Ta Có Một Thân Bị Động Kỹ (Dịch Vip)

Chương 332 - Chương 332: Thương Thanh Chi Kiếm

Chương 332: Thương Thanh Chi Kiếm Chương 332: Thương Thanh Chi Kiếm

Chiến hỏa trong nháy mắt bị hai câu nói nhóm lửa.

Thu Huyền cùng Liễu Tinh, hai đại Vương Tọa tả hữu khai cung.

Làm âm Dương hộ pháp đội hộ vệ phủ thành chủ, bọn họ cùng Sùng Đông phối hợp vô cùng ăn ý, đương nhiên không có khả năng không nắm chắc thời cơ.

Âm thanh của Sùng Đông thậm chí còn chưa dứt hoàn toàn.

Trong nháy mắt tiếp lấy ngón tay, hai người kia đã lao ra.

Vương Tọa chi chiến, điểm ấy khoảng cách, quả thực không tính là gì.

Thiên đạo quy tắc tụ lại, lượn quanh hóa hình.

Thu Huyền rút ra một cây xà mâu màu đen, Liễu Tinh dùng một thanh đại phủ cực kỳ khoa trương từ không trung đánh xuống, vẻn vẹn trong nháy mắt, hai người đã xuất hiện ở trước mặt đại thúc.

"Trượng Nhật Kiếp, Thứ Ảnh!"

Vây xem tất cả mọi người nhao nhao phấn khởi.

Một thức này là linh kỹ thành danh của Thu hộ pháp phủ thành chủ, thời kì đỉnh phong thậm chí có thể xuyên thủng hư không, đâm rách đan điền của tam đại Vương Tọa.

Trận chiến kia, Thu Huyền chính thức được gia phong Chiến Thần, đồng thời cũng sau trận chiến kia, y trở thành một trong nhưng cây Định Hải Thần Châm của phủ thành chủ.

Nhưng mà, người bị xà mâu hấp dẫn chỉ là số ít.

Chân chính khoa trương, chính là Liễu Tinh dáng người bốc lửa, trực tiếp lăng không rút ra Già Thiên Tam Bản Phủ.

"Đây là Liễu hộ pháp?"

"Ta kháo, bạo lực như vậy?"

"Một thức này... cũng là linh kỹ Vương Tọa đi, có ai nhận ra không?"

"Người đoạn!"

Gia hỏa thức thời trực tiếp ngậm miệng, liền giải thích cũng không giải thích, nhìn thấy Liễu Tinh đánh xuống một búa, hư không trực tiếp sụp đổ.

Ầm vang một tiếng, linh nguyên tại trung tâm điểm bạo phá xen lẫn, một cỗ năng lượng màu đen trực tiếp hiện lên hình tròn khuếch tán, chớp mắt liền muốn nổ tung.

Viên Tam Đao vỗ một cái, đại đao ra khỏi vỏ.

Ông ta vẫn luôn nắm chặt đao, đang nghĩ xem có nên dùng giới vực hạn chế dư ba không, kết quả lại nghe thấy ở trung tâm bạo tạc truyền đến âm thanh khàn khàn không mặn không nhạt.

"Điêu trùng tiểu kỹ."

Con ngươi lão giả co rụt lại, nhìn thấy ở giữa năng lượng màu đen, có hai đạo kiếm khí dọc trực tiếp xé không phá mở.

Hai đạo kiếm khí này, giống như là hai thanh cự kiếm dựng đứng, trên phá cửu thiên, dưới xuyên cửu u.

Vừa xuất hiện, đã khiến cho kiếm của những người vây xem ong ong rung động, đằng vân bay lên.

Ông!

Tiếng kiếm reo kịch liệt rung động vô cùng chói tai, không ít người có tu vi yếu kém, trực tiếp bị chấn động đến lỗ tai chảy máu.

Về phần người bình thường, càng thống khổ khó nhịn.

Bọn họ rốt cuộc ý thức được, ngay cả chiến đấu dư ba cũng không tính, vẻn vẹn chỉ là âm thanh chiến đấu, bọn họ đã không gánh nổi...

Thế nhưng bọn họ vẫn cắn răn chịu đựng!

"Đây chính là Vương Tọa chi chiến?"

Có thể tận mắt nhìn Vương Tọa chiến đấu, đây là chuyện cả đời khó cầu.

Ai lại buông tha cho cơ hội lần này?

Về phần lỗ tai bị điếc, táng gia bại sản mua một viên đan dược liền có thể chữa khỏi.

Bên nào nặng bên nào nhẹ, đồ đần cũng có thể nhìn ra.

Đám người vây xem liều mạng bịt lấy lỗ tai, trông mong nhìn sang.

Sau khi ánh mắt tập trung lại, trên mặt mỗi người đều xuất hiện biểu lộ hoảng sợ.

Chỉ thấy ở trung tâm năng lượng màu đen, Thu Huyền nắm xà mâu đâm xuyên, dáng vẻ tiêu sái.

Nương theo lấy một thân linh nguyên phấp phới, chỉ cần thêm một chút thong dong, liền có thể tạc thành một pho tượng kim thân như rồng, trấn áp Thiên Tang Thành.

Liễu Tinh cầm búa chém ngược ở chân trời, phong thái càng trác tuyệt hơn.

Tư thái xinh đẹp, trong lúc giơ cao cự phủ triển lộ đến vô cùng tinh tế.

Tam Bản Phủ quang mang sắc bén, thậm chí không cần vung, cũng đã có ảo giác không gian bị chém vỡ.

Nhưng đám người, không phải kinh hãi chuyện này.

Mà là hai người bọn họ, đều đã bị kiếm khí khống chế lấy!

Hai đạo kiếm khí vô song màu trắng từ đầu đến chân, trực tiếp xâu hai người thành hồ lô ngào đường.

Tiểu kiếm nghiêm nghị điên cuồng giữa hư không, trong khoảnh khắc, xuyên thủng thân thể hai người từ đầu đến chân!

Máu tươi chảy ra, hư không một mảnh huyết hồng.

"Ngọa tào!"

Sùng Đông mộng bức, gã vọt lên một nửa kịp thời dừng bước, kém một chút, gã cũng đã vọt tới trước mặt đại thúc.

Cần phải chỉ cần tới gần, mình liền sẽ bị khống chế giống như hai người kia?

Ngay cả kiếm khí lúc nào ấp ủ, lúc nào xuất hiện, gã cũng không biết được!

"Ực ực."

Gã nuốt nước miếng, linh niệm trong nháy mắt khóa chặt Viên Tam Đao.

Giờ khắc này hầu môi khô khốc, Sùng Đông nhớ đến lúc trước mình hô lên "Vương Tọa! Động thủ!"

Gã lập tức sửa lời nói: "Đây là Vương Tọa... Pphía trên, động thủ... phải thận trọng!"

Sắc mặt Thu Huyền cùng Liễu Tinh đã tái rồi.

Thống khổ trên thân thể bọn họ ngược lại có thể chịu đựng, nhưng lần này bị đồng đội bán...

Đại thúc cười nhìn về phía Viên Tam Đao: "Nếu như ngươi không có gì muốn hỏi, ta cũng không có ý định đả thương người, sau này còn gặp lại?"

"Ngươi đến cùng là ai?" Viên lão rốt cuộc không nhịn được đặt câu hỏi.

Một thức kiếm khí định nhân này, quá quen thuộc.

Thậm chí, trong đầu ông ta, đã lập tức khóa chặt một cái truyền thuyết nào đó.

Thế nhưng mà...

Không có khả năng!

Người kia đã chết!

Nhưng ngoại trừ hắn, còn có thể là ai?

Bàn tay nắm đao hơi xoay tròn, ông ta do dự.

Đông Vực lớn như vậy, tu luyện Cổ Kiếm Thuật, quả thật có khối người, thế nhưng có thể tu luyện kiếm niệm đến mức này...

Cũng có!

Táng Kiếm Trủng cùng Tham Nguyệt Tiên Thành, cộng lại cũng không hơn mười người.

Nhưng...

"Táng Kiếm Trủng, không phải chỉ có mấy tên tiểu tử kia tới sao? Sự tình Bạch Quật, hẳn không có lý do phái nhân vật cấp bậc cao đến thế."

"Hữu Tứ Kiếm có thật hay không, vẫn không biết..."

Ông ta lập tức bừng tỉnh,"Đúng rồi, người của Táng Kiếm Trủng đến, nhưng người của Tham Nguyệt Tiên Thành vẫn chưa tới!"

Tham Nguyệt Tiên Thành, người khác không biết nội tình, nhưng Viên Tam Đao ông ta lại rất rõ.

Sau khi Đệ Bát Kiếm Tiên vẫn lạc, thế lực kiếm đạo này dần dần quật khởi ở Đông Vực, mà người sáng lập, chính là đại đồ đệ không ký danh ngày xưa của Bát Tôn Am.

"Ngươi là người của Tham Nguyệt Tiên Thành?" Viên Tam Đao đặt câu hỏi.

Đại thúc lôi thôi tự nhiên bước qua hai huyết nhân đang bị kiếm xuyên, nghe lão nhân này hỏi, cười lắc đầu.

"Sai."

"Vấn đề thứ hai."

"Ngươi là Trảm Đạo? Hay là Thái Hư!" Sùng Đông ngoài mạnh trong yếu.

Gã sợ.

Người mà ngay cả Viên lão cũng e ngại, y có lai lịch gì?!

Gã đột nhiên hối hận vì vừa rồi quá tùy tiên, có đôi khi cưỡng ép ra mặt không phải chuyện tốt, có lẽ, vừa rồi gia hỏa này, thật nổi lên sát tâm?

Đại thúc nhìn về phía Sùng Đông.

Trong mắt sát ý lóe qua.

Người dám dùng tay chỉ mặt y nói chuyện, không có một ai sống sót qua.

Đối với loại người này, đừng nói vừa rồi có sát tâm, cho đến giờ phút này, y cũng không muốn nhìn thấy Sùng Đông.

"Ngươi, không có tư cách đặt câu hỏi."

Sùng Đông trì trệ, vừa muốn nói chuyện, đại thúc đã quát một tiếng: "Cút!"

Đột nhiên, thiên địa kinh biến, phong vân loạn dũng.

Hư không ngưng kết ra một thanh đại kiếm xanh biếc, mang theo khí thế tinh thần tuyệt tẫn, từ dưới lên trên vung lên.

"Cẩn thận!"

Viên Tam Đao lập tức quát lớn, thân hình khẽ động, muốn bổ nhào qua cứu giúp.

Một kích này, đừng nói là Sùng Đông, cho dù là ông ta, cũng không nhất định có thể đỡ được.

Thế nhưng mà...

Trễ!

Thật trễ!

Vào lúc này ánh mắt của mọi người trở nên chậm chạp, thân thể Sùng Đông né tránh đồng dạng chậm rãi như vậy.

Bao gồm cả Viên Tam Đao, ông ta vừa nhấc chân lên, muốn giẫm xuống mặt đất, phảng phất còn đến ức vạn năm.

"Quy tắc thời gian?"

Một tích tắc này, kinh hãi trong lòng Viên Tam Đao giống như sóng biển cuồn cuộn, ầm ầm vang vọng.

Thời điểm vạn vật trở nên chậm chạp, cự kiếm xanh biếc treo ở trên đỉnh đầu đại thúc lôi thôi, tốc độ lại không giảm một chút nào.

Bốn ngón tay giấu ở trong ống tay áo khẽ động.

"Hưu!"

Một đạo bán nguyệt cung trảm qua, cửu tiêu truyền đến một tiếng phá diệt trống rỗng, phảng phất giống như Thần Giới sụp đổ.

Xoẹt!

Sùng Đông, một phân thành hai!
Bình Luận (0)
Comment