Chương 2536: Âm Tào Nộ, Quyền Cửu U! (3)
Chương 2536: Âm Tào Nộ, Quyền Cửu U! (3)
"Oanh!"
Tứ Tượng Bí Cảnh đột nhiên rung mạnh.
Thế giới tựa hồ muốn sụp đổ.
Toàn bộ Luyện Linh Sư trầm luân dưới hải dương cảm xúc, bỗng nhiên thanh tỉnh, có thể thoát ly.
Thời điểm rưng rưng ngước mắt nhìn tới, chỉ thấy phụ cận Chu Tước Kim Tháp, xuất hiện một bộ thần hồn thể dùng mắt trần cũng có thể thấy, khôi ngô tựa như cự nhân.
Bắc Hòe nổi giận!
Thần hồn thể Thánh Đế ý niệm hóa thân thu hồi toàn bộ lực lượng, hóa thành chân thực, phàm nhân có thể nhìn thấy!
Y muốn dùng lực lượng tuyệt đối, xuyên phá thủ đoạn khống chế buồn nôn của Từ Tiểu Thụ.
"Phá!"
Lần này, Bắc Hòe phơi bày thần hồn cự thủ, dùng sức khẽ chống.
Từ Tiểu Thụ chủ động giải trừ không gian trục xuất, Bắc Hòe một kích đánh vào hư không, khiến y khó chịu không thôi.
"Bằng hữu, ngươi quá lo lắng - "
"Sâu kiến, ngươi rốt cuộc từ bỏ giãy giụa?!"
Âm thanh Bắc Hòe tức giận, truyền khắp bốn phương tám hướng.
Không thể nghi ngờ, Từ Tiểu Thụ mất đi lực lượng chế ước địch nhân, ngay cả một kích của Thánh Đế cũng không chống được.
Biện pháp duy nhất, chỉ có chạy trốn.
"Không, ta đang đóng cửa." Từ Tiểu Thụ cười cười.
"Đóng cửa?"
Bắc Hòe kém chút phì cười.
Phương pháp trục xuất thô thiển kia, y tiện tay liền có thể phá đi.
"Đã ngươi muốn đóng cửa, vậy ta giúp ngươi mở mang tầm mắt, thế nào mới gọi là "Đóng cửa", ngay cả thần hồn đều không chạy được!"
"Câu Hồn Giới!"
Thần hồn thể Bắc Hòe nâng hai tay lên.
Bên ngoài Tứ Tượng Bí Cảnh, thần hồn xiềng xích thô to cụ hiện hóa, giống như lúc trước phong tỏa Hạnh Giới, trên dưới tứ phương phong tỏa tiểu thế giới này.
Từ Tiểu Thụ không chạy được!
Càng không thể mang theo Tham Thần rơi đi!
Đạo Khung Thương từng nói, Bát Tôn Am tuyệt đối sẽ không đặt bản thân vào trong hiểm cảnh, vào sân cứu người, cho nên từ đầu đến cuối, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay, Từ Tiểu Thụ mọc cánh khó thoát. . .
Bắc Hòe biết chuyện này.
Thứ duy nhất không hiểu, chính là vì sao đến giờ phút này, Từ Tiểu Thụ vẫn còn cười, phảng phất người thắng cuối cùng là hắn, chứ không phải mình.
Thậm chí, Áo Nghĩa Trận Đồ dưới chân hắn lại biến thành thần hồn chi đạo, nhìn mình say sưa ngon lành.
"Ngươi đang cười cái gì?" Vừa hỏi ra câu này, Bắc Hòe hối hận không thôi, y không nên chủ động mở ra chủ đề.
Từ Tiểu Thụ giang tay, hư không cụ hiện hóa một chiếc vương tọa màu vàng.
Hắn ngồi xuống, thậm chí còn bắt chéo chân, phảng phất buông lỏng trước khi chết, vô cùng thoải mái dựa vào vương tọa.
Hắn một tay vuốt ve mèo, một tay kẹp xì gà băng do Tam Nhật Đống Kiếp ngưng tụ ra, dùng Tẫn Chiếu Bạch Viêm nhóm lửa. . .
Từ Tiểu Thụ há miệng thổi ra ngụm khói hình tròn, kém chút bay thẳng đến mũi thần hồn thể Bắc Hòe.
"Ta đang cười đường đường Thánh Đế, lại giúp Từ Tiểu Thụ ta đóng cửa." Từ Tiểu Thụ lỗ mũi chỉ hồn.
Bắc Hòe híp mắt lại, đã hoàn toàn xem không hiểu người này, đây là trước khi chết nói cho sướng miệng, tinh thần thắng lợi?
"Đóng cửa, làm gì?"
Từ Tiểu Thụ nghe thế, cười cười không nói.
Kỳ thật hắn rất muốn nói ra câu kia, nhưng như thế đủ rồi, chí ít sẽ không bị người nào đó tính sổ.
Bắc Hòe nhìn thanh niên ngang tàng đến cực điểm, hai tay khoác lên lan can vương tọa, nhắm mắt không thèm đếm xỉa tới mình, dựa vào chỗ ngồi giống như tiến vào mộng đẹp.
Y thật nổi giận.
Năm đó tranh đoạt Thập Tôn Tọa, Bát Tôn Am còn không trang bức bằng ngươi!
Đợi chết cũng có thể đợi thành bộ dạng này, ngươi là thiên hạ đệ nhất, ta thành toàn ngươi!
"Thần Hồn Chi Thủ."
Bắc Hòe vỗ ra một chưởng, thẳng hướng Từ Tiểu Thụ hoàn toàn từ bỏ chống cự, chỉ muốn ngồi trên vương tọa nở rộ ánh sáng cuối cùng, thong dong chịu chết.
"Phanh. . ."
Một tiếng dị hưởng từ phía tây bắc xa xôi truyền đến.
Âm thanh không lớn, nhưng trong hoàn cảnh lặng ngắt như tờ, muôn người chú ý, lại vô cùng chói tai.
"Phanh phanh phanh. . ."
Thời điểm Thần Hồn Chi Thủ trực tiếp đánh về phía Từ Tiểu Thụ, đã có người không nhịn được quay đầu nhìn lại, muốn xem xem dị hưởng kia rốt cuộc là gì.
"Phanh phanh phanh phanh phanh phanh phanh. . ."
Âm bạo từ xa tới gần, bất quá chỉ trong nháy mắt, nó đột nhiên xông thẳng vào trong chiến trường.
Phía trên vương tọa, Từ Tiểu Thụ nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng đếm thời gian cũng không ngồi yên được nữa.
Cho dù sẽ bị tính sổ!
Cho dù sẽ mang đến hậu quả không tốt!
Hôm nay, hắn vẫn muốn trang bức đến cùng, cho Bắc Hòe khốn kiếp một chiêu bạo kích đón đầu!
Từ Tiểu Thụ đột nhiên đứng lên, thời điểm Thần Hồn Chi Thủ áp sát, hắn thậm chí khinh thường đón đỡ, gắt gao nhìn chằm chằm Thánh Đế Bắc Hòe, dùng giọng điệu vô cùng lạnh nhạt, lắc đầu nói ra:
"Ngươi không hiểu. . .".
"Đóng cửa, thả Thần Diệc!"
Thế giới tại thời khắc này, hoàn toàn tĩnh mịch.
Âm thanh Từ Tiểu Thụ rất nhỏ, nhỏ đến mức giống như đang lẩm bẩm, nhưng lại vô cùng vang dội, dùng thánh lực phụ tá, truyền thẳng trong tai Bắc Hòe.
Ngay cả Luyện Linh Sư quan chiến phía dưới đều nghe được.
Cùng lúc đó!
Một đạo thân ảnh dã man từ bên cạnh vương tọa bay đến, ngang nhiên xông thẳng tới thần hồn chi thủ di thiên.
Không sai!
Chính là xông thẳng tới!
Đánh đâu thắng đó, không gì không phá!
Trong ánh mắt kinh hãi nhìn soi mói của đám người, dã man nhân xông thẳng vào lòng bàn tay thần hồn chi thủ, phút chốc hủy hoại hết thảy, sau đó từ mu bàn tay bay ra.
"Oanh!"
Tiếng vang quỷ dị bạo phát trong thế giới thần hồn, khiến cho đám người ù tai hoa mắt.
Thời điểm mọi người kiệt lực nhìn lại, chỉ thấy thân ảnh khôi ngô nhanh đến mơ hồ, nhanh đến kéo ra vô số tàn ảnh, không chỉ phá vỡ thần hồn chi thủ, mà còn cường thế đánh tới thần hồn thể Bắc Hòe.
"Đây là. . ."
Con ngươi thần hồn thể Bắc Hòe không khỏi phóng đại, nhận ra người tới.
Lực chú ý của y, lúc đầu dồn hết vào người Từ Tiểu Thụ. . .
Người kia từ ẩn thân đến khi xuất hiện, khí tức ẩn tàng quá tốt. . .
Không!
Không phải trùng hợp!
Đây là phối hợp!
Hai người này đang đánh một loại phối hợp tuyệt diệu, không có câu thông qua, ta ẩn thân, ngươi giúp ta hấp dẫn lực chú ý?
"Thần Diệc?!"
Một tích tắc này thần hồn thể Bắc Hòe chấn động, triệt để sôi trào.
Cảm xúc giống như núi lửa đang phun trào, thần sắc tràn ngập không dám tin.
Thần Diệc bị vây ở Thập Tự Nhai Giác, xuất hiện ngay trước mắt?
Con mắt của của Ái Thương Sinh bị Đạo Khung Thương đào đi rồi!
"Thần Diệc?"
"Thần Diệc nào?"
"A phi! Còn có thể là Thần Diệc nào, Thần Diệc chỉ có một,"Quỷ Môn Quan, thần xưng thần"!"
Thí luyện giả quan chiến triệt để sôi trào, nhao nhao lên tiếng kinh hô.
Đây là tràng diện gì?
Thập Tôn Tọa chi chiến?
Thần Diệc quá nhanh!
Nhanh đến mức thân thể thậm chí tới trước cả âm thanh!
Y từ bên ngoài chiến trường chạy tới, phút chốc xuất hiện trước mặt thần hồn thể Bắc Hòe. . .
"Oanh" một tiếng.
Thiên địa rung chuyển.
Âm hồn quỷ khí từ nơi vô danh tiêu tán dâng lên, hóa thành Quỷ Môn Quan tràn ngập tà lãnh, quỷ dị, phong cách cổ xưa, nặng nề to lớn.
Thượng thông Thiên Đình, hạ đạt Cửu U.
Điên nghịch âm dương, phản phúc linh nhục.
Nhân loại Thần Diệc nhỏ bé tiến vào đại môn âm lãnh cổ lão. . . hình thể của y so với Quỷ Môn Quan, giống như hạt bụi so với núi cao, không đáng nhắc tới.
Ngạ quỷ cùng hung cực ác, từ phía đối diện Quỷ Môn Quan đi ra. . . Thần Diệc đã hóa thành thần hồn thể, mặt xanh nanh vàng, hình thể to lớn, giống như nuốt hết quỷ hồn địa ngục, bàn tay có thể che trời.
Cho đến lúc này!
Âm thanh dị hưởng lúc đầu phát ra từ Bạch Hổ Mạch, chớp mắt gào thét tới trước người, mới đuổi theo bóng dáng Thần Diệc khoan thai tới chậm.
Nó giống như sấm sét nổ vang bên trong thế giới tinh thần mọi người.
"Ngạ! Quỷ! Đạo!"
Một quyền!
Ngạ quỷ to lớn cùng hung cực ác, diện mục dữ tợn, vừa đăng tràng liền đấm ra một quyền!
Đầu lâu thần hồn thể Bắc Hòe xê dịch.
Trong tiếng ầm vang, y căn bản không kịp phòng bị, toàn bộ thần hồn thể bị một kích đánh bay, toàn thân bạo tạc, cuối cùng khảm tại bên ngoài Tứ Tượng Bí Cảnh, phía trên thần hồn đại môn y tự mình đóng lại.
Chiến âm vẫn tiếp tục khoan thai tới chậm, lay động khuếch trương bốn phương tám hướng:
"Âm Tào Nộ, Quyền Cửu U!"