Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 284 - Chương 284: Uy Lực Một Khỏa Khí Châu

Chương 284: Uy Lực Một Khỏa Khí Châu Chương 284: Uy Lực Một Khỏa Khí Châu

Trước khi hoành không đấm ra, Từ Tiểu Thụ tại thời khắc mấu chốt dừng lại.

"Không được, Tư Thái Nổ Tung hẳn cùng cấp bậc với Cuồng Bạo Cự Nhân."

"Đánh ra một quyền này, chỉ sợ Đa Kim Các sẽ không còn."

Từ Tiểu Thụ nghĩ như vậy, hóa quyền thành chỉ, khẽ run lên.

Băng! ! !

Một viên khí châu xuyên qua hư không, đục một cái lỗ ở trên cửa.

"Chỉ như thế?" Khóe mắt Từ Tiểu Thụ khẽ giật.

Một giây sau.

Ầm ầm

Bạo phá vang vọng mây xanh, kim sắc quang mang nổ tung tứ phía.

Không chỉ cánh cửa vỡ vụn, tường gỗ cùng kết giới, thậm chí ngay cả hành lang bên ngoài cũng bị chôn vùi.

Một khối cầu hình tròn trống rỗng xuất hiện, một đóa màu vàng mây hình nấm từ từ mà thăng.

Từ Tiểu Thụ ngơ ngác sững sờ, bất tri bất giác ngẩng đầu nhìn theo khí lưu màu vàng óng.

"Oa, thật chói mắt!"

Hắn dùng tay đặt lên trán che bớt ánh sáng, bỗng nhiên ý thức được không đúng,"Hể? Trần nhà đâu?"...

"Địch tập! ! !"

Một tiếng quát chói tai to rõ lần nữa truyền ra, lần này không chỉ Mộc Tử Tịch đẩy cửa, mấy gian phòng khác cũng đồng loạt mở cửa ra.

Từ Tiểu Thụ chầm chậm bước ra, cả đám nhao nhao ghé mắt, thông qua khe cửa, bọn họ nhìn thấy thiếu niên chỉ mặt mỗi quần lót đứng đấy.

Ừm, tường gỗ không còn.

Xoát một tiếng.

Từ Tiểu Thụ dùng tốc độ ánh sáng khoát y phục lên người, lập tức kết thúc "Tư Thái Nổ Tung".

Hắn thậm chí không kịp cảm thán, trực tiếp nhảy dựng lên nện vào giường lớn sau lưng.

Tiếng bước chân thùng thùng truyền tới, thế nhưng càng đến gần, tiếng bước chân lại càng chậm.

Cho dù Từ Tiểu Thụ không dùng Cảm Giác, cũng có thể đoán được thần sắc của nhân viên khách sạn kia...

Đi trên đường, mặt nhân viên khách sạn đen như than.

Y nhìn hành lang bị tạc xuyên trước mặt, do dự một chút, cuối cùng vẫn đi tới.

Dù sao y là Tiên Thiên, y biết bay.

"Chỗ này, sao có chút quen thuộc?"

Bạo phá hiển nhiên đã làm rối loạn bố cục nơi đây, nhưng dù sao cũng là nhân viên lâu năm, trí nhớ khẳng định không kém.

Nơi này, rõ ràng là căn phòng người kia mới vừa vào ở!

"Chẳng lẽ, lại có người đột phá vách tường kết giới, đi ám sát hắn?"

Nhân viên khách sạn lập tức bỏ đi ý nghĩ này, làm sao có người dám liên tục tấn công Đa Kim Các?

Nhưng mà...

Bạo tạc như vậy?

Y lập đột nhiên đến lời nói của tiểu cô nương kia.

Chẳng lẽ, thật là do hắn nổ?

Tiến vào nơi được ánh nắng bao phủ, sắc mặt nhân viên khách sạn đã từ đen chuyển sang tái nhợt.

Phạm vi bạo phá quả thực quá rộng, tổn thất này, ai gánh nổi?

Y đi tới trước cửa phòng Từ Tiểu Thụ, muốn chửi ầm lên, kết quả lại nhìn thấy trên chiếc giường lớn, có một thân ảnh đẫm máu đang bò dậy.

Chính là thiếu niên họ Từ kia!

Từ Tiểu Thụ che ngực, miệng phun máu tươi, chỉ về hướng cửa sổ, không chút do dự nói.

"Bên kia, chạy... chạy!"

Phanh!

Dứt lời, hôn mê ngã xuống đất.

Nhân viên khách sạn: ? ? ?

Thật có thích khách?

"Nhận hoài nghi, điểm bị động, + 1."

Y vội vàng chạy tới đỡ lấy thiếu niên, muốn thăm dò thương thế trên người hắn thế nào, Từ Tiểu Thụ mở mắt giống như xác chết vùng dậy, bắt lấy tay y.

"Trước truy thích khách... trận bàn... trung niên nhân..."

Nói xong, lại lần nữa hôn mê.

Nhân viên khách sạn đã bị tình cảnh thảm thiết này dọa sợ ngây người.

Trận bàn?

Người tới là Linh Trận Sư?

Khách nhân đã nói nhiều tin tức như vậy, y đương nhiên không thể làm như không thấy, lúc này không do dự nữa, vung tay lên, trong miệng quát tháo:

"Đuổi theo!"

Mấy thân ảnh lập tức theo y rời đi.

Mộc Tử Tịch nắm lấy song đuôi ngựa, nhún nhảy chạy đến đây.

Bạo tạc như vậy, đối với người khác mà nói, đó là đại sự, nhưng đối với nàng mà nói, đây chẳng thể quen hơn được nữa.

Nàng vung tay lên, mộc giới xuất hiện ngăn cách gian phòng, ngăn cản ảnh mắt rình mò của những kẻ khác.

Chân nhỏ đá đá mặt Từ Tiểu Thụ, thấy hắn không có phản ứng, tiểu cô nương trợn trắng mắt lên.

"Từ Tiểu Thụ, đừng giả chết nữa!"

Từ Tiểu Thụ nghe thấy âm thanh sư muội nhà mình, lúc này mới dám tỉnh lại.

Ngắm nhìn bốn phía, phát hiện nhân viên khách sạn đã không thấy đâu.

"Đều đi rồi à?"

"Đúng vậy."

"Không có ai tới thăm ta?"

"Không phải đã có ta rồi sao? !"

"Ngươi khác, ta nói là nhân viên khách sạn kìa, tên nhân viên lúc trước cũng đã rời đi rồi?"

"Ừm ừm."

Từ Tiểu Thụ mộng bức, người khác đi cũng thôi đi, ngươi mẹ nó chỉ là một tên nhân viên khách sạn, ngươi chạy theo xem náo nhiệt gì?

Chỉ là Tiên Thiên, thật có thích khách tới giết ta, ngươi còn dám xông lên?

May mà tên Lý Thất kia đã bị mình chém, đám người này nhất định không đuổi kịp.

Từ Tiểu Thụ không nghĩ ra, hắn không ngờ đám người kia lại bất cẩn đến như vậy.

Nhưng nghĩ lại, hình như mình cũng chỉ mới Nguyên Đình cảnh trung kỳ, có lẽ trong lòng bọn họ, tu vi thích khách cũng sẽ không cao?

Liên tiếp bạo phá, đều có thể trực tiếp đổ hết cho trận bàn?

"Lại bị khinh thị..."

Từ Tiểu Thụ thoải mái, loại cảm giác bị khinh thị này, nói thật, cực kỳ thoải mái.

Hắn vẫy tay, ra hiệu Mộc Tử Tịch thu thần thông, sau đó nói: "Đi thôi, nơi này không thể tiếp tục ở lâu."

"Nhưng dù sao cũng là chúng ta phá hư, vẫn phải bồi thường một chút."

"Sư huynh ta đích thân dạy dỗ, ngươi phải học nhiều một chút, sau này ra ngoài lăn lộn, ngàn vạn lần không thể quỵt nợ, có biết không?"

"Nên bồi liền bồi!"

""Chúng ta" phá hư?" Mộc Tử Tịch đứng sau lưng hắn, nghe vậy bước chân trì trệ, chân thành nói: "Từ Tiểu Thụ, ngươi chú ý dùng từ, đó là "Ngươi", không phải "Chúng ta"!"

"Khụ khụ."

Từ Tiểu Thụ ngượng ngùng, lúng túng nói: "Sư huynh muội, cần gì chú ý nhiều như vậy, có nạn cùng chịu."

Mộc Tử Tịch: ? ? ?

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 1."

Một đường đi qua, đám người hiếu kỳ liên tục nhìn bọn họ, tiểu cô nương có chút ngượng ngùng, truyền âm nói: "Từ Tiểu Thụ, ngươi không thể yên tĩnh một chút? Ta còn chưa được nghỉ ngơi đây."

"Ngươi nói thế giống như ta được nghỉ ngơi rồi vậy?" Từ Tiểu Thụ quay đầu.

Lúc này Mộc Tử Tịch kinh ngạc.

Ngươi không nghỉ ngơi thật tốt, ngươi còn trách ai?

Đến cùng là ai làm như vậy, trong lòng ngươi không có điểm số?

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 1."

"Ngươi đang luyện đan?" Tiểu cô nương thở phì phì, nhưng cũng chỉ có thể đổi đề tài trò chuyện.

"Không."

Từ Tiểu Thụ lắc đầu,"Sư huynh ta lại nghiên cứu ra một thứ đồ mới, lần này... chất lượng tăng vọt!"

"Là thứ gì?"

Thiếu niên quay đầu, ấn đầu nàng xuống.

"Ngươi không hiểu."

Mộc Tử Tịch bĩu môi.

Lại tới?

"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 1."

Từ Tiểu Thụ không có để ý tới sư muội nhà mình, nhớ lại thành quả kinh khủng vừa rồi.

Tư Thái Nổ Tung, thật đúng là nổ tung a!

Giống như Chiến Thần phụ thể, kim quang xuất hiện, vẻn vẹn một chỉ, khí châu đột ngột bắn ra, lại có thể tạo thành bạo phá như vậy.

Tổn thương cơ hồ không thua Ngũ Chỉ Văn Chủng Thuật.

Mà thứ này, vẻn vẹn chỉ là một chỉ của Tư Thái Nổ Tung!

Phải biết, Tư Thái Nổ Tung là một cái kỹ năng bị động loại hình trạng thái, nó kèm theo rất nhiều năng lực.

Khí châu công kích, là phương thức công kích chính của nó ư?

Căn bản không phải!

Khai mở trạng thái này, mình hoàn toàn có thể tiếp tục vận dụng những chiêu thức của bản thân.

Nếu như Ngũ Chỉ Văn Chủng Thuật, hoặc là Đại Hỏa Cầu Thuật, đều có kim quang gia trì thì sao?

"Chậc chậc..."
Bình Luận (0)
Comment