Chương 303: Vân Hạc Đi Đâu?
Chương 303: Vân Hạc Đi Đâu?
Thế nhưng, thủ pháp ngưng đan của Luyện Đan Sư cực kỳ trọng yếu, Từ Tiểu Thụ làm sao có thể loạn vung?
Vân Hạc lập tức phủ định ý nghĩ của mình, ông ta tiếp tục quan sát, ẩn ẩn có loại cảm giác đắm chìm vào trong đó.
Thật mới lạ!
Hoàn toàn khác với những Luyện Đan Sư phổ thông.
Phảng phất khai sáng ra một con đường mới...
Vân Hạc nghĩ đến đây, bị suy nghĩ của mình kinh trụ.
Chỉ là khảo hạch thập phẩm, mình vậy mà có thể nhìn thấy một đầu đại đạo hoàn toàn mới...
Nói đùa gì thế?!
Hội trưởng đại nhân đều không có thực lực này.
Thế nhưng mà...
Ông ta cẩn thận nhìn theo đôi tay của Từ Tiểu Thụ, cố gắng tìm lấy vết tích kết ấn, đại đạo.
Thế nhưng ông ta thất bại!
"Là kiến thức của ta quá hạn hẹp ư?" Vân Hạc uể oải suy nghĩ.
Nhưng ông ta không có nhụt chí, đại đạo hoàn toàn khác biệt này... tạm thời không thể nói là "Đạo", chỉ có thể gọi là "Đường".
Con đường mới này... ừm, mình cần nghiên cứu một phen, nhất định có thể tìm được linh cam, đạt được cảm ngộ.
Đây cũng là nguyên nhân đám lão đầu tầng bảy tận lực phục vụ tiểu thiên tài.
Bình thường thiên tài đều là những người có tư duy sáng tạo, có thể kéo đám lão đầu bọn họ từ bên trong tư duy quán tính cố định ra, chỉ cho họ một con đường sáng.
Từ Tiểu Thụ hết sức chuyên chú, tinh luyện dược dịch vô cùng nhanh chóng, không biết nhanh hơn Luyện Đan Sư phổ thông bao nhiêu lần.
Thời gian nửa nén hương trôi qua, bên trong đan đỉnh "Cô cô" rung động, dược dịch tư đằng.
Từ Tiểu Thụ trở tay liền mở nắp nồi xả linh nguyên, tiếp đó xào lộng lấy.
Linh khí chảy trở về, trong nháy mắt tựa như phong bế mạch suy nghĩ của Vân Hạc.
Lão đầu trừng mắt, ý thức được lần này có lẽ thật có thu hoạch.
Đôi tay của Từ Tiểu Thụ liên tục vung vẩy, tốc độ cực nhanh.
Con ngươi liên tục di chuyển theo, mí mắt không nháy, khiến cho hốc mắt khô rát muốn ứa nước ra.
"Thủ pháp mới!"
"Đây tuyệt đối là thủ pháp luyện đan mới!"
Cho dù ông ta vẫn chưa nhìn ra được cái gì, nhưng Vân Hạc không ngừng nỗ lực, ông ta muốn nắm chắc cơ hội trước mắt, phá giải bí mật tinh luyện dược dịch nhanh chóng của thiếu niên.
"Cô cô - "
Tiếng dược dịch sôi trào càng lớn hơn.
Nhưng dù như thế, nó vẫn giữ nguyên trạng thái, không bị sức nóng đốt thành tro.
Hỏa hầu gần như được khống chế hoàn mỹ, linh dịch tinh thuần vẫn đang không ngừng bị Từ Tiểu Thụ tinh luyện lấy.
Vân Hạc sắp điên rồi.
Đến cùng là thủ pháp gì, lại có thể làm được như thế?
Ông ta trừng lớn mắt suy nghĩ, hốc mắt muốn nứt.
Mắt nhìn thấy nồi lớn sôi trào, mũi ngửi được mùi thức ăn thơm, cảm ngộ thủ pháp luyện đan của Từ Tiểu Thụ...
Đầu óc Vân Hạc đột nhiên bị chệch đi.
Không hiểu ra sao cả, mình nhìn tiểu bối luyện đan, vậy mà nhìn ra vết tích đầu bếp?
"Chuyện này?"
Vân Hạc kinh ngạc.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, cho dù ông ta hữu tâm khống chế, cũng hoàn toàn không khống chế được.
Nếu như tiểu tử này cầm thêm một cái muôi xào, thủ pháp như vậy, há không phải chính là đầu bếp xào rau?
"Nói đùa gì thế?!"
Vân Hạc cảm thấy mình sắp hỏng mất.
Mình quan sát lâu như vậy, chỉ nhìn ra những thứ này? !
Khó trách hội trưởng đại nhân nói mình ở trên đan đạo, ngộ tính không tốt.
Đây... rất có lý a!
Trong lòng ông ta vô cùng áy náy, cảm thấy rất hổ thẹn vì đã vấy bẩn nghề nghiệp luyện đan thần thánh này.
Thế nhưng mà...
Ông ta lại liếc nhìn Từ Tiểu Thụ một mặt nghiêm túc, ngẫu dùng tay áo lau mồ hôi.
"Rất giống..."
"Thật rất giống một tên đầu bếp, cầm cái muôi, đang xào đan dược..."
Vân Hạc vừa nghĩ đến, hình ảnh quỷ dị trong đầu lại hiện về, mẹ nó ngộ tính của mình thật đã đi lệch!
Ông ta lâm vào trầm tư.
Không được!
Không thể tiếp tục nghĩ, phương hướng này, tuyệt đối đã đi chệch.
Thủ pháp luyện đan sâu sắc như vậy, sao mình lại liên tưởng đến xào rau cơ chứ...
Đúng là hủ mộc bất khả điêu!
Vân Hạc sờ lên cái bụng, âm thầm thở dài.
Nhất định là mình đã tích cốc quá lâu.
Ừm, nhất định là thế.
"Cẩn thận."
Từ Tiểu Thụ đột nhiên mở miệng nói: "Ta sắp thu trấp!"
Vân Hạc: ? ? ?
Thu trấp?
Ông ta kém chút quỳ, mặt mo xấu hổ đến đỏ bừng.
Tiểu tử này, làm sao biết được suy nghĩ trong lòng mình, hắn có Đọc Tâm Thuật sao?
Từ Tiểu Thụ không có để ý tới ông ta.
Lão đầu này quá mạnh, còn mạnh hơn Mộc Tử Tịch rất nhiều.
Ngoại trừ không có nguyền rủa, các loại cảm xúc khác đều thay nhau cống hiến cho hắn mấy chục lần.
Cái gì "Kính nể","Hoài nghi","Thán phục"...
Quả thực là quỷ tài xoát điểm bị động!
Tinh luyện dược dịch rất nhẹ nhàng, cho nên có thể đồng thời quan sát cột tin tức.
Nhưng bước kế tiếp, bản thân Từ Tiểu Thụ đều phải tập trung 120%.
Ngưng đan!
Thiếu niên hơi nhíu mày, giống như đang nhìn địch nhân nguy hiểm nhất.
Thế nhưng lão nhân Vân Hạc kia, sau khi nghe nói hắn nhắc nhở "Cẩn thận", lại không lùi mà tiến, dự định quan sát gần hơn.
Chuyện này...
Can đảm lắm!
Từ Tiểu Thụ lần nữa lên tiếng: "Lui ra phía sau một chút, ta sắp ngưng đan!"
Thu trấp xong, vì để tránh cho cuối cùng ngưng tụ linh dịch thành mật ong màu vàng, hắn không dám tiếp tục ở lại bước này quá lâu.
Vân Hạc chỉ cười nhẹ, nói: "Tiểu hữu khách khí rồi, luyện đan chi đạo, vốn là do người sáng tạo nên, có thủ pháp tốt, mọi người cùng nhau chia sẻ, cùng nhau tiến bộ mới phải."
Ông ta nói xong, lần nữa đến gần, đã hoàn toàn đứng trước bồn tắm nhỏ.
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ tái nhợt.
Thần mẹ nó thủ pháp luyện đan, ta làm quái gì biết những thứ này?
Đây đều là thủ pháp ở trong Tinh Thông Trù Nghệ đấy!
Tuy nói luôn cảm thấy trên tay thiếu thứ gì đó, nhưng cho dù chỉ là nắm "không khí", nhưng thủ thế vừa ra, hỏa diễm quả thật sẽ nghe lời.
Đây là nguyên lý gì, hắn không rõ lắm.
Dù sao Tinh Thông Trù Nghệ, dùng đến luyện đan, vốn có quá nhiều thứ không giải thích được.
Cho nên những thứ này, hắn cũng không có cách nào dạy cho người khác được.
Thời điểm khác, lão đầu ngươi muốn thảo luận gì cũng được, thế nhưng hiện tại là lúc ngưng đan mấu chốt, ngươi xem náo nhiệt gì, không muốn sống nữa sao?
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ đen lên, lại không ngưng đan, nước sẽ bốc hơi hết.
Khi đó sẽ kết thành dịch thạch.
Khảo hạch đương nhiên sẽ thất bại!
Hắn cuối cùng khuyên nhủ một câu: "Lão đầu, mau mau thối lui, ta sắp ngưng đan."
Vân Hạc cười tủm tỉm, thuận thế ngồi xuống bên cạnh Từ Tiểu Thụ,"Không sao, ta là trợ thủ, ta sẽ giúp ngươi giải quyết."
Ông ta lấy khay ra, thấp giọng nói: "Tiểu huynh đệ, thủ pháp của ngươi như thế nào, dạy ta, ta bảo đảm ngươi thông qua khảo hạch!"
Còn có thể đi cửa sau?
Sắc mặt Từ Tiểu Thụ trắng bệch, hắn rốt cuộc không nín được, bất lực nói chuyện.
Lúc này thu tay lại, áp súc hỏa chủng phía dưới bồn tắm nhỏ đột nhiên bắn ra, hóa thành liệt hỏa hừng hực.
Tẫn Chiếu Ngưng Đan Thuật, giảng cứu nhất kích tất sát, thông qua nhiệt độ tăng cao trong nháy mắt, than cốc kỳ biểu, ngưng tụ kỳ lý, đến đây thành đan!
Trong ngọc giản Tang lão cho hắn, một câu nói kia xâm nhập lòng người.
Từ Tiểu Thụ phụng vị kinh điển, một giật mạnh nắp nồi ra, hỏa diễm đột nhiên thiêu đốt.
Oanh!
Một đạo bạch quang mơ hồ đột phá mái nhà, trực tiếp dẫn nhập ánh nắng tiến vào phòng luyện đan.
Từ Tiểu Thụ chỉ cảm thấy tâm thần rung động, hồn phách đều sắp bị đánh xơ xác.
Nhưng hắn có Dẻo Dai, cho dù bị linh dược tạc nổ, sắc mặt cháy đen, nhưng vẫn tươi thắm bất động.
Mùi thuốc xông vào mũi, Từ Tiểu Thụ lập tức hưng phấn.
Lần này xúc cảm kỳ giai, tuy nói không tránh được bạo phá, nhưng hắn có tự tin, luyện ra tuyệt đối không phải Xích Kim Dịch, mà là Xích Kim Đan!
Phẩm chất... ngửi mùi vị này mà, nhất định là thượng thừa.
Hắn kích động đứng dậy, muốn mở nắp xuất đan, bỗng nhiên phát hiện bên cạnh đan đỉnh, phía rãnh dẫn đan dược ra ngoài, có chút vắng vẻ.
y!
Vừa rồi lão đầu Vân Hạc không phải ngồi ở bên cạnh mình sao?
Ông ta đi đâu rồi?