Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 2460 - Chương 2460: Sát Thủ Thánh Điện Tế Vãng Hồn (1)

Chương 2460: Sát Thủ Thánh Điện Tế Vãng Hồn (1) Chương 2460: Sát Thủ Thánh Điện Tế Vãng Hồn (1)

Từ Tiểu Thụ nhìn về phía đông xa xôi.

Hắn nhớ ra rồi, Hương di từng nói sẽ giúp mình xử lý một chuyện. . . tiếp thành viên Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu vào thành.

Về phần thời gian cùng nơi chốn cụ thể, hết thảy đều chưa xác định.

Đương nhiên, tiếp đám người vào U Quế Các, ý nghĩ tuy tốt, nhưng không thích hợp.

Bởi vì mục tiêu quá lớn.

U Quế Các không phải nơi ngoài vòng pháp luật.

Đạo Khung Thương càng không khả năng thật từ bỏ giám thị, nhất định đang ở nơi bí mật nào đó nhìm chằm chằm đi?

U Quế Các xuất hiện một tên Từ Cố Sinh đã rất khoa trương, nếu ra thêm mấy tên dị loại, vậy chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới.

Cho nên, móc nối những người còn lại như thế nào đây?

Phải chăng sau khi Hương di tiếp xúc với "Từ Cố Sinh", mới dùng thân phận thật sự của "Từ Cố Sinh", liên lạc với đám người Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu?

"Chỉ sợ không được."

Đối với vấn đề này, Từ Tiểu Thụ có nhận biết rất rõ ràng.

Sở dĩ lần trước Hương di có thể tìm tới thành viên Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, là bởi vì lúc ấy mình bế quan tu luyện tại Hư Không Đảo.

Thành viên Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, khả năng cao ở bên ngoài chờ mình.

Bát Tôn Am biết được địa điểm cụ thể, cho nên Hương di mới có thể truyền tin.

Nhưng một khi đám người ẩn vào trong hồng trần, Từ Tiểu Thụ đều không dám chắc, mình có thể thông tri từng người bọn họ.

Hương di thân ở Ngọc Kinh Thành, Trung Vực đều khó khống chế, càng đừng nói duỗi tay đến Đông Vực, báo tin cho mọi người.

"Ta không tiện lộ mặt. . ."

"Thân phận của ta, bọn họ đều dựa vào suy đoán. . ."

"Cõ lẽ ngày đầu tiên Lý lão hán đã nhận ra, xe ngựa kia rõ ràng đang chờ mình, nhưng lúc đó ông ta không quá chắc chắn, cho nên không bại lộ quá nhiều tin tức, hôm nay ngược lại liên tục phát ra tín hiệu."

Từ Tiểu Thụ cẩn thận ngẫm lại.

Trên đường vào thành, Lý lão hán thao thao bất tuyệt, nói chuyện trời nam biển bắc, sau khi tiến nhã các, ông ta còn rõ ràng tình báo tân Thất Kiếm Tiên.

Hiện tại nói bóng nói gió, lộ ra nội tình Tam Chú Hương, thậm chí là Quỷ Thần Bang bị Thánh Thần Điện thẩm thấu.

Lúc ấy, Từ Tiểu Thụ thật cho rằng đây là "kinh nghiệm nhân sinh" của Lý lão hán.

Hiện tại, nghe được bốn chữ "Xa tận chân trời", trong đầu hắn lập tức hiện ra vế sau,"Gần ngay trước mắt".

"Lý lão hán, là người mình!"

"Nhưng Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu nào có người thông minh như vậy, ngụy trang tốt đến mức ngay cả ta cũng không thể lập tức nhận ra?"

Từ Tiểu Thụ rất nhanh bật cười.

Hắn nghĩ tới một tên gia hỏa bình thường không có gì lạ mới quen không lâu, dáng dấp phổ thông, tên cũng phổ thông, bản thân tồn tại mang theo đặc tính "Ẩn nấp", dễ dàng hòa vào trong đám người, chuyên xử lí công tác tình báo phức tạp, hệ số nguy hiểm cực cao.

Y cũng họ Lý.

"Công tử?"

Oanh Oanh Tước Nhi gọi tỉnh Từ Tiểu Thụ.

Hắn đứng trước cửa tiệm, thu liễm ý cười, tiện tay ném ra một cái túi đen thêu hoa văn, bên trong không chỉ có Linh Tinh.

"Thuê ngươi một tháng, ở bên ngoài chờ bản công tử đi ra."

"Vâng." Lý lão hán tiếp lấy túi đen, ước lượng một chút, đuôi lông mày hiện vẻ vui mừng, lái xe ngựa đến dưới bóng cây.

Đến tận lúc này vẫn không có một tia sơ hở nào!

Vì sao Lý Phú Quý không tự bộc thân phận, thậm chí không tín nhiệm Hương di, vụng trộm thông qua loại phương thức này gặp mặt mình, Từ Tiểu Thụ có thể đoán được nguyên nhân.

Một, nơi này là Ngọc Kinh Thành, ngay dưới mí mắt Đạo Khung Thương.

Hai, mình là đến gây chuyện thị phi, nếu như tiếp xúc quá gần, một khi mình bại lộ, y cũng sẽ bị liên lụy, nhiệm vụ tiếp theo sẽ rất khó làm.

Ba, Lý Phú Quý là một người chủ thứ rõ ràng, thời điểm còn tại Hoa Thảo Các, mặc cho mình khuyên thế nào cũng sẽ không lay động, hiện tại gia nhập Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu, đương nhiên chướng mắt Hương di, nàng thậm chí không phải một trong Thánh Nô Cửu Tọa, y chỉ phụng dưỡng một chủ.

"Đi, chúng ta vào thôi."

Oanh Oanh Tước Nhi tựa hồ còn muốn hỏi thêm, ánh mắt Từ Tiểu Thụ lướt qua, đều không cần Thánh Đế chỉ dẫn, chỉ bằng lực lượng Khí Thôn Sơn Hà, liền có thể khiến hai nàng trừ bỏ tạp niệm dư thừa.

Tiệm tạp hóa rất cũ kỹ.

Bên trong trưng bày rất nhiều ngăn tủ.

Mỗi ngăn đều có linh trận bảo vệ, đồ vật bên trong phẩm chất không quá cao, thậm chí không phải Vương Tọa.

Nhưng chủng loại phong phú, rực rỡ muôn màu.

Phía trong cùng có một chiếc bàn dài dựa sát tường, trên bàn có đặt một cái lư hương, bên ngoài lư hương rải đầy bụi, bên trong lại không có một cây nhan.

Từ Tiểu Thụ đong đưa quạt xếp, nhìn về phía lão đầu dáng lùn trên ghế nằm, đang híp mắt uể oải đong đưa.

"Muốn mua gì, tự mình tìm." Lão đầu vừa ngáp vừa nói.

Nếu là lúc bình thường, ông ta ngồi trong tiệm vẫn có thể nghe được bên ngoài giao lưu.

Đáng tiếc Từ Tiểu Thụ là người phi thường, có thể thay đổi thường thức.

Thời điểm Từ Tiểu Thụ ý thức được chuyện gì, đã vụng trộm xuyên tạc linh trận bên trong cửa hàng nhỏ.

Lão đầu chỉ nghe được hắn cùng Lý lão hán giao lưu nửa phần trước, một chút nội dung không quá quan trọng, phía sau toàn bộ không nghe thấy.

Dù lúc ấy, Từ Tiểu Thụ chỉ mới bước nửa bước vào trong tiệm.

Oanh Oanh Tước Nhi đang định mở miệng hỏi thăm, lư hương nên thao tác thế nào, bệnh công tử bên cạnh đã hơi nhấc tay áo.

"Tẫn Nhân."

Hộ vệ vô hình không biết từ đâu xuất hiện, cũng không biết từ nơi nào lấy ra ba cây nhan.

Đầu nhang không lửa tự đốt.

Tẫn Nhân không thèm vái chào,"Hưu!" một tiếng ném mạnh, trực tiếp cắm ba cây nhan vào trong lư hương.

Oanh Oanh Tước Nhi im lặng vừa đối mắt, bị thao tác thành thạo trấn trụ.

Còn tự chuẩn bị nhan. . .

Từ công tử, quả nhiên là khách quen của Tam Chú Hương, hắn thường xuyên dùng tiền mua người?

Ghế nằm gỗ "cạch" một tiếng, lão đầu cả kinh nhảy dựng lên, nhanh chóng điều chỉnh một cái bình hoa trên tủ gỗ.

Bàn gỗ tách ra, để lộ truyền tống trận bên dưới, đường vân sáng lên.

"Mời tới bên này." Lão đầu đưa tay mời, trong mắt có cung kính.

Từ Tiểu Thụ không lập tức bước vào, mà là dựa theo ký ức Linh Hồn Độc Thủ thu được, thành thạo tra hỏi: "Điểm này bao nhiêu người biết?"

"Không nhiều, số lượng một bàn tay." Lão đầu nghe được từ ngữ chuyên dụng "Điểm này", càng cảm thấy e ngại, ông ta chỉ là ngươi coi tiệm, không đắc tội nổi mấy vị sát thủ đại nhân.

"Cho nên, hôm nay ngươi không gặp qua bản công tử."

"Ừm ừm."

"Nếu như người Thánh Thần Điện tới, ngươi biết nên nói như thế nào hay không?" Từ Tiểu Thụ mỉm cười hỏi lại.

Lần này lão đầu ấp úng.

Ông ta sợ, cẩu vật bị Thánh Thần Điện truy sát còn chạy tới nơi này, đây không phải kéo người xuống nước ư?

Còn chưa kịp trả lời, trên bàn "Ba!" một tiếng, bệnh công tử vỗ xuống một tấm lệnh bài màu vàng óng.

Kim quang lóe lên rồi biến mất, sau đó đối phương nhanh chóng thu hồi lệnh bài.

Hai chân lão đầu mềm nhũn, trong lòng hoảng hốt, gần như tắt tiếng.

Kim bài liệp lệnh!

Người này là sát thủ kim bài liệp lệnh!

"Hửm?" Từ Tiểu Thụ mỉm cười đưa tình.

"Công tử đang nói gì vậy, hôm nay lão đầu ta chưa từng gặp qua bất kỳ người nào." Bị Thánh Thần Điện để mắt tới không nhất định sẽ chết, nhưng bị sát thủ kim bài liệp lệnh để mắt tới, chết là cái chắc, điểm ấy lão đầu hiểu rất rõ.

"Ừm." Từ Tiểu Thụ hài lòng gật đầu, phất tay, ra hiệu nhị nữ tiến vào truyền tống trận.

Lão đầu do dự một chút, nhìn hai cô nương mềm nhu động lòng người, non đến mức có thể bóp ra nước, cuối cùng không nhịn được nói ra:

"Công tử không mang mặt nạ? Ta có bán. . . ây, hôm nay miễn phí, công tử tùy tiện cầm."

Hai con cừu non không chút che giấu tiến vào chợ đen, đây là muốn tặng không?

Vào chợ đen có ai không che đầu quấn mặt, gióng trống khua chiêng như thế, thật đúng là lần đầu gặp. . .

"Vậy liền lấy hai cái!"

Từ Tiểu Thụ vừa dứt lời, Tẫn Nhân liền lấy hai cái mặt nạ ném cho Oanh Oanh Tước Nhi.

Đây đúng là mặt nạ có thể ngăn cách linh niệm nhìn trộm.

Rất thần kỳ, một cửa tiệm tạp hóa nho nhỏ, lại có được tạo vật thiên cơ, tuy hàm lượng Thiên Cơ Thuật, chỉ có lẻ tẻ nửa điểm. . .

Nhị nữ tiếp nhận mặt nạ, nhanh chóng đeo lên, các nàng đều biết Tam Chú Hương không phải nơi tốt lành gì.

Lão đầu nhìn hai vị cô nương đeo mặt nạ, đột nhiên trở nên dị thường đáng chú ý, dáng người yểu điệu, âm thầm thở dài.

Ngược lại tăng thêm tình thú, đây là thế nào. . .

"Công tử?" Ông ta lại lấy ra một tấm mặt nạ, không rảnh quan tâm chuyện khác.

"Mắt thấy chưa hẳn là thật." Từ Tiểu Thụ thu hồi quạt xếp, ngoài cười nhưng trong không cười, hướng lão đầu gạt ra nụ cười cứng ngắc,"Mặt nạ da người."
Bình Luận (0)
Comment