Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 275 - Chương 275: Từ Tiểu Thụ Luống Cuống

Chương 275: Từ Tiểu Thụ Luống Cuống Chương 275: Từ Tiểu Thụ Luống Cuống

Đa Kim Các.

Một gian khách sạn cực kỳ xa hoa lãng phí.

Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình rất có duyên với hai chữ "Đa Kim" này, hắn cõng tên sát thủ hôn mê trên lưng, dẫn Mộc Tử Tịch mướn hai gian phòng.

Sau khi rửa mặt một phen, thiếu niên lập tức nhảy lên chiếc giường lớn mềm mại.

Trên người hắn có đại lượng Linh Tinh, đương nhiên sẽ không bạc đãi bản thân.

Dù sao chuyến này rời khỏi Linh Cung, dự tính ban đầu của Từ Tiểu Thụ, chính là đi du lịch.

Ừm, nhìn xem phong thổ thế giới này, nếm thử hương vị bên ngoài.

Trên thân có quá nhiều tiền bẩn, nhất định phải dùng cho mau.

Sau đó chờ thi lấy huy chương Luyện Đan Sư, lại tới Đa Kim Thương Hội một chuyến, trong thành trì linh khí bồng bềnh này, lại sắp xuất hiện một vị triệu phú.

"Chậc chậc!"

Từ Tiểu Thụ tưởng tượng thấy ngày sau nhân sinh ngập trong Linh Tinh, nước bọt đều chảy cả ra.

Rất nhanh, hắn xoay người một cái, dừng ảo tưởng, từ trong ngực móc ra một chiếc nhẫn.

Thế sự vô thường, trong sinh hoạt xa hoa lãng phí, luôn xen lẫn một ít cứt chuột, thỉnh thoảng đi ra buồn nôn tên Thụ nào đó.

"Sát thủ..."

Từ Tiểu Thụ híp mắt, chiếc nhẫn trữ vật này lấy từ trên người tên sát thủ họ Lý trong quán rượu kia.

Hắn cảm thấy mình bình sinh rất điệu thấp, làm việc an phận, cũng không có quá nhiều cừu nhân, chỉ có một tên luôn thích nhảy nhót ở trước mặt mình...

Chính là Trương Tân Hùng!

Đáng tiếc, y cũng đã chết.

"Trương gia sao?" Từ Tiểu Thụ nghĩ ngợi.

Tứ đại gia tộc Thiên Tang Quận, hắn đều biết, Trương Triều Chu Tô, uy danh hiển hách.

Thiên tài ở trong thế hệ trẻ, cơ hồ đều không phụ sự mong đợi của mọi người, đều bước vào Thiên Tang Linh Cung, thẳng tiến nội môn.

Từ Tiểu Thụ cùng mấy người kia, đều đã gặp qua.

Nhưng nói thật, đối với gia tộc phía sau, tin tức hắn biết được, cũng chỉ đại khái mà thôi.

Mạnh cỡ nào hắn không biết, nhưng vừa rời khỏi Linh Cung, liền có thể phái tới sát thủ cấp bậc Tông Sư, hơn nữa còn là hai tên...

Chỉ có thể nói một câu, sâu không lường được!

Từ Tiểu Thụ liếc nhìn tên sát thủ sau khi lại ăn một chưởng của mình, lâm vào hôn mê.

Nói thật, nếu không phải Mộc Tử Tịch nhắc nhở, hắn còn tưởng rằng sự tình cứ kết thúc như vậy.

Bất quá có thể lưu lại một tên cũng tốt, chờ gã tỉnh, lại hỏi một chút.

Ùm, có thể đào bao nhiêu tin tức, liền đào bấy nhiêu, dù sao cuối cùng cũng phải giết, không quan trọng...

Không nghĩ nhiều nữa, Từ Tiểu Thụ nhìn vào trong nhẫn, trong mắt lộ ra vẻ kích động.

Cao thủ Tông Sư, gia tài sẽ như thế nào đây?

Hắn liếm môi, linh niệm bắt đầu tìm kiếm.

"Linh Tinh... lại là Linh Tinh, đây là đang bức ta phạm tội!"

Từ Tiểu Thụ bị nồng độ linh khí kinh khủng bên trong chiếc nhẫn rung động đến, đập vào mắt, đó là từng núi Linh Tinh lớn nhỏ.

Không gian trong chiếc nhẫn này cực lớn, thế nhưng một nửa dùng để chất Linh Tinh.

Thô sơ giản lược quét qua, sợ là hơn triệu.

"Lại nói thế giới này không có đồ vật giống như là thẻ Linh Tinh các loại sao?"

Từ Tiểu Thụ nghĩ đến Đa Kim Thương Hội, trên lý luận khẳng định là có, khả năng duy nhất, chính là chủ nhân chiếc nhẫn, là kẻ tham tiền.

Thu hồi ánh mắt khỏi mấy núi Linh Tinh rực rỡ, Từ Tiểu Thụ hướng về một phía khác.

Đan dược, linh binh...

Có thứ hắn biết, có thứ hắn không biết, chất thành một đống.

Từ Tiểu Thụ bị kinh đến, gia hỏa này, đến cùng đã giết bao nhiêu người, thu bao nhiêu bảo tàng.

Binh khí và đan dược bên trong rất đa dạng, đã có thể vũ trang cho mấy chụ tên Tiên Thiên.

Thậm chí, bảo vật cấp bậc Tông Sư, đều không phải số ít.

"Hô..."

Từ Tiểu Thụ thở ra một hơi, ổn định cảm xúc rung động, hắn cuối cùng chân chính nhìn thấy tài sản của Tông Sư.

Gia hỏa này là sát thủ, đoán chừng không tin bất kỳ ai, bất kỳ chỗ nào, cho nên mang theo toàn bộ gia sản ở trên người.

Sau khi chết đi...

Gia sản đổi chủ!

Những bảo vật khác Từ Tiểu Thụ tạm thời không có hứng thú, nhưng gần một nửa không gian còn lại, khiến người ta chú ý nhất, chính là một đống trận bàn các loại.

Sợ có trên trăm!

Nếu như tính cả những trận bàn bị hỏng, bán thành phẩm, chừng hơn ngàn.

"Gia hỏa này hình như là Linh Trận Sư, cho nên, đây là trận bàn do y chế tác?" Từ Tiểu Thụ nhìn ngốc trệ.

Hắn lấy ra mấy cái trận bàn phức tạp khó hiểu ở bên trong, có thể cảm nhận được uy lực của chúng hơn xa Ngũ Chỉ Văn Chủng Thuật.

"Thứ này..."

Từ Tiểu Thụ kinh ngạc, nếu khi đó A Giới không có xuất thủ, mình làm theo kế hoạch, xem gia hỏa kia như đá mài đao, có phải những thứ này đều sẽ tiến lên chào hỏi mình hay không?

"Ngọa tào!"

"Không thể gây a!"

Cho dù có Tông Sư chi thân, Từ Tiểu Thụ cũng có thể khẳng định, nếu như bị mấy thứ này ném trúng, tuyệt đối đương trường nổ tung.

Ngay cả Vương Tọa cũng không nhất định có thể chống đỡ được với lực lượng đã sớm tích súc trước.

"Linh Trận Sư..."

Từ Tiểu Thụ rơi vào trầm tư, hắn bỗng nhiên ý thức được, chỉ sợ nghề nghiệp này, mới thật sự là buồn... phi, sảng khoái a!

Sớm chế tác trận bàn, lúc đánh nhau trực tiếp ném ra?

Nếu như mình trở thành Linh Trận Sư, phong tồn mấy đóa hoa liên màu đen kia, gặp người liền ném...

Một cái không đủ. . .

Ba cái, mười cái, trăm cái?

"Ôi mẹ ơi..."

Từ Tiểu Thụ bị ý nghĩ của mình rung động đến, hắn đoán chừng mỗi tên Linh Trận Sư cũng đều nghĩ như vậy.

Như thế xem ra, gia hỏa này chết ở trong tay mình, quả thật là ngoài ý muốn?

"Hô - "

"Lại bất cẩn!"

Vốn cho rằng có Tông Sư chi thân, đã có thể vô địch thiên hạ, sau khi ăn thiệt thòi ở chỗ Hôi Vụ Nhân, liền thu liễm đi rất nhiều.

Nhưng chân chính nhìn thấy cường giả Tông Sư, hắn mới biết mình nhà giàu mới nổi, so với đại lão, yếu gà tới cỡ nào.

Nếu không có A Giới...

"Quả nhiên, cẩu chờ chạy Bo mới là vương đạo, sau này đánh nhau, ngàn vạn lần không thể ôm lấy thí luyện chi tâm, cho dù thi đấu lôi đài, cũng phải dụng tâm."

"Gặp mặt liền dùng sát chiêu, trực tiếp tế át chủ bài, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, oanh sát địch nhân..."

Từ Tiểu Thụ nghĩ như vậy, gắt gao nhìn chiếc nhẫn trên tay.

"Sau này, át chủ bài của ngươi, chính là át chủ bài của ta!"

Thiếu niên nắm chặt chiếc nhẫn, tựa hồ trong lòng có tín niệm không hiểu sinh sôi, lúc này trùng điệp gật mạnh đầu.

"Đúng, chính là như vậy!"

"Thế giới này quá tàn khốc, có thể giết liền giết, ngàn vạn lần không thể lưu thủ!"

"Ngô..." Đúng lúc này, Tiếu Thập Lục hôn mê dựa vào cửa "ưm" một tiếng, như muốn tỉnh lại.

Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên giật mình, hắn kiến thức qua nội tình Tông Sư, không còn lòng khinh thị như lúc trước, lập tức hoảng một thớt.

Gia hỏa này, cũng là Tông Sư, cũng là đồng bạn của tên sát thủ kia...

Nói không chừng, cũng có năng lực trong nháy mắt oanh sát mình!

"Không tốt!"

Nhìn thấy Tiếu Thập Lục sắp tỉnh lại, Từ Tiểu Thụ lập tức hóa thành quang ảnh, dùng tốc độ cự nhanh xuất hiện ở trước mặt gã, hai tay bốn ngón đâm vào, trực tiếp xuyên thủng bả vai.

Sau khi phế bỏ hai tay của sát thủ, Từ Tiểu Thụ vẫn không yên lòng, duỗi thẳng tay, cơ hồ chém đứt đùi của Tiếu Thập Lục.

Tứ chi, hẳn đã mất đi năng lực hành động...

Từ Tiểu Thụ vẫn tâm thần bất định, sau khi thu tay lại, trực tiếp đưa ta tới cổ Tiếu Thập Lục.

Vẫn có chút không yên lòng, thế là hắn lần nữa đẩy, sớm cắt một nửa động mạch chủ...

Máu chảy như suối!

Cho tới lúc này, đau đớn kịch liệt mới từ các nơi trên cơ thể truyền tới đại não Tiếu Thập Lục, đánh thức nam tử từ trong trạng thái hôn mê, cả nguời kém chút nứt ra.

"Hítzz!!!"

"Ngọa tào! ! !"

Cả người Tiếu Thập Lục co quắp, tròng mắt trừng lớn, mặt đầy hoảng sợ nhìn thiếu niên đang đầy thận trọng ở trước mặt, giống như đang nhìn Tử Thần giá lâm.

"Từ, Từ Tiểu Thụ?"
Bình Luận (0)
Comment