Chương 2478: Tẫn Nhân Nhất Hí Kinh Bán Thánh (1)
Chương 2478: Tẫn Nhân Nhất Hí Kinh Bán Thánh (1)
Đến hay lắm!
Không hổ danh truyền nhân ưu tú Tẫn Chiếu nhất mạch, đủ táo bạo!
Từ Tiểu Thụ hai mắt sáng rực, bởi vì nắm chắc tính cách Hoa Minh, cho mới hùng hổ dọa người như vậy.
Hôm nay sứ giả Thánh Cung dám xuất thủ với hắn, hắn liền đứng bên phía đại chúng đồng tình.
Chỉ cần chống đỡ một kích không chết, hành trình phía sau, Thánh Cung nhất định phái người nhìn mình chằm chằm, bảo vệ chu toàn.
Một khi Thánh Cung thí luyện tuyên bố xong, Từ Cố Sinh đột nhiên nổ chết, là người đều sẽ liên tưởng đến, đây là kết quả đắc tội Thánh Cung sứ giả đi?
Như vậy vấn đề tới. . .
Bệnh công tử Từ Cố Sinh, có kháng được một kích của sứ giả Thánh Cung Hoa Minh hay không?
"Dừng tay!"
Từ Tiểu Thụ có thể nghĩ ra vấn đề này, đám lão hồ ly bên phía Thánh Cung đương nhiên không ngoại lệ.
Nhưng một tiếng "Dừng tay" kia, có chút hư tình giả ý, chỉ có âm thanh, không thấy có người chân chính xuất hiện ngăn cản.
Trên thực tế, Thánh Cung thí luyện trải qua rất nhiều kỳ tổ chức, mỗi lần đều có người đến gây sự, căn bản không thể lý luận với mấy người kia, bọn hắn luôn có thể từ những nơi không tưởng đâm ra.
Mà lần này Di Tích Nhiễm Mính xuất thế, đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, có người đến gây sự là chuyện không thể bình thường hơn.
Nhân tài Thánh Cung xuất hiện tầng tầng lớp lớp, sao lại chọn Hoa Minh đến đảm nhiệm vị trí sứ giả Thánh Cung, mọi chuyện đều có nguyên nhân.
Quảng trường Kim Hoàng có người kinh ngạc, có người mắt sắc kịp phản ứng.
Nhưng đều không ngoại lệ, không ai xuất thủ tương trợ.
Phàm có thể lăn lộn đến cao tầng thế lực lớn, đều nhìn ra được, Từ Cố Sinh chỉ là con tốt, là một tên pháo hôi biết nói chuyện.
Đang vụng trộm phân cao thấp với Thánh Cung, là người vừa rồi trốn trong bóng tối, không biết xuất thủ lúc nào.
Kia mới là đại nhân vật!
Thời điểm Hoa Minh xách đỉnh nhào đến chỗ bệnh công tử, thấy được gia hỏa này một mặt thất kinh.
Cộng thêm không chờ được mấy vị hộ đạo giả Thánh Cung cường lực ngăn cản, nàng mới nhận ra tình huống không đúng.
Tình huống lúc này giống như gian kế gì đó sư tôn từng rói, quên rồi.
Nghĩ mãi không rõ, Hoa Minh dựa vào giác quan thứ sáu của nữ nhân, vô thức thu hồi một chút khí lực, miễn cho thật bị lửa giận làm choáng váng đầu óc, tại chỗ đập chết người.
"Oanh!"
Đỉnh kích đập tới
Thời khắc va chạm, hư không truyền ra âm thanh bạo tạc thật lớn.
Mặt đất bị chấn ra vô số vết nứt, linh trận vừa chạm liền phát, chớp mắt bị oanh vỡ nát.
Đây cũng quá khoa trương đi!
Hoa Minh cầm đỉnh đều sửng sốt.
Nàng biết mình chỉ dùng ba phần khí lực.
Hơn nữa khống chế lực lượng rất tốt, không có khả năng tiết ra ngoài nửa điểm, ảnh hưởng đến những người khác trên quảng trường.
Nhưng nhìn khí lãng kinh khủng dập dờn tản ra, quét quảng trường Kim Hoàng người ngã ngựa đổ.
Sau khi bệnh công tử trúng một kích, hộ vệ vừa rồi thay hắn xuất thủ phiến người ngược lại không thấy tung tích, hắn "Ngao" một tiếng, thống khổ bay ngược ra.
Một đạo tơ máu bắt mắt xẹt qua không trung.
Quảng trường từ trong ra ngoài, bị huyết công tử xông ra một cái thông đạo, đám người bị hắn đụng trúng ngã trái té phải.
Cho đến cuối cùng, bệnh công tử oanh vào một cái sạp hàng bên ngoài quảng trường, nước xốt trái cây văng đầy đất mới ngừng lại.
"Giết người rồi!"
"Sứ giả Thánh Cung giết người rồi!"
"Cái nôi bồi dưỡng Thánh Nhân đã không còn tồn tại, bây giờ Thánh Cung do ngũ đại quyền hành chưởng khống, nói một là hai, chỉ hươu bảo ngựa, không thể nghi ngờ!"
"Bọn hắn thậm chí không cho phép người khác đặt câu hỏi, ngươi dám nói thật, ta liền dám đánh chết ngươi!"
". . ."
Trên quảng trường, đám người còn đang kinh ngạc ngoài ý muốn phát sinh, cùng một thời gian, bốn phía bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều gương mặt lạ lẫm, nhao nhao nói ra mấy lời khiến người nghe sợ hãi.
Mấy vị đại biểu cao tầng thế lực lớn nghe thế kinh hồn táng đảm.
Bên phía Thánh Cung, đám người chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại. . . một cái nồi lớn từ trên trời giáng xuống, chụp vào mặt tất cả mọi người!
Đáng tiếc thời điểm truy tìm nguồn gốc âm thanh phát ra, họa thể phân thân đã bị người nào đó thu hồi, biến mất không thấy đâu.
"Tên gia hỏa khốn kiếp. . ." Hoa Minh kém chút cắn nát răng ngà, nắm chặt đại đan đỉnh, giận đến mức thân thể mềm mại run run.
Phong bạo nện người vừa rồi, không phải do nàng làm ra!
Lực lượng một kích vừa rồi, không có khả năng tổn thương người vô tội, khiến những người khác trên dưới quảng trường bị ảnh hưởng!
Hết thảy. . .
Đều do Từ Cố Sinh đang tự biên tự diễn!
Hoa Minh hối hận, vừa rồi mình nên thật đập chết tên khốn kiếp kia.
Nhưng hối hận vô dụng.
Ánh mắt Hoa Minh hung ác, không bằng thừa cơ hội này, rửa sạch hối hận?
Nghĩ liền làm, nàng lần nữa nhấc đan đỉnh lên, muốn xông tới nhét Từ Cố Sinh vào trong đan đỉnh, để hắn triệt để im miệng.
Trong đầu đột nhiên truyền đến một đang âm thanh:
"Dừng tay!"
Là hộ đạo giả Thánh Cung đang lên tiếng.
"Thế nhưng. . ." Hoa Minh còn muốn giãy giụa một phen.
"An tâm, lưu ngôn phỉ ngữ không đả thương được Thánh Cung, đám đại biểu thế lực lớn xung quanh đều là người có đầu óc, nhìn ra được Từ Cố Sinh đang diễn trò, bọn hắn không dám hùa theo."
Hoa Minh chỉ có thể thầm hô đáng tiếc, cuối cùng hung dữ trừng trừng Từ Cố Sinh ngã vào quầy bán trái cây, xoay người muốn trở lại đài cao.
Mặt mũi Thánh Cung quá lớn!
Cho dù Từ Cố Sinh tự biên tự diễn đến mức này, thế nhưng ai dám mở miệng phụ họa, dù chỉ một câu?
Ngay trước khi Thánh Cung thí luyện bắt đầu, tại thời điểm cùng vấn đề nhạy cảm, triệt để đắc tội Thánh Cung?
Quảng trường có đến mấy vạn người, nhưng không ai phát hiện ra, phong bạo cuồng loạn cùng mấy tiếng gào thét vừa rồi, chỉ là khúc nhạc dạo.
"Hay cho một cái Thánh Cung!"
"Các ngươi thật muốn giết người diệt khẩu? Ta rõ ràng không nói lời đại nghịch bất đạo gì. . ."
Bệnh công tử há miệng phun máu, càng suy yếu hơn.
Hắn kêu thảm ngã xuống sạp trái cây, đợi đến khi nhị nữ U Quế Các vội vàng chạy đến đỡ người, hắn mới lần nữa đứng dậy.
Tẫn Nhân tiềm ẩn trong bóng tối, lợi dụng loạn cục duỗi ra hắc thủ cùng hung cực ác, giương nanh múa vuốt bài bố hết thảy.
Hắn hóa thân nghệ sĩ dương cầm ưu nhã, chìm đắm trong thế giới tiêu thất không ai nhìn thấy, đầu ngón tay như chuồn chuồn lướt nước, nhẹ nhàng điểm vào hư không.
"Xin lỗi!"
Khu vực bên ngoài quảng trường, một vị đại hán đột nhiên đứng lên, nghiêm chỉnh nói:
"Vị Từ công tử này làm sai chỗ nào, sứ giả Thánh Cung cớ gì đả thương hắn?"
"Đả thương xong, còn xoay người đi thẳng một mạch, một tiếng xin lỗi cũng không?"
Người bên cạnh nghe thế ngơ ngác.
Quay đầu nhìn lại, phát hiện đây là lục trưởng lão Hồng Thiên Tông, Triệu Nhất Tranh.
Tuy bình thường tác phong có chút hiệp nghĩa, nhưng vẫn biết có chừng mực, đâu phải loại đầu sắt?
Hiện tại, ngay trước mặt vạn người, muốn sứ giả Thánh Cung xin lỗi người qua đường Giáp?
"Triệu trưởng lão, cớ gì như thế, ngài đừng dọa ta. . ."
"Triệu trưởng lão, mau ngồi xuống!"
"Lão Triệu, ngươi đang làm gì!"
Mấy người thân cận với Hồng Thiên Tông đau cả đầu, thất kinh lôi kéo ống tay áo Triệu Nhất Tranh, muốn túm người ngồi xuống.
Nào biết Triệu trưởng lão tu vi Trảm Đạo vung tay lên, hất tay người bên cạnh ra, còn nổi giận đùng đùng quay đầu quát mắng:
"Chính nghĩa đương đầu, cả đám co đầu rút cổ không ra."
"Thanh thiên bạch nhật, nghĩa tự tại tiền, Triệu mỗ xấu hổ làm bạn với chư vị!"
Y hất tay áo, phi thân bay lên, tiến vào trong mây không thấy bóng dáng.
(Dịch: nghĩa tự tại tiền bằng chữ "nghĩa" đứng trước)
"Đi, đi rồi?"
Biến cố này dọa sợ rất nhiều người.
Hiện trường tuyên truyền nội dung Thánh Cung thí luyện, bởi vì bất công, khiến một vị Trảm Đạo có danh vọng giận dữ rời đi.
Chuyện này truyền đi, mặt mũi Thánh Cung biết để ở đâu?
"Vì sao lại như vậy?"
Hoa Minh trăm mối không có cách giải, khuôn mặt nhỏ trầm xuống.
Nàng chuyển mắt nhìn lại, phát hiện đám người Hồng Thiên Tông ở lại mặt xám như tro, thấy mình nhìn đến, ánh mắt thậm chí mang theo sợ hãi.
Phảng phất sợ mình đối với bọn họ, giống như đối với Từ Cố Sinh, một lời không hợp liền vung đỉnh đánh tới.
"Ta sẽ không xuất thủ với các ngươi!"
"Kỳ thực Triệu trưởng lão nói cũng có lý!"
Hoa Minh kém chút thổ huyết, chỉ có thềm thầm than ở trong lòng.
Nếu như đổi thành người khác, rất khó mở miệng nói "Xin lỗi", thế nhưng nàng cảm thấy Triệu trưởng lão rất có nghĩa khí, nói không sai, có thể xin lỗi.
Tuy nhiên, vừa chuẩn bị lên tiếng xin lỗi.
Một bên khác, lại một vị Trảm Đạo đứng lên đến, phẫn thanh nói ra:
"Ta thấy vị Từ công tử này nói rất có lý, vì sao sứ giả Thánh Cung lại đả thương người?"
"Chẳng lẽ thật bị hắn nói trúng tim đen, Di Tích Nhiễm Mính sắp xuất thế, Thánh Cung không có năng lực cam đoan thí luyện giả bên trong Tứ Tượng bí cảnh an toàn, một mực khăng khăng làm theo ý mình?"
Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, đồng loạt quay đầu nhìn lại.