Chương 2410: Nhã Sĩ U Quế Các (2)
Chương 2410: Nhã Sĩ U Quế Các (2)
Cột tin tức nhao nhao nhảy lên, Từ Tiểu Thụ cảm nhận ánh mắt như lang như hổ xung quanh, trong lòng có hơi loạn.
"Bát! Tôn! Am!"
Nghiến răng nghiến lợi âm thầm rống to một tiếng, Từ Tiểu Thụ xem như minh bạch, vì sao sau khi xuất quan, Bát Tôn Am một mực muốn "phế nhân" đạo cơ bị hao tổn, chưa tiêu hóa xong Thiên Tổ truyền thừa, tạm thời không thể tùy ý xuất thủ, biến thành bộ dáng bệnh công tử.
Vốn tưởng rằng gãi đúng chỗ ngứa, quang vinh qua phố, mạnh mẽ cướp đoạt một đợt điểm bị động.
Nào ngờ tên kia muốn mình tới loại địa phương này!
Bát Tôn Am, còn mai phục một chiêu như thế!
"Tên hố chúa này. . ."
"Không đúng, sao hắn hiểu nhiều như. . ."
Mang theo ba phần hoài nghi, ba phần sợ hãi, bốn phần giả bộ bình tĩnh, căn cứ nguyên tắc "Nhập gia tùy tục".
Từ Tiểu Thụ mặc kệ ánh mắt đám người bên cạnh, quay đầu nhìn về phía Lý lão hán, tiện tay ném ra một túi Linh Tinh, thành thạo nói:
"Được rồi, ngươi có thể lui."
Lý lão hán ước lượng túi tiền trong tay, hắc hắc thu vào ống tay áo, nhưng không có vội vã rời đi.
"Công tử. . ." Ông ta nhấc nhấc dây lưng quần, trên mặt lại toát ra tiếu dung mọi người đều hiểu,"Cũng đã tới rồi - "
Từ Tiểu Thụ khẽ giật mình, sau đó cười to phất tay áo: "Vậy ngươi đi theo ta, hôm nay trà rượu, bản công tử mời."
"Ai, cảm ơn công tử!"
Dưới cổng đào hạnh, nhị nữ nghe tiếng, con mắt sáng lên, nhanh chân bước tới.
Tước Nhi nhanh hơn cô nương đồng hành, đoạt lấy tay bệnh công tử, ôm vào trong ngực.
"Công tử, mời vào trong - "
"Cẩn. . ."
Từ Tiểu Thụ vô thức muốn hô một tiếng cẩn thận, thế nhưng phát hiện mình xưa đâu bằng nay, đã không cần.
Thiên Tổ truyền thừa cải tạo hắn từ đầu đến đuôi.
Hiện tại hắn xem như nửa tên Hư Không tộc nhân, có được lực khống chế siêu tuyệt đối với nhục thân
Tỉ như Cường Tráng, Sắc Bén, Phản Chấn các loại kỹ năng bị động kéo dài trước đây không thể khống chế, mặc dù hiện tại vẫn không "tắt" được, thế nhưng chỉ cần tâm niệm khẽ động, liền có thể thu vào trong da, chí ít không cần lo lắng ngộ thương người khác.
Huống chi, đạo cơ hao tổn, chưa hoàn toàn tiêu hóa Thiên Tổ truyền thừa, không thể tự tiện sử dụng lực lượng, sau khi Từ Tiểu Thụ xuất quan, dứt khoát thỉnh giáo Bát Tôn Am Tàng Kiếm Thuật.
Tinh Thông Kiếm Thuật Thánh Đế Lv. 0, cộng thêm Thiên Nhân Hợp Nhất, Bát Tôn Am dứt lời, Từ Tiểu Thụ thể hồ quán đỉnh.
Cuối cùng, bản thân không cách nào xuất lực, chỉ có thể mượn tay lão Bát, ở trong khí hải đan điền hạ xuống một cái "Tàng Tự Kiếm".
Chỉ cần chữ "Tàng" không phá, cho dù Đạo Khung Thương đi ngang qua bên cạnh, đều không thể lợi dụng Thiên Cơ đạo tắc, hoặc là khí tức trước kia, nhận ra thân phận Từ Tiểu Thụ.
Thật giả không biết, nhưng Bát Tôn Am dám nói như vậy, Từ Tiểu Thụ liền dám tin.
Hiện tại, hắn là bệnh công tử hàng thật giá thật.
Bị Tước Nhi kéo một phát, Từ Tiểu Thụ kém chút tan thành từng mảnh, tản mất chữ Tàng, tuôn ra thú tính.
"Kiềm chế một chút, một chút. . ."
Từ Tiểu Thụ phản kháng muốn rút tay ra, thế nhưng Tước Nhi giống như muốn nhét tay hắn vào trong ngực, lực đạo cực lớn.
Hắn cũng không biết mình nên hưởng thụ, hay nên kinh hãi.
Vận dụng một chút khí lực dưới lớp da, Từ Tiểu Thụ mới thành công rút tay khỏi ngực Tước Nhi cô nương, không có ngộ sát mỹ nhân cảnh giới Tiên Thiên.
Tước Nhi cô nương đạm trang nhưng không mất vẻ xinh đẹp có chút buồn bực, âm thầm nhếch miệng, vốn liếng của mình không đủ hùng hậu ư? Hay hắn không được.
Nhưng nàng khống chế cảm xúc rất tốt, trên mặt duy trì nụ cười tủm tỉm: "Công tử xưng hô thế nào?"
Tỷ muội bên cạnh cười tươi, nhẹ nhàng nắm tay bệnh công tử, nhón chân lên thở ra một hơi, ôn nhu nói: "Công tử có thể gọi ta Oanh Oanh. . ."
"Nhận câu dẫn, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ lạnh run.
Khẩu khí này còn mãnh liệt hơn Hồng Trần kiếm khí của Nhiêu Yêu Yêu, đây mới thật sự là Hồng Trần Kiếm!
Hắn rất nhanh thích ứng tiết tấu nơi này.
Từ Tiểu Thụ cất bước tiến lên, từ trong tay áo rút ra quạt xếp do Bát Tôn Am chuẩn bị (chính chủ Tị Nhân tiên sinh), nói ra danh tính (cũng là do Bát Tôn Am chuẩn bị, người nào đó không nhìn nổi trình độ đặt tên của Thụ):
"Tại hạ Từ Cố Sinh."
Ánh mắt Tước Nhi cô nương từ mấy chữ rồng bay phượng múa trên quạt xếp dời lên, hàm tình mạch mạch, chăm chú nhìn khuôn mặt tái nhợt trước mắt:
"Từ Cố Sinh, cố sinh cố sinh. . ."
"Cố khứ sinh lai, từ cựu nghênh tân, tên công tử thật dễ nghe!"
Bản thân Từ Tiểu Thụ cũng không biết cái tên này còn có hàm nghĩa như vậy, trong lòng tự nhủ khó trách U Quế Các là một tòa nhã các, người ở đây nói chuyện thật êm tai!
"Công tử quê quán nơi nào, là Thái Hư Từ gia?"
"Nhận thăm dò, điểm bị động, +1."
Từ Tiểu Thụ liếc mắt liền nhìn ra Oanh Oanh cô nương căn bản không biết Thái Hư Từ gia, sau đó hắn nhanh chóng thu hồi ánh mắt, không dám nhìn lần hai.
Phía sau quạt xếp là một bức tranh sơn thủy, núi cao như kiếm, hiệp khí nhất tuyệt, là tác phẩm của Bát Tôn Am.
Từ Tiểu Thụ lật lại, ngạo nghễ nói:
"Táng Kiếm Trủng."
Đông Vực Táng Kiếm Trủng, ngoại trừ mấy vị chân truyền Cố Thanh Nhất Nhị Tam cùng tiểu sư muội Tô Thiển Thiển mới nhập môn, còn đó đông đảo lịch luyện giả đến bái sơn.
Nghe đồn nếu như có thiên phú, có duyên phận, còn có thể nhìn thấy Thất Kiếm Tiên Ôn Đình dạo núi truyền đạo, chi sẻ hóa phượng hoàng, tính là nửa cái không ký danh đệ tử.
Người bái sơn vẫn lấy đó làm kiêu ngạo, nhận được chỉ điểm, đều tự xưng là môn đồ Táng Kiếm Trủng.
Ôn Đình cũng mặc kệ.
Dần dần, Táng Kiếm Trủng liền có thêm rất nhiều "đệ tử ngoại môn", thật giả lẫn lộn.
Tước Nhi, Oanh Oanh hai vị cô nương nghe thế khẽ giật mình.
Tại Đông Vực, danh hào này có thể nói tiếng tăm lẫy lừng, như sấm bên tai.
Tuy nhiên nơi này là Trung Vực, hai người sửng sốt suy nghĩ một hồi, mới hiểu ra hàm nghĩa bên trong.
"Từ công tử là người Đông Vực?!"
Liếc mắt nhìn về phía hắc kiếm bên hông bệnh công tử, thanh kiếm kia phát hiện có người nhìn mình, lập tức khẽ rung, phát ra một tiếng vui thích.
Kiếm này có linh!
Tước Nhi, Oanh Oanh nhìn nhau giật mình, vui mừng trong mắt tăng vọt.
Đông Vực cổ kiếm tu. . .
Cộng thêm bộ dáng bệnh tật nhu mềm, tú sắc khả xan. . .
Từ công tử từ trong ra ngoài, đều là thượng giai trong thượng giai, cực phẩm trong cực phẩm!
"Đương nhiên."
Thấy bệnh công tử gật đầu, Tước Nhi cùng Oanh Oanh vội vàng dẫn hắn nhập các, không dám tiếp tục trèo cao, trong lòng tự nhủ có lẽ hôm nay A Dao cô nương thật sẽ lộ diện, không phải mánh lới.
Bên trong U Quế Các có càn khôn.
Nhìn từ bên ngoài chỉ có ba tầng lầu, sau khi vào trong mới phát hiện, không gian nơi này cực lớn.
Dạ minh châu đặt trên đỉnh tung xuống ánh sáng mờ ảo, bố cục rõ ràng, trên tường treo tranh sơn thủy, mọi người lưu bút, biểu thị phong thái tao nhã.
Tầng dưới chót, song đình trái phải đặt mấy chục cái bàn trà, dùng bình phong ngăn cách, ở giữa là cầu thang xoắn ốc gỗ quế thông hướng u cảnh, dẫn tới các loại nhã gian.
Âm thanh cổ cầm sáo trúc phiêu miễu không biết từ đâu truyền tới, khiến người mê say, dẫn dắt đám khách quý thân mặc hoa phục nâng ly cạn chén.
Ánh mắt mọi người hoặc lướt qua, hoặc chếch đi, cuối cùng đều sẽ trở về thân ảnh uyển chuyển đang múa trên đài cao.
Rượu không say, lòng người tự say!
Từ Tiểu Thụ nhìn quanh một vòng, như lạc vào thiên đường nhân gian, có chút không chịu được tửu lực.
Hắn đẩy Tước Nhi, Oanh Oanh ra, hai vị cô nương giống như muốn treo trên người hắn, dùng cán quạt che môi lại, ho nhẹ một tiếng.
Âm thanh không lớn.
Lại hấp dẫn mấy trăm người tầng dưới chót ghé mắt, ngay cả thân ảnh đang múa trên đài cao đều hơi dừng lại, dung mạo ẩn hiện.
"Ai vậy?!"
"Tên này là ai? Dùng linh nguyên linh tinh, nơi đây có ai không phải Tiên Thiên, Tông Sư, hắn tưởng mình là đại nhân vật?"
"Thật mất hứng! Đến, Yến Nhi cô nương, chúng ta tiếp tục, hắc hắc hắc. . ."
"Chết cho lão nương!"
"Ta kháo, Tước Nhi Oanh Oanh đây là vận khí cứt chó gì, làm sao đưa tới một vị bệnh công tử nhìn thấy mà yêu?"
Mấy gian phòng trên lầu đều "cạch cạch" mở cửa ra.
Có đại cô nương linh niệm mạnh mẽ dựa vào lan can, ném xuống ánh mắt tham lam nhắm người mà phệ.
Một giây sau, bước nhanh chạy xuống lầu.
"Công tử - "
"Nhận nhìn hằm hằm, điểm bị động, +365."
"Nhận mê luyến, điểm bị động, +128."
"Nhận ưa thích, điểm bị động, +154."
"Nhận câu dẫn, điểm bị động, +66."
Từ Tiểu Thụ kém chút cười ra tiếng.
Hắn biết mình đến đúng địa phương, nơi đây, chính là thiên đường nhân gian.
"Các vị!"
Bệnh công tử chắp tay, vung mở quạt xếp trong tay, cười lớn một tiếng:
"Các vị thích ăn thì ăn, thích uống thì uống, tiêu phí hôm nay, bản công tử tính tiền!"
Toàn trường tĩnh mịch, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ánh mắt mọi người dừng dừng trên mặt quạt xếp:
"Tại hạ Từ Cố Sinh."
Một giây sau, U Quế Các phát ra tiếng hoan minh kinh thiên, đám người trăm miệng một lời, nâng chén khom người:
"Đa tạ Từ công tử!"
"Nhận cảm tạ, điểm bị động, + 561."
"Nhận mê luyến, điểm bị động, +642."
Ngay cả Tước Nhi cùng Oanh Oanh bên cạnh đều chấn động không thôi.
U Quế Các tiêu phí không thấp, bao cả ngày, tính cả tầng hai, tầng ba, con số phải lớn đến cỡ nào?
Một câu, vẩy ra hàng trăm, hàng ngàn vạn Linh Tinh. . .
Bại gia bệnh công tử!
Càng nhìn càng thích!
Trong mắt Tước Nhi tràn ngập u oán: "Công tử cũng là vì A Dao cô nương mà đến?"
"A Dao?" Từ Tiểu Thụ khẽ lắc đầu, học đám người bên trong cùng Lý lão hán nở nụ cười vi diệu, cử trọng nhược khinh đong đưa quạt xếp, giống như khách quen:
"Không phải, không phải."
"Người ta muốn tìm, là Hương di."
Hương di?
Thân thể Tước Nhi, Oanh Oanh đồng loạt run lên, gương mặt xinh đẹp đột nhiên mất đi huyết sắc.
Tầng dưới chót, khách quý lầu hai, các cô nương cũng giống như gặp quỷ, đồng loạt hóa đá, trợn mắt há hốc mồm.
"Nhận kinh hãi, điểm bị động, +666."