Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 267 - Chương 267: Sự Huynh Trong Mộng Cùng Hiện Thực

Chương 267: Sự Huynh Trong Mộng Cùng Hiện Thực Chương 267: Sự Huynh Trong Mộng Cùng Hiện Thực

Mái hiên tầng cao nhất Đa Kim Thương Hội.

Từ Tiểu Thụ ngồi ngay ngắn ở trên nơi cao chót vót giá lạnh, hai chân thả xuống, xa xa nhìn lại, giống như một người đang muốn tìm chết.

Nhưng rất đáng tiếc, Đa Kim Thương Hội quá cao, người bình thường không nhìn được xa như vậy, Luyện Linh Sư càng không thèm để ý tên rảnh đến phát khùng, chạy lên mái hiên tầng cao nhất ngồi.

Cho nên. . . nơi này không có ai làm phiền.

Đương nhiên, Từ Tiểu Thụ không phải không muốn ra.

Chỉ là hắn nghĩ không thông mà thôi.

Gió to gào thét, Từ Tiểu Thụ tay xé thịt bò, đã sắp ăn hết một phần, vở kịch bên dưới trên cơ bản hắn đều nhìn từ đầu tới đuôi.

Bao gồm Mộc Tử Tịch bị khốn, cùng Mộc Tử Tịch lần nữa bị khốn, đều nằm trong mắt thiếu niên.

Về phần vì sao không xuống diễn một đoạn sư huynh cứu muội...

"Ài, ta chỉ vừa chạy đi giết một người, vì sao lại đến nhiều đại lão như vậy?" Từ Tiểu Thụ sầu mi khổ kiểm.

Hắn không tin tà lần nữa nhìn chằm chằm kiếm khách ôm kiếm, nói đúng hơn, là chăm chú nhìn thanh kiếm ở trong ngực y.

Trong đầu lại xuất hiện một trận rung động không hiểu...

Loại rung động này, giống kêu gọi đến từ viễn cổ, lại giống như từ sâu trong linh hồn, huyền ảo phức tạp, không thể diễn tả.

Từ Tiểu Thụ có trải nghiệm sâu sắc.

Tô Thiển Thiển Mộ Danh Thành Tuyết, Lệ Song Hành Trừu Thần Trượng... không phải đều là loại cảm giác này sao?

"Lại một thanh danh kiếm?"

Thanh niên thống khổ bưng kín trán, danh kiếm, đại biểu cho phía sau gia hỏa này chí ít có một tên Tiếu Thất Tu.

Thậm chí có khả năng còn có một đống lớn đại nhân vật, giống như người bịt mặt kia...

Phiền phức này, không thể trêu chọc.

Thế nhưng, nếu chỉ như thế không đến mức khiến Từ Tiểu Thụ nghĩ không thông...

Hắn dịch chuyển ánh mắt, nhìn phía cửu kiếm khách sau lưng ôm kiếm khách.

"Chín thanh kiếm..."

"Khụ khụ!" Lần này Từ Tiểu Thụ trực tiếp bị thịt bò trong tay chế trụ, liên tục ho khan.

Chín thanh kiếm kia đương nhiên không có khả năng toàn bộ đều là danh kiếm, nhưng thanh màu đỏ cắm ở trung ương, đồng dạng khiến cho linh hồn Từ Tiểu Thụ run rẩy...

"Mẹ kiếp, mấy tên gia hỏa này đến cùng có lai lịch gì, ba người, hai thanh danh kiếm?"

"Danh kiếm là nhà bọn họ đúc thành, hay là nói, bọn họ chuyên bán?"

"Cửa hàng danh kiếm?"

Từ Tiểu Thụ chua xót không thôi, người so với người, thật đúng là tức chết người, mình không có một thanh, ba tên kiếm khách trước mặt lại có hai thanh.

Hắn hít một hơi thật sâu, bài trừ tạp niệm trong đầu.

Ba tên kiếm khách như thế nào, đã không còn liên quan tới Từ Tiểu Thụ, bởi vì nhìn ba người này, tựa hồ đang muốn rời khỏi.

Đại lão mấu chốt nhất, là hai người kia...

"Đường Đường cùng Cô Cô?"

Từ Tiểu Thụ trầm mặc.

Hắn nhìn tử sắc xiềng xích cùng kim sắc thiền trượng, phảng phất trông thấy tiểu lư đồng luôn nằm ở trên tay Mạc Mạt.

Bởi vì lực lượng phong ấn trên người bọn họ, hoàn toàn không khác gì Mạc Mạt.

"Cho nên, hai tên Hôi Vụ Nhân?"

"Ta # ¥ %..."

Sư muội a sư muội, ngươi đến cùng đã làm chuyện thương thiên hại lý gì?

Sư huynh ta chỉ mới rời đi một chút, ngươi đã đặt xuống cục diện rồi rắm như vậy?

Ai tới thu thập!

Cho dù trong lòng vô cùng không tình nguyện, có các loại kháng cự, nhưng nghe thấy âm thanh gào thét thê lương của sư muội nhà mình, Từ Tiểu Thụ ngồi không yên.

Hắn ném thịt bò sang một bên...

Đứng lên!

"Cách xa như vậy, hẳn là đánh không đến, nhân quả gì gì đó, cũng không có khả năng dính vào."

Từ Tiểu Thụ lựa chọn tin tưởng huyền học, đây là bị đĩa quay màu đỏ bồi dưỡng ra.

Hắn nhìn Tiêu Đường Đường hung thần ác sát đi tới chỗ Mộc Tử Tịch, bưng lấy mặt quát: "Ở chân! ! !"...

Phía dưới trong đám người.

"Ở chân!"

"Chân!"

"!"

Chân trời truyền đến âm thanh lắc lư rống to, khiến cho tất cả mọi người sững sờ, sau đó nhao nhao ngẩng đầu.

"Nhận nhìn chăm chú, điểm bị động, + 342."

"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 333."

Từ Tiểu Thụ giật mình, hắn phát hiện loại phương thức này, tựa hồ có thể khiến bản thân được vạn chúng chú mục?

"Khụ khụ, đây không phải bản ý a..."

Loại thời điểm này hắn thật không có ý nghĩ xoát điểm bị động, làm sao kết quả tựa hồ luôn nằm ngoài dự liệu?

Đám người nhìn quanh, nhưng phần lớn người đều không phát hiện.

"Là ai đang nói chuyện? Đi ra, giả thần giả quỷ!"

"Ha ha, không thấy được đúng không, là đang ở mái hiên phía trên."

"Ngươi nhìn thấy?"

"Ta không nhìn thấy, nhưng ngươi nhìn các vị Luyện Linh Sư đại nhân, đều nhìn lên, khẳng định đang ở trên mái nhà."

"..."

Mộc Tử Tịch vui mừng không thôi, linh niệm quét lên không trung.

Từ Tiểu Thụ? !

Đôi mắt nàng đều lấp lánh ánh sao.

Nàng từng huyễn tưởng ra hình ảnh đại sư huynh trong lòng, lúc mình làm sai chuyện sẽ cưng chiều sờ đầu mình một cái, nói một tiếng "Không sao", cũng sẽ ở trong lúc mình lâm vào khốn cảnh bất lực, giống như thiên thần từ trên trời hạ xuống, nói một tiếng "Có ta"...

Trước kia Từ Tiểu Thụ chưa từng làm thế, hiện tại, hắn rốt cuộc giẫm lên thất thải tường vân bay tới cứu mình?

Quả nhiên, cô nương thích mơ mộng, vận khí sẽ không kém.

Trái tim bé nhỏ của Mộc Tử Tịch nhấc lên, song đuôi ngựa rung động, mong đợi đầy cõi lòng.

Kết quả nàng nhìn thấy Từ Tiểu Thụ đứng trên mái nhà lề mà lề mề, do dự không xuống, tiếp tục dùng hai tay nâng gò má.

"Sư muội! Nếu ngươi làm sai chuyện gì, ngươi xin lỗi trước, chờ một lúc nữa sư huynh sẽ tới đón ngươi!"

Mộc Tử Tịch: ? ? ?

Thần sắc tiểu cô nương chỉ còn chấn kinh, giống như vừa rồi kinh hãi nhìn Tiêu Đường Đường một cước đá bay Tông Sư.

"Cái này..."

Giờ khắc này, nàng tức giận đến đau răng, song đuôi ngựa đều muốn nứt ra.

Loại sư huynh gì thế này?!

Quả nhiên, mình không nên quá mong đợi vào hắn!

Ngôi sao trong mắt tiểu cô nương đều ảm đạm...

Tiêu Đường Đường tự tiếu phi tiếu nhìn lên, đối với Luyện Linh Sư mà nói, một chút khoảng cách như thế không tính là gì.

"Sư huynh của ngươi?"

Ngữ khí trêu chọc bỗng nhiên trì trệ, sắc mặt đọng lại.

Tham Thần...

Làm sao theo sau tiểu tử này?

Còn nữa, trong miệng nó ngậm, là thứ gì?

"Thịt!"

Tân Cô Cô ở bên cạnh không thể tin hô, âm thanh tràn đầy khủng hoảng.

"Đùa gì thế?" Tiêu Đường Đường lập tức bạo phát.

Trong chớp mắt không thèm để ý tới Mộc Tử Tịch, quay đầu cực nhanh, trực tiếp xuất hiện ở trên đỉnh Đa Kim Thương Hội.

Sưu!

Tốc độ Tham Thần càng nhanh hơn, trong miệng ngậm lấy thịt bò trộm được, vậy mà đánh bạo lập tức nhảy lên người Từ Tiểu Thụ mà nó tha thiết ước mơ.

"Meo ô - "

Lần này ghê gớm hơn.

Lông mèo xù hết cả lên, chân mềm nhũn co quắp ngã xuống trên nón lá Từ Tiểu Thụ, ngay cả thịt bò cũng rơi mất, ngụm lớn hô hấp cỗ sinh mệnh lực bành trướng kia.

"Rừm rừ - "

Vẻn vẹn một ngụm, thân mèo trong nháy mắt co rút, giống như hút bạc hà, hoàn toàn mất đi ý thức, không ngừng co quắp, trong miệng phun ra bọt mép.

"Ngươi là thứ gì, có độc?" Tiêu Đường Đường chấn kinh, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tham Thần đại nhân như thế.

Trên người thiếu niên này, thật có độc?

Nàng không tin tà thăm dò, không thử không sao, vừa thử một lần, sinh mệnh lực bàng bạc sôi trào mãnh liệt trong cơ thể Từ Tiểu Thụ, như sóng biển gào thét, trực tiếp cho khiến nàng choáng váng.

Phía trước xuất hiện một Mộc Tử Tịch, Tiêu Đường Đường đã cảm thấy may mắn, nhưng thiếu niên vừa xuất hiện...

Tiểu cô nương phía dưới, căn bản không đáng giá nhắc tới có được không?

Đây là ao sông cùng biển hồ... không, là dòng suối nhỏ so với đại dương mênh mông!

Hoàn toàn là tiểu vu gặp đại vu!

Cau khi cảm thấy kinh hãi, nàng lại thấy thiếu niên này một mặt không hiểu ra sao, nâng tay chốp tới đỉnh đầu.

"Thứ đồ gì!"

Từ Tiểu Thụ trực tiếp nhấc bạch miêu, nhìn gia hỏa này, không chút suy nghĩ trực tiếp ném đi.

Tiêu Đường Đường: ? ? ?

Đầu nàng to như cái đấu, sắc mặt trắng nhợt, nhìn bạch miêu bị tùy ý ném đi, cảm thấy tín ngưỡng của mình đang bị tàn nhẫn chà đạp.

"Ngươi, ngươi dám ném Tham Thần đại nhân?"

"Không đúng!"

Thần sắc nữ tử đột nhiên kinh hoảng lên,"Ngươi nhìn thấy?"
Bình Luận (0)
Comment