Chương 2373: Kế Tiếp, Chính Là Ngươi! (1)
Chương 2373: Kế Tiếp, Chính Là Ngươi! (1)
Hư Không Đảo, bị đánh trầm mặc.
Chỉ còn mấy tiếng mỉa mai Từ Tiểu Thụ thốt ra sau khi dùng kiếm đâm vào ý niệm cụ hiện hóa, quanh quẩn bên tai mọi người.
Liên chiêu như tơ lụa, Từ Tiểu Thụ vận dụng Hồng Mai Tam Lưu · Lạc Anh Giới, giống như đã diễn luyện qua vô số lần.
Vọng Tắc Thánh Đế vừa bị đánh nổ, hắn liền lập tức xuất chiêu.
Trốn không thể trốn, tránh không thể tránh.
Hư Không Đảo to như vậy, Từ Tiểu Thụ mắt hổ nhìn quanh, Vọng Tắc Thánh Đế không chốn dung thân.
"Hắn rõ ràng không đứng đắn. . ." Có người nhẹ giọng, phát ra âm thanh run rẩy.
Đúng vậy, Từ Tiểu Thụ rất không đứng đắn!
Thời điểm co lại, hắn rụt đầu hơn cả rùa đen, sợ người khác chú ý đến.
Thời điểm thả ra, trương dương gấp đôi, một mực làm càn, dùng "Lòe người" đều không đủ hình dung.
Một chiêu một thức, một kiếm một phúng.
Giết người tru tâm, câu câu đâm vào thịt.
Từ Tiểu Thụ lợi dụng miệng lưỡi ba tấc không nát đến cực hạn, có mấy lời, ngay cả bọn họ đều cảm thấy xấu hổ khó nhịn, hắn vẫn có thể tự nhiên nói ra.
Đáng nói chính là, người không đứng đắn như vậy, lại cường thế đánh nổ Vọng Tắc Thánh Đế!
Nếu như trước đây cách không dẫn bạo Long Dung Giới, nổ Vọng Tắc Thánh Đế thành huyết nhân, nhưng bởi vì cách quá xa, đám người chỉ cảm thấy hoang đường, cảm xúc không quá chân thực.
Như vậy hiện tại thông qua linh kính, nhìn khuôn mặt Vọng Tắc Thánh Đế từ mơ hồ, bị đánh đến ngưng thực, cuối cùng biến thành mặt quỷ vặn vẹo, đám người cũng theo đó tịt ngòi.
Một quyền, một quyền, lại một quyền. . .
Từ Tội Nhất Điện, đến Đọa Uyên, đến Huyết Giới, Từ Tiểu Thụ lần lượt đánh bay Nhan Vô Sắc, Đạo Khung Thương, Vọng Tắc Thánh Đế.
Đây thật là thế hệ thanh niên, tại thời đại Thập Tôn Tọa làm chủ lưu, dĩ hạ phạm thượng, cường thế phản kích?
Một quyền huyễn tưởng đánh nát hiện thực. . .
Mộng đẹp bừng tỉnh, hết thảy đều là thật. . .
Cảm thụ không hợp thói thường, khiến cho đám người nghẹn ngào thầm nghĩ. . . cho dù vô pháp tiếp nhận, lại không thể không tiếp nhận.
Bên ngoài Kỳ Tích Sâm Lâm, trên một con đường nhỏ quanh co.
Bát Tôn Am bệnh lâu thành y, cho Mai Tị Nhân dùng đan dược, khôi phục một chút tinh khí thần.
Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề nhìn môn đạo.
Từ Tiểu Thụ xuất quyền ra sao, bạo phá giới vực thế nào, Mai Tị Nhân hoàn toàn không để vào mắt.
Suy cho cùng, những thứ kia không phải của Từ Tiểu Thụ, hắn chỉ là vật chứa hỗn hợp tứ đại lực lượng Thánh Đế, là môi giới để lực lượng phát tiết ra.
Bốn đánh một, thắng là bình thường, thua mới kỳ quái.
Chân chính khiến Mai Tị Nhân rung động, là sau khi Từ Tiểu Thụ đấm ra một quyền, vì ngăn cản ý niệm Vọng Tắc Thánh Đế đào vong, thi triển ra một thức Tâm Kiếm Thuật.
"Mục Hạ Giai Ma. . ."
"Đây mới thật sự là Mục Hạ Giai Ma?"
Bát Tôn Am "mù lòa" không nhìn thấy, chỉ có thể cảm thụ được lực lượng phía xa, Mai Tị Nhân ngược lại nhìn từ đầu tới cuối, nhất thời bị kinh trụ.
Mọi người đều biết, ý tượng Tâm Kiếm Thuật không cách nào sửa đổi!
Mai Tị Nhân đã gặp qua ý tượng của Từ Tiểu Thụ, rất mạnh, là ý tượng Kiếm Thần Cô Lâu Ảnh.
Bỏ qua cảnh giới mạnh yếu, chỉ so vị cách ý tượng, hắn đã có thể treo chín thành chín cổ kiếm tu đương thời lên đánh.
Đáng nói chính là, ý tượng Mục Hạ Giai Ma thế mà thay đổi!
Mai Tị Nhân vội vàng nhìn Bát Tôn Am bên cạnh, miêu tả ngắn gọn quá trình chiến đấu, hỏi:
"Từ trời tối, ngân nguyệt, cô lâu, bóng lưng. . ."
"Biến thành Cuồng Bạo Cự Nhân chân đạp Ma Đế Hắc Long, sau lưng mọc bảy gốc Huyết Thụ, bạch sắc hỏa hải quấn quanh, đỉnh đầu Thanh Ngục bàn không, hay tay cháy đen. . ."
"Đây rõ ràng là Tâm Kiếm Thuật, ý tượng Thiên Giải! Ngươi dạy hắn?"
Mai Tị Nhân trùng điệp nói ra, trong mắt lưu lại thần sắc không tin.
Ông ta biết Bát Tôn Am căn bản không thời gian dạy Từ Tiểu Thụ, bằng không đã không tới lượt mình nhặt tiện nghi.
Tạm thời không nói Bát Tôn Am có thời gian hay không. . .
Cho dù hắn muốn dạy, thế nhưng người kia cũng phải có thiên phú mới có thể học được đi?
Không thấy Tham Nguyệt Tiên Thành Tiếu Không Động, đệ tử trên danh nghĩa duy nhất của Bát Tôn Am, một trong "chuẩn Thất Kiếm Tiên" đời mới, thiên phú kiếm đạo không cần nghĩ bàn.
Y đều không biết một thức này!
Từ Tiểu Thụ, nắm giữ?
Khi nào, chỗ nào, dùng phương thức gì luyện thành?
Trong lòng Mai Tị Nhân có rất nhiều nghi vấn, nếu như ông ta tìm được đáp án, phổ biến phương pháp này ra ngoài, trải rộng thiên hạ, ân trạch kiếm tu.
Đến lúc đó, thời đại huy hoàng thuộc về cổ kiếm tu, có thể tái hiện một lần nữa!
Đến lúc đó, Tâm Kiếm Thuật nhất định dẫn dắt trào lưu Cổ Kiếm Thuật, trở thành kiếm thuật đứng đầu Cửu Đại Kiếm Thuật!
Nghĩ đến đây, Mai Tị Nhân "hảo vi nhân sư", sao có thể ép được kích động trong lòng?
"Mục Hạ Thần Phật, Thiên Giải?"
Bát Tôn Am đứng bên cạnh nhướng mày, không quá tán đồng thuyết pháp của Tị Nhân tiên sinh, hỏi:
"Ngài nói Mục Hạ Giai Ma của Từ Tiểu Thụ, từ ý tượng Kiếm Thần Cô Lâu Ảnh, biến thành ý tượng tứ tiểu Thánh Đế?"
"Đây rõ ràng là giáng cấp, sao có thể nói Thiên Giải, phải là Tâm Kiếm Thuật "Tự hối" mới đúng?"
"Từ Tiểu Thụ bị ngài làm cho yếu đi?"
Sắc mặt Bát Tôn Am có chút hoài nghi.
Đối với thiên phú của Từ Tiểu Thụ, hắn vẫn có tự tin nhất định: Quả thật gánh được hai chữ "Có thể".
Cho nên, hắn căn bản không tin Tâm Kiếm Thuật đảo ngược Thiên Giải, có thể khống chế được Vọng Tắc Thánh Đế.
"Không phải!"
Mai Tị Nhân khẩn trương, kém chút gõ quạt xếp vào ót Bát Tôn Am, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói:
"Ngươi hẳn nhìn ra được, Từ Tiểu Thụ nắm giữ ý tượng Cô Lâu Ảnh."
"Nhưng hắn chỉ là mượn truyền thuyết miêu tả Kiếm Thần dựng lên, ở giai đoạn bắt chước."
"Nhưng tứ tiểu. . . phi, ý tượng tứ đại Thánh Đế, hắn hoàn toàn ngự trị phía trên, khí ý bất phàm, hiển nhiên đăng đường nhập thất, có hương vị Tâm Kiếm Thuật đại thành."
"Hung trung nhược vô lăng vân khí, chẩm đắc bễ nghễ thiên hạ nhân?"
(Tạm dịch: Trong ngực không có khí lăng vân, sao có thể bễ nghễ người trong thiên hạ?)
"Lời này do chính ngươi nói, ngươi còn dám nói Từ Tiểu Thụ dùng một thức kia, không phải ngươi truyền?"
Mai Tị Nhân nói xong xích lại gần, mặt mày nhăn thành một đoàn, khà khà cười nói: "Ngươi nói cho lão hủ biết đi, nếu Tâm Kiếm Thuật ý tượng Thiên Giải có thể truyền thế, đây chính là ân trạch cho cổ kiếm tu trong thiên hạ, sao có thể không nói được."
Ánh mắt Bát Tôn Am khác thường, muốn rút tay khỏi ngực lão tiên sinh, lại bị cự lực nắm chặt không rút ra được.
Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói:
"Nếu các ngươi có thể học. . . ừm, để ta ngẫm lại. . . hẳn là nói như này. . ."
"Nếu có thể truyền, ta nhất định sẽ truyền cho ngài. . . ừm, tựa hồ không đúng?"
Mai Tị Nhân nghe thế trong mắt lóe lên hàn mang, suýt chút nữa xuất thủ đánh người.
Ông ta hất tay tên tiểu tử thúi kia ra, dựng râu trợn mắt nói: "Cổ kiếm tu, cần gì quanh co lòng vòng?"
"Vậy thì tốt quá!"
Bát Tôn Am kém chút vỗ tay, nói ngay:
"Nếu các ngươi có thể thành tài, Tiếu Không Động đã sớm truyền pháp tại Tham Nguyệt Tiên Thành."
"Đáng tiếc, ngay cả tên tiểu tử kia đều không thể ngộ ra, càng đứng nói đến phế. . . người khác?"
"Đương nhiên, không bao gồm ngài."
Ngừng tạm, Bát Tôn Am lại nói tiếp:
"Về phần Từ Tiểu Thụ, quan hệ "Sư đồ" giữa ta với hắn, nói trắng ra chỉ có nửa cuốn Thập Đoạn Kiếm Chỉ, cùng Quan Kiếm Điển Tiếu Không Động thay mặt truyền."
"Kỳ thật danh nghĩa "Sư đồ" đã rất miễn cưỡng, càng đừng nói ta không có thời gian dạy hắn."
"Có lẽ hắn từ bên trong Quan Kiếm Điển, tìm được dẫn dắt?"
"Có lẽ vừa rồi nhìn thấy ngài Danh Kiếm Thiên Giải, thu được cảm ngộ."
"Cũng có khả năng, lực lượng tứ đại Thánh Đế, giúp hắn đẩy "Thế" lên một tầng cao mới."
Bát Tôn Am hít một hơi thật sâu, hiển nhiên nói chuyện mệt mỏi.
"Tâm Kiếm Thuật tu tâm, tu ý, tu thế."
"Thời cơ đến, không cần ta truyền, vẫn có thể tự ngộ ra ý tượng Thiên Giải, không có gì đáng nói."