Chương 248: Bất Thành Thánh, Chung Vi Nô
Chương 248: Bất Thành Thánh, Chung Vi Nô
Tang lão thư sướng cười, có thể buồn nôn tiểu tử này quả thực không dễ, ông ta xoay cổ tay đi lòng vòng, xương cốt truyền đến tiếng răng rắc.
"Tuy nói Linh Thể hiếm thấy, nhưng cũng không phải vô địch thiên hạ, chí ít nhục thân Tiên Thiên tồn tại, cũng xem như một loại Linh Thể Hậu Thiên."
"Thậm chí, ở giai đoàn này của các ngươi, nó đã là tồn tại có thể trực tiếp nghiền ép."
"Đương nhiên, hiện tại ngươi đã là Tông Sư chi thân, cơ bản có thể bỏ qua đám thiên tài có Linh Thể kia."
Cho dù tâm tính Từ Tiểu Thụ trầm ổn, cũng không khỏi có chút tự ngạo.
Hắn biết tu luyện nhục thân Hậu Thiên khó khăn đến cỡ nào, mình bật hack còn gian khổ như vậy, người khác thật muốn dựa vào nghị lực luyện ra Tông Sư chi thân, nếu còn không thể đánh đâu thắng đó, vậy không còn gì để nói.
Tang lão thấy bầu không khí đã đạt chuẩn, liền lập tức đả kích nói: "Nhưng Tông Sư chi thân, cũng không phải vô địch."
"Hể?" Từ Tiểu Thụ quả nhiên trì trệ.
Tang lão cười nói: "Ta từng nói qua, những kẻ được gọi là thiên tài, đại lục ngũ vực không thiếu."
"Còn có một loại tồn tại đặc thù kinh khủng hơn, bọn họ giống như thần quyến giả, thiên sinh đã có Thánh Thể!"
"Thánh Thể?" Từ Tiểu Thụ vừa nghe thấy cái tên này đã đoán ra cấp bậc của nó,"Phía trên Linh Thể?"
"Không sai!"
Tang lão cười khổ nói: "Thật muốn nói đến thiên tài, trình độ hiện tại của ngươi, thật không tính là gì."
"Thánh Thể tồn tại, có thể trực tiếp một quyền đánh nổ Linh Thể!"
"..."
Từ Tiểu Thụ bị kinh đến, hóa ra vòng vo lâu như vậy, ngươi chính là vì muốn đả kích ta?
"Tông Sư chi thân thì sao?" Hắn hỏi.
"Có thể hơi chống lại một chút." Tang lão cười hắc hắc,"Nhưng chỉ vẻn vẹn một chút."
Từ Tiểu Thụ thở dài, quả là thế... nếu như cố gắng hữu dụng, cần thiên tài làm gì?
"Tạo vật bất công a!"
Tang lão thấy giội nước lạnh thành công, liền lập tức rót canh gà: "May mắn loại Thánh Thể kia không khác gì phượng mao lân giác."
"Trên cơ bản, ngoại trừ siêu cấp thế gia, thậm chí là Bán Thánh thế gia, còn lại đều chưa từng xuất hiện ở nhân gian."
Từ Tiểu Thụ nhíu mày lại, muốn mở miệng nói chuyện, Tang lão đã đưa tay ra: "Đừng hỏi, những chuyện này ngươi còn chưa thể tiếp xúc đến."
"Kháo! Lại tới?"
"Hả?"
"Ách, ta nói... nói xong!"
Tang lão: "..."
Từ Tiểu Thụ cũng không có ý định xoắn xuýt những thứ hư vô phiêu miễu kia, hắn trực tiếp kéo về chủ đề nguyên bản, hỏi:
"Ngoại trừ chuyện Mộc sư muội có Linh Thể, còn có một chuyện tương đối mơ hồ."
"Lúc trước Thiên Huyền Môn mở ra, cung chủ đại nhân bị tên mù Lệ Song Hành dùng huyễn thuật khống chế, Mộc sư muội chỉ trừng một cái liền giải khai."
"Đây là nguyên lý gì, Thôn Sinh Mộc Thể có thể làm được?"
Tang lão nhất thời kinh ngạc: "Thôn Sinh Mộc Thể sao có thể làm được chuyện này, nó cũng không phải vạn năng."
"Cho nên ngài cũng không biết?" Từ Tiểu Thụ thất vọng.
"Hô -" Sắc mặt Tang lão tối đen,"Ngươi thật cho rằng lão phu là thần à?!"
"Nhưng đó là đồ đệ ngài!"
"Nó cũng là sư muội ngươi!"
Từ Tiểu Thụ: "..."
Tang lão thấy gia hỏa này lại bị nghẹn họng, cảm giác rất sảng khoái, ông ta mơ hồ cảm nhận được niềm vui thú của Từ Tiểu Thụ.
Khóe môi nhếch lên, lão đầu cúi người hỏi một chút: "Nói đến, thể chất của ngươi cũng có chút cổ quái, cỗ sinh mệnh lực bành trướng trong cơ thể, tựa hồ không kém gì sư muội ngươi đi?"
"Ách..."
Từ Tiểu Thụ lập tức nhận sợ, ngọa tào, vòng qua vòng lại, cuối cùng vòng đến người mình, nói đùa gì thế?
Có thể nói sao?
"Ta có chút chuyện, ta đi trước!" Hắn ba ba vài tiếng muốn chạy khỏi Linh Tàng Các.
Tang lão vui vẻ, cũng không ngăn cản, chỉ là hướng về phía bóng lưng hắn hô to: "Tiểu tử thúi, bí mật địch nhân có thể đào móc, nhưng có chút bí mật, để nó tự nhiên nổi lên mặt nước là được."
Lời nói mơ hồ không rõ khiến cho Từ Tiểu Thụ ngẩn ra một chút.
Đúng vậy, ai mà không có bí mật cơ chứ?
"Yên tâm, nàng là sư muội của ta, ta sẽ không làm gì nàng." Mở cửa, Từ Tiểu Thụ hô.
Tang lão ép ép nón lá, thần tình nghiêm túc nói: "Ý của lão phu là, nếu như tương lai nàng trở thành địch nhân của ngươi, không cần nhân từ nương tay."
Đông!
Từ Tiểu Thụ trực tiếp ngã trên mặt đất, hắn quay người nhìn về phía lão nhân, trên mặt dần dần toát ra ba cái dấu hỏi.
"Ngài nghiêm túc?"
Tang lão không có trả lời, phất phất tay không nhìn hắn nữa, nói: "Đi đi."...
"Cái quái gì?"
Từ Tiểu Thụ cau mày, từ tầng ba Linh Tàng Các vịn cầu thang đi xuống.
Hắn luôn cảm thấy lão đầu đội nón lá khi thì chính kinh, khi thì thất thường.
Thật sự cho rằng lão ấy biến tốt hơn, lão nhân này luôn có thể mang đến cho ngươi một chút vui mừng ngoài ý muốn.
"Cái gì mà trở thành địch nhân không cần nhân từ nương tay..."
"Đây là lời người làm sư phụ có thể nói ra sao?"
Hất đầu một cái, bài trừ tạp niệm, Từ Tiểu Thụ không nghĩ nhiều nữa.
Dù sao cũng là lão nam nhân có bí mật, thật khiến người ta nhìn không thấu.
Bước qua cửa lầu hai, nhìn mấy vòng sáng có hơi quen mắt, Từ Tiểu Thụ đi xuống tầng một.
Hôm đó giá sách bàn ghế không cẩn thận bị thiêu hỏng, trên cơ bản đã được bổ đủ, đồng thời còn tăng thêm trận pháp phòng hộ, hiển nhiên là vì phòng ngừa phát sinh ngoài ý muốn từ bên trong.
Vừa nghĩ tới hình tượng liều mạng cứu hỏa lúc đó, Từ Tiểu Thụ không khỏi mỉm cười, tâm tình vui vẻ hơn một chút.
Một lần nữa bước chân, tay chống đỡ đại môn Linh Tàng Các, muốn đẩy ra.
"Sắp đi ra ngoài sao?"
Bên trong ý niệm, đột nhiên vang lên âm thanh lạ lẫm, nhưng ý nghĩ truyền đạt rất rõ ràng.
Thân thể Từ Tiểu Thụ cứng đờ, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
Bên trong xó xỉnh lầu một, có một bộ bàn ghế gỗ, phía sau bàn ghế gỗ, có một nam tử bẩn thỉu.
Người này tựa hồ vĩnh viễn ở nơi tối tăm, căn bản không thấy rõ khuôn mặt, duy nhất có thể nhìn thấy, chính là động tác khắc gỗ không bao giờ gián đoạn của y.
Đúng, tay y cầm đao khắc, lúc này vừa hỏi, vừa cúi đầu tiến hành điêu khắc.
Từ Tiểu Thụ có Cảm Giác, nhìn rõ ràng hơn người khác một chút, nhưng khi dồn lực chú ý vào trên người y, hình ảnh liền bắt đầu mơ hồ.
Cho dù như thế, hắn vẫn có thể nhìn thấy hai ngón cái của nam tử bị đứt mất, tổng cộng chỉ có tám ngón tay.
Dù vậy, động tác của y vẫn liền mạch như nước, mảnh gỗ vụn tuôn rơi, khối gỗ trong tay càng có linh tính.
"Vâng, tiền bối."
Từ Tiểu Thụ hơi cứng ngắc khom người.
Lần trước lúc hắn nhìn thấy nam tử này, là lúc cầm Tẫn Chiếu Thiên Phần tới đăng ký, nhưng mà đối phương không nói một lời.
Lúc đó hắn còn tưởng y chỉ là một người bình thường giải quyết những việc vụn vặt ở trong Linh Tàng Các, hoặc thậm chí là đan đồng của Tang lão.
Nhưng nhiều lần ra vào Linh Tàng Các, Từ Tiểu Thụ mới ý thức được không đúng.
Nam nhân này tuyệt đối không đơn giản.
Loại người không có việc gì cẩu ở trong Linh Tàng Các, vĩnh không ra mặt, chẳng phải giống như lão tăng quét lá ở Thiếu Lâm Tự, khẳng định là tồn tại ngưu bức nhất.
Nhưng cho dù lúc trước Thánh Nô hai lần xâm lấn, hắn đều chưa từng nhìn thấy nam nhân này xuất hiện.
Y giống như một người ngoài cuộc, vĩnh viễn không nhúng tay vào chuyện thế gian.
Nhưng hôm nay, nam tử kia vậy mà chủ động mở miệng nói chuyện với mình?
Kỳ quái, xoát tồn tại cảm sao?
"Tiền bối có gì dặn dò?" Từ Tiểu Thụ cẩn thận hỏi lại, có chút không rõ ràng cho lắm.
Đao khắc xoạt xoạt, từng cái xoẹt qua lệnh bài màu tím.
Không khí tĩnh mịch mấy chục giây, ý niệm không chút biểu tượng kia mới lần nữa xuất hiện ở trong đầu Từ Tiểu Thụ.
"Đi đâu?"
Khóe miệng Từ Tiểu Thụ giật một cái, nghẹn lâu như vậy, ngươi chỉ biệt xuất ra hai chữ như thế?
"Ra ngoài." Hắn chỉ vào đại môn Linh Tàng Các, ra hiệu mình có thể rời đi không?
Cho dù y có thể là đại lão, nhưng cũng không liên quan gì tới mình, Từ Tiểu Thụ cũng không mong chờ đối phương nhìn mình thuận mắt ban thưởng cho mình một phen cơ duyên gì gì đó.
Không cần thiết, hơn nữa cũng không biết là phúc hay là họa đây.
Chờ đợi thật lâu, vẫn không có đáp lời, Từ Tiểu Thụ cảm thấy phía sau lưng đã bị mồ hôi thấm ướt.
Chẳng lẽ mình trả lời sai?
Quả nhiên, loại đại lão này liền thích tích chữ như vàng, khiến cho người ta suy nghĩ lung tung...
Từ Tiểu Thụ bất đắc dĩ, chỉ có thể lần nữa suy nghĩ hai câu nói của nam tử:
"Sắp đi ra ngoài sao?"
"Đi đâu?"
Không phải muốn rời khỏi Linh Tàng Các sao, cần gì phải hỏi như vậy?
Hay là nói, y muốn hỏi, cũng không phải vấn đề trước mắt?
Mà là ước định mười ngày sau với Mộc Tử Tịch?
Từ Tiểu Thụ có chút kinh nghi, hắn lần nữa chờ đợi hồi lâu, phát hiện nam tử này vẫn không có ý định mở miệng, đành phải nói bổ sung: "Bên ngoài, Thiên Tang Quận."
Đao khắc trong tay nam nhân dừng lại một chút, sau đó tiếp tục bay múa.
"Đi đi." Lại là hai chữ ngắn gọn, lấy hình thái ý niệm trực tiếp xuất hiện.
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ trong nháy mắt đen xì.
Nhìn tình huống này, xem ra vừa rồi gia hỏa này quên mất mình.
Con hàng này có bệnh không, không có việc gì mở miệng giữ mình lại, sau khi hỏi nhảm hai câu, liền quên mất?
"Ta..."
Từ Tiểu Thụ kém chút phun ra một loạt tao thoại, cũng may tại thời khắc mấu chốt thắng xe lại.
Hắn nhìn tám ngón tay của nam tử, muốn nhìn xem y đang điêu khắc thứ gì, nhưng hình ảnh truyền vào trong đầu, hoàn toàn mông lung.
Cho dù là Cảm Giác cũng không thể thấy rõ.
"Quả nhiên là đại lão..."
Ánh mắt dời khỏi, rơi vào trên cổ nam tử, Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
Trong hình ảnh mông lung, có thể nhìn thấy miệng vết thương cực kỳ dữ tợn, ngay ở trên động mạch chủ.
Cho dù lúc này đã khôi phục, nhưng vết tích lưu lại vẫn khiến cho người nhìn thấy phải giật mình.
Chỉ dựa vào vết sẹo cơ hồ bao trùm hơn phân nửa cổ, liền có thể nhìn ra nam nhân này đã từng trải qua đau đớn như thế nào.
Thương thế như vậy, đoán chừng cổ cũng kém chút gãy mất, vậy mà có thể khôi phục lại?
"Không phải người hiền lành, không thể phun, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!"
Trong lòng thầm nghĩ lấy, Từ Tiểu Thụ nuốt lại tao thoại, trực tiếp ôm quyền,"Tiền bối, cáo từ."
Dứt lời liền đẩy đại môn ra, đón ánh nắng bước đi...
Ba!
Cửa gỗ đóng lại, chỗ tối tăm xuất có thêm một bóng người.
Tang lão mặt không biểu tình tựa vào cửa, nhìn nam tử khắc nửa ngày, rốt cuộc nói: "Không phải lão phu bảo ngươi về trước rồi sao?"
"Hô!"
Nam tử dừng động tác trên tay lại, thổi lệnh bài màu tím một ngụm, sau khi thổi bay mảnh gỗ vụn, lúc này y mới ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đục ngầu như hòa cùng một thể với bầu không khí âm u.
Y lên tiếng cười, giọng khàn khàn nói: "Dù sao cũng phải nhìn xem nửa cái đồ đệ của ta, an phận xuống sẽ có bộ dáng gì."
Tang lão trong nháy mắt giận tím mặt, gầm thét lên: "Đó là đồ đệ của lão phu, không có liên quan gì đến ngươi!"
Đột!
Nam tử không nói, một chỉ như kiếm, trực tiếp xuyên thủng lệnh bài ở trong tay.
Trong nháy mắt lỗ thủng hình thành, lệnh bài nở rộ tử quang, chiếu sáng khuôn mặt của hai người.
Tang lão nhìn kiếm chỉ trầm mặc, thật lâu mới là trào phúng lên tiếng nói: "Khắc thứ này có tắc dụng rắm gì, còn tưởng rằng giống như vài thập niên trước, ai cũng sẽ cho ngươi mặt mũi?"
"Luôn sẽ phát huy được tác dụng." Nam tử cười cười, không có phản bác kịch liệt, chỉ nhẹ nhàng đặt lệnh bài màu tím lên mặt bàn.
Đông!
Tử quang lóng lánh, cung cấp một chút ánh sáng cho nơi âm u tối tăm.
Mí mắt Tang lão hơi híp, thấy được đồ án trên đó.
Đó là một nữ tử trần truồng khắc họa sinh động như thật, thân thể thướt tha, phong vận yêu kiều.
Nhất là bộ dáng cúi đầu ôm đầu gối khóc ròng, thật khiến người sinh lòng thương.
Khiến cho hình ảnh có thêm một chút sắc thái quỷ dị, là tứ chi nữ tử mang theo xiềng xích nặng nề.
Xiềng xích kéo dài, cho đến khi biến mất tại biên giới lệnh bài, phảng phất sinh ra từ thiên địa, tiên thiên gia cấm thế nhân.
Lại một hồi tĩnh lặng thật lâu, ngay cả âm thanh hô hấp ở trong hoàn cảnh như vậy, cũng có hơi ồn ào.
Rốt cuộc, nam tử đẩy cửa đi ra ngoài, lưu lại một tiếng thở dài khàn khàn, phá vỡ hắc ám.
"Ta đi đây, ngươi suy nghĩ một chút đi, đến cùng có trở về hay không, vẫn là câu nói kia..."
"Bất thành Thánh, chung vi Nô!"