Chương 2686: Từ Tiểu Thú, Nạp Mạng Đi!!!
Chương 2686: Từ Tiểu Thú, Nạp Mạng Đi!!!
"Ngoại trừ vứt bỏ Từ Tiểu Thụ, vứt bỏ Hạnh Giới, chuyện còn lại, có thể nói."
Long Hạnh Chi Linh dù sao cũng là rồng già, vung móng vuốt lên liền đáp ứng yêu cầu.
Làm như thế vừa có thể biểu hiện bản thân nhất ngôn cửu đỉnh, có chơi có chịu, ngăn chặn khả năng bị gây áp lực.
Cộng thêm bóp chết đường lui của Đạo Khung Thương. . . Long Hạnh Chi Linh không có khả năng bỏ mặc chủ nhân thế giới.
Đồng thời, ngôn từ rất rõ ràng "Có thể nói". . .
Ngươi muốn nói cứ nói.
Về phần ta có đáp ứng hay không, đến lúc đó vẫn do ta quyết định.
Có phải một con rồng coi trọng chữ tín hay không, phải xem khẩu vị Đạo Khung Thương ngươi lớn hay nhỏ.
Nhìn hiện trạng "Hạnh Giới", Long Hạnh rõ ràng đã diễn hóa thành Thế Giới Thụ, nó sẽ không tuỳ tiện bỏ mặc thế giới chi chủ Từ Tiểu Thụ.
Người thụ ân nghĩa, thấy chết không cứu, đây là bất trung.
Thật muốn bạo phát, đánh nhau chết sống, cho dù xác suất chỉ có một phần vạn, đều là có khả năng.
Hắn có tình có nghĩa, có máu có thịt, chuyện này từ việc thành viên Thiên Thượng Đệ Nhất Lâu tử trung, liền có thể nhìn ra.
Cộng thêm tình huống trước mắt quả thật vô cùng khó giải quyết.
Nó cùng Từ Tiểu Thụ sớm chiều ở chung được một đoạn thời gian, thậm chí nguyện ý trở thành Thế Giới Thụ, sao có thể không có nửa điểm tình cảm?
Đạo Khung Thương thần sắc lạnh nhạt.
Người thụ tình nghị, bàng quan mặc kệ, đây là bất nhân.
Đạo Khung Thương y cưỡng ép tiến vào Hạnh Giới, nhưng Tổ Thụ Long Hạnh cho dù yếm, tính cảnh giác kém, mấy ngàn vạn năm chưa từng xuất thủ. . .
Từ trên nét mặt, căn bản không nhìn ra được y đang nghĩ chuyện gì.
Từ Tiểu Thụ đối xử với mọi người, cũng không mỏng lạnh giống như Bát Tôn Am.
Liệu có khả năng hay không?
Dù sao, đây chính là Tổ Thụ!
Người khác có lẽ khó có khả năng, thế nhưng Đạo Khung Thương vẫn luôn thận trọng từng bước.
Long Hạnh Chi Linh dám nhận, Long Hạnh Quả móng vuốt vung lên liền muốn tặng cho mình.
Như vậy, muốn vượt qua Tổ Thụ Long Hạnh, đồng thời không phát động khả năng "Vạn nhất", bắt lấy Từ Tiểu Thụ, hoặc là giết chết Từ Tiểu Thụ. . .
"Đây chính là yêu cầu của ta sau khi thắng cược. . . không cần Long Hạnh Quả, chỉ cần Long Hạnh tiền bối ngài đi dự tiệc là được."
"Tiệc này không đàm đại đạo, không luận thời cuộc, chỉ hoài niệm quá khứ, truy cầu tình duyên, nàng đang đợi cùng ngài chung tự hỗn độn, hành trình Tổ Thụ, trò chuyện vui buồn, thương lượng ngày sau tụ hội. . ."
Nó lập tức nghĩ đến gốc cây quế phong thái yểu điệu, cao quý trang nhã kia.
"Ngọc Kinh sơ tuyết, phong nhã chí thậm, quế chiết hoa hương, cô phương tự thưởng."
Mình thì khác, mặc dù cũng thần thụ, thế nhưng là sau khi tắm rửa Long Tổ chi huyết, được đại cơ duyên mới thức tỉnh.
Gần như không chút chần chờ, y lập tức lên tiếng, chỉ tới phương hướng xa xôi, ý vị thâm trường nói:
Từng có lúc, Long Hạnh huyễn tưởng qua Cửu Tế Quế. . .
Mặc dù hiện tại cả hai vị cách nhất trí, độ cao nhất trí, thế nhưng bản chất vẫn có khác biệt.
Một bên là gà đất biến Phượng Hoàng, một bên là Phượng Hoàng trời sinh.
"Ngày tốt như thế, cảnh đẹp như vậy, Cửu Tế Quế đại nhân đã sớm tại Thánh Sơn bày xuống yến hội Tổ Thụ, chờ tiền bối ngài đến dự tiệc."
Mặc dù ấn tượng theo thời gian trôi qua, đã trở nên khá mơ hồ, thế nhưng khí chất sẽ không thay đổi!
Khác với mấy gốc tục thụ khác, Cửu Tế Quế uyển chuyển, dáng vẻ thướt tha mềm mại. . .
Nàng sinh ra từ hỗn độn, mệnh cách thiên định, như nhân gian Long Tước, huyết thống hiếm có.
"Bất luận thế nào, cũng mong Long Hạnh tiền bối chí ít dùng thánh niệm đến Thánh Sơn, cùng Cửu Tế đại nhân không say không nghỉ, chớ để giai nhân tịch mịch, đợi không một đêm."
Cửu Tế Quế. . .
Giờ khắc này, trong mắt Long Hạnh Chi Linh hiện đầy vẻ không dám tin, đồng thời phun trào ra, còn có dục hỏa nồng đậm.
Đơn giản như vậy?!
Nhưng ngay cả Đông Sơn Kiếm Ma đều khinh bỉ xuất thân của mình, xấu hổ làm bạn.
(Dịch: Đông Sơn Kiếm Ma, Kiếm Ma: cây thùa sợi/ dứa sợi không gai, lá cây có hình dáng giống như thanh kiếm)
Rõ ràng tên kia cũng xem như thành tựu bán hậu thiên, cũng dựa vào danh khí Táng Kiếm Trủng thức tỉnh, không cao quý hơn mình là bao.
Nó thế mà dám khinh bỉ mình!
Có thể thấy, trong chuỗi khinh bỉ Tổ Thụ, địa vị Long Hạnh thấp đến cỡ nào!
Mà hiện tại. . .
Đạo Khung Thương đưa ra yêu cầu, chỉ cần mình nhận lời mời dự yến, Cửu Tế Quế sẽ chờ nó, bồi cược xem như hoàn thành.
Không cần bỏ ra một viên Long Hạnh Quả nào, vẫn có thể thu hoạch lợi ích lớn như thế. . . đầy trời phú quý, rốt cục rơi xuống đầu Long Hạnh ta?
Long Hạnh Chi Linh lắp bắp, có chút nói không nên lời.
Long Hạnh Chi Linh muốn nói ba lần.
"Người không vì mình, trời tru đất diệt, càng đừng nói đến Tổ Thụ? Long Hạnh tiền bối, ngài chỉ cần đi dự tiệc là được."
"Từ. . ."
"Chỉ cần đi dự tiệc, là được."
"Ngươi. . ."
"Long Hạnh tiền bối, chỉ cần đi dự tiệc là được."
Đạo Khung Thương nghe thế khóe miệng co giật, sau khi châm chước tìm từ mới nói:
"Có chút ít ý này."
Long Hạnh Chi Linh gấp!
Không chính là không, có chính là có. . .
Có chút ít ý này, đây là có ý gì? Không thể cho tin tức chính xác hay sao!
Rất nhanh, Long Hạnh Chi Linh từ trong suy tưởng thanh tỉnh lại, nhìn Đạo Khung Thương cung kính chờ đợi đáp án, nhất thời lạnh cả cây.
Cẩn thận ngẫm lại. . .
Nếu như mình đi, Từ Tiểu Thụ biết làm thế nào, giao cho người này xử trí?
"Ta. . ."
Chí ít, trong nhận thức của Long Hạnh, hai loại "Song tu" không khác là bao!
Ách, kỳ thật cũng là. . .
Mà là khí vận giao hòa, song phương hợp thành, từ đó liền cành cùng nhánh, chung phú quý, đồng ngự tai, dắt tay ức vạn thời đại!
Song tu này không phải "Song tu" kia.
"Nàng muốn song tu với ta?"
Đạo Khung Thương uyển chuyển, nó ngược lại trực tiếp thô bạo, do dự hồi lâu mới kinh nghi hỏi:
Đạo Khung Thương ngắt lời ba lần.
Trong lúc nhất thời, bên trong Hạnh Giới lâm vào tĩnh mịch, chỉ còn lại âm thanh dược dịch sôi trào "Ục ục ục" cách đó không xa.
Nỗi lòng Long Hạnh Chi Linh cũng sôi trào, không cách nào bình tĩnh.
Nó xem như đã nhìn ra tiểu tử nhân loại trước mặt muốn làm gì.
Đúng vậy, chỉ là đi dự tiệc mà thôi, chuyện khác, không cần nghĩ nhiều. . . là được!
Mỗi cây, đều có thời khắc trọng yếu nhất trong sinh mệnh của nó.
Vì thời khắc này, có cây chờ đợi ức vạn năm không có kết quả, cuối cùng mệnh quy hỗn độn
Cơ hội như vậy, đối với tuế nguyệt trăm ngàn năm chỉ như một cái nháy mắt, sinh mệnh sâu kiến sao có thể ngăn cản?
Người trẻ đàm tình cảm, lớn tuổi trọng lợi ích.
Từ Tiểu Thụ không tệ, thế nhưng thiên phú chưa phải "Chung cực", Long Hạnh từng làm bạn với người như vậy, còn chứng kiến đối phương vẫn lạc.
Hắn đối với mình, cũng không có thể nói là "Trông nom". . . Tổ Thụ nào cần nhân loại đến trông nom?
Tương phản, mình dùng Long Hạnh Quả giúp đỡ hắn một phen, ân tình đủ!
Về phần long huyết Thánh Đế, bất quá là thỏa mãn ăn uống chi dục, cũng chỉ là giao dịch, không tính hưởng lợi.
Lại đẩy về phía trước. . .
Sở dĩ có Hạnh Giới, bất quá là vì họ Từ tiền trảm hậu tấu, dọn đi toàn bộ Thần Nông Dược Viên!
Nói cho cùng, Hạnh Giới cùng Hạnh Giới chi chủ, bất quá là một hồi lợi ích vãng lai mà thôi.
Hiện tại, cơ hội tốt hơn, lợi ích lớn hơn đang đặt ở trước mặt mình, mình sao có thể bỏ lỡ?
Đây chính là song tu cùng Cửu Tế Quế, cây cây tha thiết ước mơ!
Long Hạnh Chi Linh lại phát hiện, mình không cách nào đưa ra quyết định vốn không cần cần nhắc kia.
Chuyện này, tựa hồ lại biến thành một trận đánh cược?
So với lần đánh cược trước, lần này quy mô càng lớn hơn!
Cược song tu cùng Cửu Tế Quế, tương lai trở nên huy hoàng; hay cược nhân loại Từ Tiểu Thụ, sau này có thể siêu việt hai đại Tổ Thụ?
Tựa hồ. . .
Không cần cân nhắc?
Long Hạnh Chi Linh im lặng hồi lâu, rốt cuộc quyết đoán, nghiêm túc hỏi:
"Nếu như ta lên Thánh Sơn, Thánh Sơn thi pháp giam cầm, nên làm thế nào?"
"Không có khả năng!"
Ánh mắt Đạo Khung Thương sáng rực, vung tay lên, trực tiếp móc ra một cái quyển trục màu đỏ thẫm.
Y không chút do dự xé toang Bán Thánh Huyền Chỉ trân quý, dưới sự chứng kiến của đại đạo cùng bản ngã, khởi xướng thề độc:
"Cửu Tế Quế mở tiệc, chỉ trong một đêm, nếu như bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội. . . Quế Chiết Thánh Sơn không có ác ý giam cầm Tổ Thụ Long Hạnh, một đêm qua đi, Tổ Thụ Long Hạnh có thể tự do rời khỏi Thánh Sơn, tiêu dao thiên địa. . . nếu như vi phạm lời thề, trời tru đất diệt!"
Ông!
Đạo âm tự nhiên, thiên chứng lời thề.
Lời thề chi tiết đến tận xương tủy, tính vào hết thảy khả năng, đủ khiến cây triệt để yên tâm.
Cuối cùng, Đạo Khung Thương còn trịnh trọng khuyên nhủ:
"Tổ Thụ tiền bối, yến quy yến, song tu quy song tu."
"Cho dù hai vị tham yến xong, đều có ý định song tu, ngài cũng nhất định phải lập tức rời khỏi Thánh Sơn, không được làm ra hành động thất lễ!"
"Tổ Thụ đồng tu, đây là đại sự, phải chiêu cáo thiên hạ, chọn ngày lành tháng tốt, cung nghênh Long Hạnh lên núi, tuyệt đối không thể làm ẩu."
"Điểm này, hy vọng tiền bối có thể hiểu cho."
Long Hạnh Chi Linh lập tức gấp.
Thánh Sơn, chỉ có thể ở lại một đêm?
Tổ Thụ song tu, liên quan gì đến nhân loại các ngươi?
Nhưng nghĩ đến thân phận Cửu Tế Quế hiện tại là Cửu Tế Thần Sứ Thánh Thần Điện, quả thật ảnh hưởng sâu xa, Long Hạnh Chi Linh chỉ có thể gật đầu, xem như ngầm đồng ý.
Nó vẫn có chút xoắn xuýt, cuối cùng liếc qua phương hướng Thủy Tinh Cung, lưu lại một câu ý vị thâm trường:
"Từ Tiểu Thụ, phúc duyên chưa tận."
Đạo Khung Thương thông minh cỡ nào? Cơ hồ chớp mắt nghe hiểu đối phương nói bóng nói gió, buồn cười nói: "Bản điện chủ giống loại người thị sát lắm hay sao?"
"Như vậy. . ."
Long Hạnh Chi Linh còn chưa nói hết câu, Đạo Khung Thương như có Đọc Tâm Thuật:
"Bản điện chủ, là vì tai nạn chi thú mà đến!"
Tai nạn chi thú?
Long Hạnh Chi Linh khẽ giật mình, thánh niệm thoáng nhìn tiểu bạch miêu đang luyện đan, khi nhàn hạ còn liếc trộm hướng bên này, nặng nề gật đầu.
Quả thật.
Đây là tai nạn chi thú.
"Thiện!"
Dư âm đến đây, Long Hạnh Chi Linh biến mất không thấy đâu nữa.
Đạo Khung Thương không manh động, chỉ là hít một hơi thật sâu, dùng thời gian dài đến một khắc để thở ra.
Trong quá trình này, y không cảm ứng được bên trong Hạnh Giới có nửa điểm hoạt tính của Long Hạnh Chi Linh.
Hiển nhiên, nó đi, đi rất gấp.
Đạo Khung Thương xoay người, bước từng bước một, khóe môi nhếch lên, đi hướng Thủy Tinh Cung.
"Cạch, cạch, cạch. . ."
Đại điện trống trải vang lên tiếng bước chân vô cùng nặng nề, càng lúc càng nhanh.
"Meo!"
Tham Thần giơ chân trước, nhìn khách không mời mà đến, một thân lông trắng dựng đứng, bảo vệ đan đỉnh.
Vạn sự sẵn sàng, gió Đông cũng tới.
Đạo Khung Thương rốt cục có thể triệt để kéo xuống da mặt, sau khi dữ tợn cười, lập tức xắn tay áo, rút trường kiếm ra, đâm tới bóng người bên trong đan đỉnh:
"Từ Tiểu Thú, nạp mạng đi!!!