nhíu mày lại,"Tị Nhân tiên sinh, ngài đang nói gì?
"Ngươi nhìn bộ dáng hắn hiện tại, giống ai?" Mai Tị Nhân khép quạt chỉ tới.
Lực lượng Thánh Đế cuốn lấy hư không, từng đạo âm thanh càn rỡ xa xa truyền tới.
Gì mà "Hạng giun dế, ồn ào nhao nhao". . .
Gì mà "Sao dám chọc ta, bất kính vô địch". . . .
Toàn bộ phóng đại!
Bát Tôn Am nghe thế liền vui lên, nhớ lại tuổi trẻ khinh cuồng, cùng Ôn Đình cầm kiếm hành tẩu thiên hạ, sau đó nụ cười cứng đờ.
"Tị Nhân tiên sinh, có lời gì ngài cứ nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng như thế."
"Được! Vậy lão hủ nói thẳng với ngươi, hắn không phải học theo ngươi, thì học theo ai?"
"Ta chưa từng dạy. . ." Bát Tôn Am nói đến đây dừng lại, ý thức được con đường của mình đã bị phá hủy, giáo hóa chi đạo, không cần đích thân dạy dỗ?
"Hừ!" Lão Kiếm Thánh hừ lạnh một tiếng, lời nói xoay chuyển,"Nếu hắn xảy ra chuyện, ai đến phụ trách?"
"Ta. . ."
"Ngươi phụ trách nổi?" Mai Tị Nhân đã sớm chuẩn bị, cất giọng ngắt lời, ánh mắt xuyên thấu tâm linh, đâm thẳng lòng người:
"Ngươi lại muốn bồi dưỡng một "ngươi" khác?"
"Ba hơi Tiên Thiên, ba năm Kiếm Tiên, yên lặng hơn ba mươi năm, trở về còn tại Hậu Thiên?"
Bát Tôn Am nghe thế, con ngươi không khỏi híp lại, lãnh quang lấp lóe.
Lời này rất sắc bén, không khác gì xé mở vết sẹo trong lòng, xát muối vào vết thương!
Nhưng tính tình cổ kiếm tu vốn đi thẳng về thẳng, Mai Tị Nhân ôn nhuận như ngọc quấn lâu như vậy, đã cho đủ mặt mũi.
Đi thẳng vào vấn đề, là Bát Tôn Am tự mình yêu cầu.
Lúc này trực tiếp thẳng thắng, cũng không thể trách lão Kiếm Thánh Mai Tị Nhân.
Bát Tôn Am trầm mặc im lặng.
Cuộc đời y chỉ "Thất bại" một lần duy nhất, không cách nào giải thích, cũng không cần giải thích.
Trông thấy Tiểu Bát trầm mặc, trong mắt Mai Tị Nhân hiện vẻ không đành lòng, nhưng ông ta không hối hận nói ra những lời này.
Ông ta không chỉ nhìn hiện tại, mà còn thấy được tương lai Từ Tiểu Thụ phong mang tất lộ.
Nếu như ngay cả ông ta cũng không dám mở miệng, thử hỏi thiên hạ này, còn ai dám ở trước mặt Bát Tôn Am lên tiếng vì Từ Tiểu Thụ?
"Tị Nhân tiên sinh yên tâm, ta sẽ bảo vệ hắn trưởng thành." Bát Tôn Am đánh vỡ yên lặng, không có cam đoan, không có thề thốt, chỉ nói ra một câu vô cùng đơn giản.
Mai Tị Nhân nhìn chằm chằm y hồi lâu, sau đó dời mắt, bước lên trước mấy bước, lưu lại một cái bóng lưng, miệng sắc như kiếm không tha người,"Hựu Đồ đều không bảo vệ được ngươi."
Thân thể Bát Tôn Am không động, quần áo không gió bay, nứt ra mấy đạo vết kiếm.
Kiếm khí trong cơ thể tựa hồ có chút không áp chế được, muốn xông phá, cắt vỡ hư không.
Bát Tôn Am lại trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cất bước tiến về trước.
Kiếm khí quấn quanh dấu chân lưu lại, thật lâu không thể tiêu tan.
"Không sao."
"Ta không phải Hựu Đồ, Tiểu Thụ cũng không phải ta. . ."...
"Là ai gọi thẳng tên ta!"
Phía trên di tích Tội Nhất Điện, Từ Tiểu Thụ đột nhiên quát to, Bạch Viêm hỏa hải cuộn trào, đè xuống ngàn vạn nghị luận.
Linh niệm của hắn đã được lực lượng Thánh Đế cường hóa đến mức vô cùng mẫn cảm, có thể rõ ràng nghe thấy đám Luyện Linh Sư bên dưới nghị luận ầm ĩ.
Thậm chí những nơi linh niệm không quét tới, chỉ trích nhằm vào ba chữ "Từ Tiểu Thụ", tựa hồ cũng truyền thẳng vào tai.
Tình huống rất quen thuộc.
Gọi thẳng Thánh danh, chính là đại bất kính!
Từ Tiểu Thụ biết, đây là năng lực của Bán Thánh.
Nhưng hắn không có Bán Thánh vị cách, vẫn chưa chân chính đạ tới cảnh giới Bán Thánh.
Cho nên, hắn không cách nào ngược dòng tìm hiểu những người đang nghị luận hắn phía trên Hư Không Đảo.
Mặc kệ.
Hiện tại quan trọng nhất, vẫn là cho Nhiêu Đáng Yêu "Bất kính vô địch" một bài học.
Hỏa lực trong cơ thể thật không ép nổi nữa, cấp bách chờ phát tiết!
"Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa ngươi lại chui vào, Nhiêu Đáng Yêu, hôm nay ngươi sẽ phải trả giá cho sự ngạo mạn của mình!"
"Thánh Đế, không thể nhục!"