Chương 2407: Ngọc Kinh Thành (1)
Chương 2407: Ngọc Kinh Thành (1)
"Lạch cạch lạch cạch. . ."
Bánh xe thoải mái nhàn nhã lăn qua con đường đá xám, tấu vang bài cao dao gỗ nhẹ nhàng.
Dưới nắng vàng chiếu rọi, hai hàng quế hoàng kim ven đường rực rỡ hẳn lên, lộ vẻ yêu kiều, đón gió lung lay, hương bay mười dặm.
Một chiếc xe ngựa màu cổ đồng vừa nhìn liền biết giá trị không nhỏ chậm rãi tiến lên, xuyên qua cửa thành cổ lão, phía trên có treo bảng hiệu "Ngọc Kinh Thành", lại không khiến đội ngũ xếp hàng dài bên cạnh ghé mắt.
Chỉ có lão đội trưởng hộ thành vệ không chút hình tượng ngồi xổm trên hoàng kim quế, một tay cầm thịt bò sốt tương, một tay cầm rượu hoa quế, ăn đến miệng đầy dầu mỡ, gương mặt đỏ rực, kinh ngạc dừng nhấm nuốt, vuốt vuốt đôi mắt quầng thâm rực rỡ, liếc xéo một chút.
"Lại là một vị đại nhân vật. . ."
"Truyền nhân Thái Hư thế gia?"
Y nhảy xuống hoàng kim quế, chỉ tới xe ngựa màu cổ đồng sắp đi xa, muốn gọi người dừng lại đăng ký.
Quy củ Ngọc Kinh Thành, Thiên Vương lão tử tới cũng phải tuân thủ, mặc kệ ngươi là truyền nhân Thái Hư hay truyền nhân Bán Thánh!
Thế là lão đội trưởng sờ lấy râu ria, nhảy tới cửa thành, vung tay quất vào mũ giáp một tên đội viên mặt ủ mày chau:
"Đều giữ vững tinh thần cho lão tử!"
"Tháng trước Đông Vực xuất hiện Thiên Không Thành họa loạn, các ngươi quên cả rồi? Nói không chừng đám điểu nhân kia hiện tại đã tìm tới cửa!"
"Thời buổi rối loạn, lão tử cảnh cáo các ngươi, tốt nhất đừng thả con ruồi con chuột gì vào thành, xảy ra chuyện, các ngươi không phụ trách nổi!"
Bên cạnh truyền tới một hồi âm thanh "Vâng vâng vâng".
Lão đội trưởng ngửa đầu "ực ực ực" tu thêm mấy ngụm rượu, nâng eo ợ to, sảng khoái đến mức phát ra tiếng rên rỉ mê say.
Y đưa tay gãi đầu.
Ồ? Vừa rồi muốn nói gì ấy nhỉ?
Lão đội trưởng nhìn đội viên trẻ tuổi chỉnh lý tốt mũ giáp, trên thân rõ ràng phát ra mùi rượu, quở trách nói: "Vừa rồi có thứ gì đi qua?"
"Không có, không ai đi qua, ta vẫn đang tra. . ."
"Xe ngựa đâu?"
"Xe ngựa nào? Lão đại, ngài uống nhiều. . ."
"Ngươi cút!"
Lão đội trưởng một cước đạp bay thanh niên, nhìn về phía đội ngũ trường long, há miệng muốn nói lại thôi.
Đám người qua đường kia, có thể cho ra được đáp án gì? Phần lớn ngay cả phí vào thành đều không đóng nổi!
Y lung la lung lay đi tới cửa thành, xé xuống một tấm hắc kim treo thưởng, kém chút khảm vào trán thanh niên.
"Trừng to mắt chó nhìn cho kỹ, Từ Tiểu Thụ chính là bộ dạng này, để hắn vào thành, các ngươi toàn bộ xong đời, lão tử cũng xong đời!"
"Bao gồm đám người các ngươi. . ." Lão đội trưởng chỉ vào đội ngũ trường long trước cửa thành,"Phát hiện báo ta, sẽ được trọng thưởng, đảm bảo ngươi cả đời vinh hoa phú quý, ôm mấy chục bà nương dục tiên dục tử, đan dược ăn mãi không hết, để ngươi thoải mái nối tiếp thoải mái!"
Dán lại hắc kim treo thưởng, lão đội trưởng liếc một chút liền hướng bên cạnh phun ra một đục đờm vàng, nói thầm mấy câu, lại ngửa đầu uống rượu:
"Mẹ nó, bộ dạng non mềm như vậy, mặt đều có thể bóp ra sữa, sao có thể làm thịt Nhiêu Kiếm Tiên. . ."
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng.
Xếp hàng trước đại môn Ngọc Kinh Thành có một nửa là phàm nhân, một nửa là Luyện Linh Sư.
Rất nhanh, tiếng nghị luận ồn ào như nồi nước sôi, vén nắp mà lên.
"Từ Tiểu Thụ, hình như là người Đông Vực bên kia? Gần đây danh tiếng cực kỳ khoa trương, ngay cả ta đều nghe qua cái tên này, nói là "Thánh Nô Thụ gia" gì gì đó. . . hắn đến cùng đã làm gì?"
"Không phải chứ huynh đệ, ngươi giả ngu hay ngốc thật, ngay cả Từ đa ngươi cũng không biết? Thiên Không Thành kế khốn chư thánh, Vân Lôn Sơn kiếm trảm Nhiêu Yêu Yêu, ngươi chưa từng nghe qua?"
"Ồ? Tên họ Từ nào đó trảm Nhiêu tiên tử, chính là Từ Tiểu Thụ? Hắn không phải thế hệ thanh niên ư?"
"Chính là một tên thanh niên! Nghe nói còn không lớn bằng nhi tử ta, ngươi xem hắc kim treo thưởng không phải liền biết?"
"Vậy vì sao gọi hắn là "Từ đa"?"
"Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, Từ thiếu Từ Đắc Ế, quần lót hắn màu gì hiện tại đều bị người trong thiên hạ lột sạch, song phương rõ ràng cùng một người, Từ đa có năng lực thiên biến vạn hóa!"
("đa" có nghĩa là cha)
"Tê. . ."
"Ấy, các ngươi biết không, ta vừa thu được tin tức ngầm mới nhất, có liên quan đến Nam Vực Thụ gia."
"Mau nói mau nói, gần đây ta rất thích nghe cố sự Từ đa!"
"Nghe đồn ba mươi năm trước, Thụ gia vẫn còn là đệ tử Linh Cung, tu luyện tại Thiên Tang Linh Cung, bên kia không phải phân chia nội ngoại môn ư, sau đó tổ chức Phong Vân Tranh Bá, chính là một trận thi đấu nhỏ. . . Thụ gia lúc đó thiên tư trác tuyệt, kết quả đạt được đệ nhất lại bị thao tác ngầm, không thể tiến vào nội môn, trong cơn tức giận đi theo Thánh Nô, sau khi kiếm thành liền trở về giết đến máu chảy thành sông, thi nằm vạn dặm. . . thảo, thoải mái chết ta rồi! Đại trượng phu đến thế là cùng!"
"Ta kháo, ngươi nghe ai nói chuyện này, tuy thoải mái thật, nhưng Thụ gia hơn ba mươi tuổi?"
"Nói nhảm! Bằng không sao gọi hắn là "Gia"?"
"Là thật đấy! Ta cũng có nghe thấy! Gần đây Thánh Cung không phải bắt đầu chiêu thu đệ tử ư, nghe nói cũng bởi vì chuyện kia, Linh Cung các nơi cùng kháng nghị, nói có tấm màn đen, cùng một chỗ phản đối, khiến Thánh Cung không thể không thả chậm tốc độ chiêu thu, vội vàng chỉnh đốn không ít "quy tắc ngầm" bên trong Linh Cung, thanh tẩy một nhóm lớn lão gia hỏa trung gian kiếm lời bỏ túi riêng. . ."
"Chậc chậc, thói đời nóng lạnh, thật tiếc cho Thụ gia, nhưng hắn hy sinh, mang đến công bằng cho toàn thể đệ tử Linh Cung, hắn quả thật vĩ đại!"
"Vĩ đại! Sao có thể không vĩ đại? Một kiếm chém ra thời đại mới, nghe nói Nam Vực bên kia, Thất Kiếm Tiên thời đại mới đều đã tuyển ra, không biết tình huống thế nào. . ."
Tiếng nghị luận rất nhanh chuyển hướng nơi khác.
Đội ngũ trường long hoặc thay phiên đăng ký vào thành, hoặc dẹp đường hồi phủ.
Đám hộ thành vệ nghe đến say sưa ngon lành, ngay cả lão đội trưởng đều thích thú.
Đám thuộc hạ bọn họ, ngày thường không có chuyện gì làm, chỉ đăng ký người vào thành, xảy ra chuyện lại chết đầu tiên, chỉ có thể tìm vui ở trên miệng lưỡi.
Thanh niên hấp tấp lại chạy tới: "Lão đại, Từ Tiểu Thụ truyền tà dị như vậy, cho dù thật đến Trung Vực, sao có thể đường đường chính chính vào thành?
Lão đội trưởng "bốp" một tiếng, kém chút quất bay đầu thanh niên, quát: "Cũng bởi vì tà dị, mới không dám gióng trống khua chiêng, Đạo điện chủ tự mình bố trí Kinh Đô đại trận, cho hắn mười lá gan cũng không dám xông vào!"
Lắc lắc bàn tay hơi đau, lão đội trưởng lại chỉ đội ngũ trường long: "Bên trong không biết có bao nhiêu người đục nước béo cò, phàm ngươi có thể bắt tới một tên, lão tử liền có thể thăng một cấp, tuyệt đối không thiếu phần ngươi!"
"Lão đại, ta cảm thấy cô nương kia rất không tệ, rõ ràng cải trang qua, nhìn rất mọng nước. . . không phải Từ Tiểu Thụ biết thiên biến vạn hóa ư, ta cảm thấy nàng chính là Từ. . ."
"Ta đá chết ngươi!"
Lão đội trưởng đạp tới một cước, kém chút đạp chết tên ngu xuẩn tinh trùng thượng não kia, nhưng vừa quay đầu nhìn, lập tức sững sờ tại chỗ, ngay cả túi rượu đều "Cạch!" một tiếng rơi xuống đất.
Tuyệt!
Quả nhiên là mỹ nhân!
Mỹ phụ cao gầy ước chừng ba mươi, thể vận thành thục, dáng vẻ thướt tha mềm mại, ba ngàn tóc đen dùng một cây trâm trúc đơn giản búi lại, cổ dài thanh tú, gáy trắng tinh.
Một bộ thanh bào dãi dầu sương gió, phía trên có vết bẩn, trên thân không có khí tức linh nguyên, bên hông lại mang kiếm, bên trong lãnh diễm mang theo một chút phong tình dị vực.
Chỉ là cặp mắt kia hoàn toàn khác với thân thể nàng, lạnh lẽo như hàn phong, rét lạnh vô tình.
Nhưng xuyên qua hiện tượng nhìn bản chất, loại này nữ nhân cảm giác cực kỳ tương phản này. . . chính là cực phẩm!
"Tránh ra, lão tử đến hỏi!"
Đưa tay lau sạch mỡ đông trên mặt, lão đội trưởng đặt mông húc bay nhân viên đăng ký trước bàn gỗ, nắm lấy ngọc giản đi đến trước mặt kiếm khách lãnh diễm, trên dưới dò xét, hắc hắc cười nói:
"Mỹ nhân, quý tính phương danh, đến từ nơi nào?"
Nữ tử tiếng như oanh tước, thanh thúy trúc trắc, xem ra hồi lâu chưa từng mở miệng nói chuyện:
"Kiếm Lâu, Liễu Phù Ngọc."
Âm thanh không lớn.
Nhưng chẳng biết tại sao, vừa dứt lời, tiếng ồn ào ngoài cửa thành rất nhanh nhỏ lại, cuối cùng tan biến.
Rất nhiều người thăm dò nhìn tới, nhưng không một ai lên tiếng.