Chương 327: Trong Truyền Thuyết, Có Một Thức Từ Trên Trời Giáng Xuống
Chương 327: Trong Truyền Thuyết, Có Một Thức Từ Trên Trời Giáng Xuống
"Tốt!"
Vừa hỏi xong vấn đề, còn không đợi Từ Tiểu Thụ trả lời, Hồng Cẩu đã nghiêm nghị gào thét.
Y cười lớn, bàn tay trong nháy mắt hóa thành tàn ảnh, chủy thủ cánh ve bay múa, trực tiếp cắt vào bắp chân của hoàng kim cự nhân.
"Rầm rầm rầm!"
Từng âm thanh phản chấn vang lên, muốn chấn y nổ tung.
Nhưng mà Hồng Cẩu há có thể lần nữa trúng chiêu?
Y đã biết được thuộc tính của hoàng kim cự nhân, cho nên phân ra một phần lực lượng đối phó với cỗ lực lượng phản chấn kia.
Tiếng oanh minh vang vọng, tay Hồng Cẩu hoàn toàn không có trì độn, thậm chí không xuất hiện một chút sai lầm, tiểu đao trong giây lát vung ra hàng ngàn, hàng vạn lần, trực tiếp chém vỡ vụn bắp chân hoàng kim cự nhân.
"Nhận công kích, điểm bị động, + 1."
"Nhận công kích, điểm bị động, + 1."
"..."
Lần này cột tin tức điên cuồng nhảy lên, nhưng mà Từ Tiểu Thụ hoàn toàn không có một chút kích động hay hưng phấn nào.
Nơi này không phải Hắc Lạc Nhai.
Ở Hắc Lạc Nhai, đối mặt với kiếm quang, hắn còn có sức tự vệ.
Chỉ cần không nhịn được, liền có thể thối lui.
Mà Hồng Cẩu công kích, hoàn toàn liên tục không gián đoạn.
Căn bản không cho hắn cơ hội giảm xóc, trực tiếp chém nát bắp chân của hắn.
"Thảo!!!"
Cho dù Từ Tiểu Thụ tao ngộ qua thống khổ bị Tẫn Chiếu Thiên Viêm thiêu đốt, thế nhưng đối mặt với thiên đao vạn quả, hắn vẫn không nhịn được mở miệng phun lời thô tục.
Ầm vang một tiếng, kim quang nổ tung, Cuồng Bạo Cự Nhân rốt cuộc biến mất.
Hình thái cự nhân là từ thân thể Từ Tiểu Thụ bành trướng huyễn hóa ra, cắt nát cự nhân, cũng giống như cắt nát Từ Tiểu Thụ vậy.
Bất quá cũng may, Cuồng Bạo Cự Nhân tham ô lực lượng thiên địa càng nhiều, thuộc tính phòng ngự của nó càng mạnh.
Sau khi cự nhân chi thân kháng trụ đại bộ phận tổn thương biến mất, thân thể Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên co rụt lại, nhưng vết thương trên chân, vẫn không thể khiến hắn lui lại nửa bước.
Sưu!
Hồng Cẩu thông suốt ngẩng đầu, hưng phấn nhìn Từ Tiểu Thụ từ trên trời rơi xuống.
Một tích tắc này, y giơ cao tiểu đao cánh ve, giống như một thức Thiên Thứ lúc trước.
Cuồng Bạo Cự Nhân đều không gánh được siêu tần công kích, Tông Sư chi thân làm sao có thể chống được?
Nếu như rơi xuống đất, trong khoảnh khắc, chỉ sợ sẽ bị tên tử cẩu biến thái này băm thành thịt vụn.
"Tên chó điên này, Vương Tọa coi như xong, mẹ kiếp, y còn là một tên biến thái!"
Từ Tiểu Thụ cũng bắt đầu điên cuồng.
Dù lúc này đã rơi tự do, nhưng hắn vẫn hung hăng cắn đầu lưỡi, mượn nhờ thống khổ gần như đoạn lưỡi, kích thích bản thân.
Cánh tay phải hơi động một chút.
Ngay tích tắc này, thời gian phảng phất dừng lại.
Con ngươi phấn khởi của Hồng Cẩu gần ngay trước mắt, tiểu đao giống như Diêm Vương Thiếp cắm thẳng vào nội tâm.
Ý thức của Từ Tiểu Thụ mãnh liệt chìm vào Nguyên Phủ.
Bên trong Nguyên Phủ, có một con mèo đang tê liệt, xa xa là bản nguyên linh hồn, cùng. . .
Giao diện màu đỏ vĩnh viễn đứng ở phía trên hỗn độn!
"Bị Động Chi Quyền (giá trị tụ lực: 3. 18%).
Cho dù là Hồng Cẩu công kích, cho dù hóa thân Cuồng Bạo Cự Nhân, cho dù Tư Thái Nổ Tung bắn ra một viên tẫn diệt khí châu, ngay cả hắn cũng bị tác động đến...
Giá trị tụ lực, vậy vẻn vẹn từ 3. 14%, tăng tới 3. 18%.
Tổn thương khủng bố như thế, nhưng giá trị chỉ tăng 0. 0 4%.
Từ Tiểu Thụ đã khó có thể tưởng tượng, Bị Động Chi Quyền tụ lực hơn 3%, thật muốn đánh ra, uy lực sẽ khủng bố đến cỡ nào?
Địch chết ta tàn?
Từ Tiểu Thụ nhìn Hồng Cẩu cười điên cười dại ở bên dưới, trong nháy mắt chỉ cảm thấy dường như mình lại sắp tiến vào trạng thái mắt đỏ cuồng bạo, lý trí hoàn toàn biến mất, mắt sắc đột nhiên điên cuồng.
"Thảo nê mã, chết cho ta! ! !"
"Từ Tiểu Thụ, tới đi, ta sẽ cho ngươi nếm thử tư vị thống khổ!"
Khóe môi của Hồng Cẩu toét đến mang tai, hai mắt đỏ thẫm, khàn giọng thét lên.
Sau khi y điều động linh nguyên chữa trị nhục thân, số còn lại đều rót vào Vương Tọa linh khí, Cửu Linh Quyết Nhận.
Ông!
Vương Tọa linh khí được linh nguyên tẩm bổ, trong nháy mắt tỏa ra hắc vụ nồng đậm.
Trên đó có một đạo u linh màu đen bay ra, quấn lấy cánh tay Hồng Cẩu, tỏa ra ánh sáng đen, như nguyệt mang phóng thích.
"Quỷ Linh Điệp Huyết, Thiên Tư Thái!"
Y nhìn Từ Tiểu Thụ rơi xuống, cánh tay trong nháy mắt trở nên trong suốt, Cửu Linh Quyết Nhận đâm vào hư không, trong nháy mắt cắt ra mảnh vỡ không gian, vô số quang ảnh màu đen gào thét xông lên.
"Chết đi! Chết đi!! Chết đi!!!"
"Hắc Xà đại nhân... a ha ha, trở thành thịt vụng đi, Từ Tiểu Thụ!"
"Ồ... đây là cái gì?"
Quang ảnh chém ra, y đột nhiên nhìn thấy cánh tay Từ Tiểu Thụ trong nháy mắt nổ tung.
Ở trong huyết nhục bạch cốt, một đạo quyền ảnh bình thường xuất hiện ở trước mặt.
Nó không tỏa ra ánh sáng rực rỡ, cũng không có hình thể to lớn giống như Cuồng Bạo Cự Nhân, càng không có hiệu ứng đặc hiệu gì...
Chỉ giống ngươi một người trưởng thành, đối mặt với một trận chiến đấu phổ thông, vung ra một quyền bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Thế nhưng Hồng Cẩu lại kinh hãi.
Đây là một quyền như thế nào, trước khi tới gần, va chạm, thuần túy chỉ là tụ lực, đã có thể nổ cánh tay Tông Sư chi thân thành bụi phấn?
Nói đùa gì thế?!
Y cầm linh khí Vương Tọa, dùng linh kỹ Vương Tọa, cắt hàng ngàn hàng vạn đao, chỉ bất quá chém đứt bắp chân của hoàng kim cự nhân.
"Chuyện này..."
Hồng Cẩu: ? ? ?
Cả người y bị khí tức tử vong bao phủ.
Giờ khắc này y chỉ muốn thối lui, chỉ muốn tránh khỏi phong mang.
Nhiệm vụ cẩu thí, Hắc Xà đại nhân gì, nào có quan trọng bằng mạng sống?
Nhưng mà, hết thảy đã trễ.
Khoảng cách giữa hai người đã là không, thậm chí bọn họ còn không thể va chạm chấn nhau bay ngược.
Từ Tiểu Thụ đối mặt với ngàn vạn u linh quỷ trảm màu đen, gánh lấy toàn bộ.
Hồng Cẩu nhìn thấy quyền ảnh phổ thông đến trước mặt, kinh hồn tán đảm.
"..."
Lặng ngắt như tờ.
Thiên địa phảng phất trở về hỗn độn, bên tai Hồng Cẩu rõ ràng không nghe thấy âm thanh, nhưng lại có thể rõ ràng trông thấy, thân thể Từ Tiểu Thụ bỗng nhiên bị chém thành mảnh nhỏ...
Khuôn mặt thống khổ vặn vẹo hoàn toàn không cách nào ngăn chặn...
Huyết nhục bay tứ tung, xương sọ, cùng tứ chi...
"Hắc Xà đại nhân?"
Trong mắt Hồng Cẩu đột nhiên lộ ra cuồng hỉ, mộng đẹp vô số lần xuất hiện, ý trung nhân vuốt ve lưu luyến an ủi, vậy mà lại lần nữa xuất hiện?
"Ngươi còn tại? Ngươi còn tại!"
Y đột nhiên lệ nóng doanh tròng, muốn đưa tay chạm đến bóng dáng thướt tha kia...
Nắm đấm, chôn vùi hết thảy!...
Bên ngoài giới vực.
"Hả?"
Tim bỗng nhiên đập trễ một nhịp, khiến cho sắc mặt Sùng Đông nhăn lại.
Hoàng kim thủy triều dưới lực lượng thiên đạo, cuối cùng cũng bị cưỡng ép tiêu hủy, sẽ không tạo thành tổn thương cho những người không chạy kịp.
Thừa dịp khoảng thời gian này, đám người lần nữa lui về phía sau.
Nhưng vì sao, vẫn có cảm giác tim đập nhanh?
"Chiến đấu kết thúc?"
Y đột nhiên nhìn về phía giới vực nhỏ bé ở cổ nhai, suy nghĩ một chút, dạo bước đi qua.
Cho dù chiến đấu kết thúc, thân làm đại thống lĩnh Cấm Vệ Quân, y vẫn không thể thả bất kỳ người nào rời đi.
Đúng lúc này, một cỗ ba động vô hình bỗng nhiên từ bên trong giới vực khuếch tán ra, ngay sau đó giới vực ông ông rung động, ngay cả vết rách đều không có xuất hiện, trực tiếp nổ tung.
"Ngọa tào!"
Sùng Đông hoảng sợ thất sắc.
Mất đi giới vực bao phủ, năng lượng ba động kinh khủng bên trong cuối cùng lộ ra.
Một tích tắc này, bắp chân đại thống lĩnh Cấm Vệ Quân mềm nhũn.
Y mãnh liệt bay lên hư không, tiếng rống cấp bách trong nháy mắt truyền khắp toàn thành.
"Lui lại, mau lui lại! ! !"
Trễ.
Ầm ầm!!
Phía trên cổ nhai, một đạo quyền ảnh đánh xuống đất.
Kiến trúc phương viên mười dặm chợt run lên, trực tiếp thoát ly mặt đất, trong tiếng bạo phá bị tạc lên giữa không trung.
Mặt mũi Sùng Đông trắng bệch.
Nhưng mà y phát hiện, vẫn con chưa xong!
Y trơ mắt nhìn kiến trúc bay lên, mặt đất băng liệt.
Mặt đất dày hơn mười trượng, rộng hơn mười dặm, trực tiếp bay lên không trung!
Sùng Đông: ? ? ?
Phảng phất có một tên cự nhân vô hình, mãnh liệt nện vào mặt đất, trong nháy mắt thiên địa điên đảo, sông núi nghịch hành!
Giờ phút này... mười dặm chân không!