Chương 336: Quan Kiếm Điển
Chương 336: Quan Kiếm Điển
Phong ba ngừng.
Đa Linh khách sạn.
"Hoắc!"
Từ Tiểu Thụ mãnh liệt cong người, ở trên giường ưỡn thẳng lưng.
Hắn cảm thấy mình vừa mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ gặp một vị đại thúc, đại thúc là biến thái, kém chút khiến cho hắn chết đi.
Con mắt vừa mới mở ra...
Bành!
Mộc Tử Tịch đang ôn nhu dùng khăn nóng lau mặt cho sư huynh lúc này cái trán tóe máu, cả người bay ra ngoài.
Sau khi xuyên vỡ tấm bình phong, toàn bộ thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng liền khảm vào trong tường.
Cạch!
Lúc này, chậu nước nóng đồng thời rơi xuống đất, một nửa nước nóng văng lên trên giường Từ Tiểu Thụ.
Nửa còn lại, toàn bộ xối lên mặt Tân Cô Cô đang nép vào cạnh giường ngủ.
"@#$%! !"
Y lập tức bị nóng tỉnh.
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 1, + 1, + 1, + 1..."
"Nhận nhục mạ, điểm bị động, + 1."
Từ Tiểu Thụ một mặt mộng bức, hắn nhìn hai khuôn mặt đang hoài nghi nhân sinh, lại nhìn gian phòng khách sạn quen thuộc.
Không chút manh mối.
"Ồ?"
Tân Cô Cô gắt gỏng lau mặt, chống giường đứng lên,"Ngươi đã tỉnh?"
"Phát sinh chuyện gì?"
Từ Tiểu Thụ hỏi xong, cố gắng nhớ lại.
Ký ức cũng không quá rõ ràng, hắn nhớ mang máng mình bị đại thúc kia làm cho tức chết.
Chết không nhắm mắt!
Hiện tại xem ra, không chết?
Là đại thúc kia cứu mình?
Hay là nói, Tân Cô Cô kịp thời đuổi tới, ngăn cơn sóng dữ, cứu mình từ trong tay đại thúc?
"Lúc ngươi hôn mê, nói thật, đã phát sinh rất nhiều..."
Tân Cô Cô sờ lấy hai gò má nóng hổi đỏ bừng, cố gắng để cho mình nguôi giận.
Y nghĩ tới đại thúc lôi thôi phân phó, cuối cùng một trảm kinh thế vào phủ thành chủ, sửng sốt không dám phát cáu.
Đại thúc kia quá kinh khủng.
Ngay cả phủ thành chủ cũng bị chém, thời khắc cuối cùng, cho dù là Viên Tam Đao, cũng không thể không lập tức trở về cứu viện.
Đây không phải là điệu hổ ly sơn, đây rõ ràng là thực lực nghiền ép!
Một cái Thiên Tang Thành, chỉ sợ thật không thể tiến vào trong mắt đại lão như thế.
Mà Từ Tiểu Thụ được người kia coi trọng...
Lúc này, lại trở thành nhiệm vụ của mình.
Rõ ràng... mình là đến vì Tham Thần, cuối cùng lại trở thành bảo tiêu của tiểu tử này?
Tân Cô Cô có nỗi khổ không nói ra được, giận dữ nói: "Những chuyện này không quan trọng, ngươi chỉ cần biết rằng, ta cứu ngươi là được."
"Ngươi cứu ta?" Từ Tiểu Thụ hỏi.
"Không sai, nếu không phải ta kịp thời chạy tới, lấy một địch năm, chống đỡ ngũ đại Vương Tọa, đại thúc cùng người của phủ thành chủ, đoán chừng đã xé xác ngươi ra."
Từ Tiểu Thụ: ? ? ?
Trên mặt hắn hiện lên vẻ hồ nghi.
Phủ thành chủ?
Còn có, lấy một địch năm?
Ngươi nghiêm túc sao?
Hắn nghĩ tới một chỉ của đại thúc kia, Tân Cô Cô có tiếp được hay không vẫn chưa biết đây.
Hắn vừa muốn hỏi thêm chuyện gì, một tiếng nghiến răng nghiến lợi đã từ trên tường truyền tới.
"Từ! Tiểu! Thụ!"
Từ Tiểu Thụ nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy Mộc Tử Tịch ôm đầu, vừa nguyền rủa vừa đi tới.
"Không phải ta đã nói với ngươi, phải thường xuyên mở linh nguyên hộ thể sao?" Từ Tiểu Thụ có chút đau đầu.
Mộc Tử Tịch: "..."
Nàng nắm đấm nới lỏng.
Đúng vậy!
Rất có đạo lý, hình như lúc trước hắn quả thật đã từng nhắc nhở mình?
Nhưng mà!
Tức giận a!
Tiểu cô nương không cam tâm trợn trừng hai mắt, đáy lòng tràn đầy nộ khí.
Tại sao mình lau mặt cho hắn, lại phải tao ngộ thống khổ như vậy.
Nhân gian bất công!
"Ta là đang giúp ngươi thay khăn lông, ngươi vậy mà đánh lén!"
"Thật xin lỗi, ta không phải cố ý..."
Từ Tiểu Thụ cũng không giải thích rõ được, lúc này vẫy vẫy tay.
Mộc Tử Tịch dừng lại,"Làm gì?"
"Tới đây."
Tiểu cô nương đột nhiên có dự cảm không ổn, nhưng mình chiếu cố người bị thương, lúc này, về tình về lý đều không có gì phải sợ.
Nàng lớn mật tiến lên.
"Đến, sư huynh xem thử, ngươi thụ thương chỗ nào?" Từ Tiểu Thụ vỗ vỗ ván giường, ra hiệu nàng ngồi xuống.
"Nơi này!"
Mộc Tử Tịch chỉ vào vết thương to cỡ ba cái móng tay ở trên trán, tức giận đến miệng đều sai lệch.
Từ Tiểu Thụ nhìn thấy vết thương lớn như vậy, có chút không đành lòng.
Hắn xích lại gần một chút, nâng đầu lên,"Đến, sư huynh ta thổi một hơi, liền hết đau ngay, ngoan."
Mộc Tử Tịch: ? ? ?
Hai mắt nàng trợn tròn xoe, thật xem ta là hài tử?
Dễ lừa gạt như vậy?
"A!"
Đột nhiên, một lượng lướng sinh mệnh lực từ trong miệng Từ Tiểu Thụ bay ra.
Lần này, song đuôi ngựa của Mộc Tử Tịch lập tức vểnh lên, lỗ chân lông toàn thân thư giãn, mặt mũi mê say ửng hồng, kém chút đã rên rỉ lên tiếng.
Nhưng mà vừa nghĩ tới bên cạnh có người, lúc này nàng liền là nhịn xuống.
Dù vậy, nàng vẫn kêu ra một tiếng, thân thể co rút.
"Ngươi..."
"Vô sỉ!"
Cho dù vết thương trong nháy mắt phục hồi như cũ, tiểu cô nương vẫn như xấu hổ đỏ mặt, ném lại một câu, sau đó như bé thỏ trắng chạy vội đi.
Từ Tiểu Thụ: ? ? ?
Vô sỉ?
Ta vô sỉ chỗ nào?
Đây chính là thủ đoạn chữa thương tốt nhất, mèo nhà ta muốn còn không được đây!
Hắn nhìn về phía Tân Cô Cô.
Sắc mặt Tân Cô Cô đen thui.
Y kém chút rút thiền trượng ra quất con hàng này một phát.
Cũng may, sinh mệnh đáng quý, không thể quất.
Thật lâu, chỉ biệt xuất một câu: "Ta còn đang đứng ở đây!"
Từ Tiểu Thụ: ? ? ?
"Ta có làm gì sao? Vô sỉ?"
Tân Cô Cô: "..."
"Nhận nguyền rủa, điểm bị động, + 1."
Y cảm thấy trái tim mình bị một vạn điểm bạo kích, ngay cả tâm lý trả thù cũng bị bốc hơi, đứng dậy làm như muốn đi.
"Đợi, đợi một chút."
Từ Tiểu Thụ vội vàng kêu y lại.
Nghi hoặc trong đầu vẫn chưa được giải trừ, y có thể để y rời đi?
"Ta ngủ bao lâu?"
Tân Cô Cô trầm trầm nói: "Một ngày."
"Một ngày..." Từ Tiểu Thụ cúi đầu trầm tư, thật lâu nói: "Trước khi ta hôn mê, thật không có phát sinh chuyện gì?"
"Có."
Tân Cô Cô gật đầu: "Ta đã nói với ngươi."
Từ Tiểu Thụ: "..."
Có quỷ mới tin ngươi có thể một đánh năm!
Bất quá đại thúc khó chơi như vậy, đoán chừng Tân Cô Cô cũng không sờ ra môn đạo gì, Từ Tiểu Thụ cũng không có xoắn xuýt thêm.
Hồng Cẩu chết, đã là vạn hạnh!
"Vậy, tại sao ta lại ở đây, là ngươi ngươi tìm được nơi này?"
Từ Tiểu Thụ lần nữa hỏi, hắn không tin sau khi Tân Cô Cô tìm tới mình, còn có thể đưa mình về khách sạn.
"Tiểu cô nương kia dẫn ta tới." Tân Cô Cô hất hất đầu hướng cửa ra vào.
"Mộc Tử Tịch?"
Từ Tiểu Thụ kinh ngạc: "Sao ngươi gặp được nàng?"
Tân Cô Cô cười.
"Gần phân nửa Thiên Tang Thành đều nổ, người ta chạy đến tham gia náo nhiệt cũng không được?"
"Ngược lại là ngươi, sao đột nhiên nằm ở chỗ đó, ta cũng rất muốn biết."
Từ Tiểu Thụ trầm mặc.
Lúc này hắn mới nhớ Bị Động Chi Quyền của mình, ngay cả giới vực cũng không đỡ nổi, đoán chừng đã thương tổn tới người vô tội.
Hắn cũng không nghĩ nhiều, dù sao lúc đó, có thể bảo mệnh đã không dễ.
Dùng chiêu gì, thương tổn đến người nào, hoàn toàn không lo được.
Lấy lại tinh thần, Từ Tiểu Thụ nhìn đôi mắt hiếu kỳ của Tân Cô Cô, chậm rãi lắc đầu.
"Không, ngươi không muốn biết."
Ta nói, chỉ sợ ngươi sẽ không tin.
Tân Cô Cô: "..."
Y không nói hai lời, trực tiếp tông cửa xông ra.
Hôm nay thời lượng nói chuyện với tiểu tử này, đã dùng hết.
Từ Tiểu Thụ nhìn hai người biến mất không thấy đâu, lần nữa rơi vào trầm tư.
Hắn vén chăn lên, đứng lên, hoạt động tay chân một chút.
Trạng thái hoàn mỹ!
"Không có một chút di chứng nào..."
Từ Tiểu Thụ sợ ngây người, thương thế nặng như vậy, nằm một ngày liền khỏi hẳn?
Nếu Hồng Cẩu biết, chẳng phải bị giận tỉnh, sau đó lại chết thêm một lần?
Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm nhận được ở bên trong thân thể, có thêm một cỗ lực lượng không thuộc về mình.
"Kiếm khí?"
Đây là một đạo kiếm khí màu trắng yên tĩnh lơ lửng ở trên đan điền...
Không!
Không thể gọi là kiếm khí.
Phản giống như "Niệm lực phổ thông" mình ngộ ra được ở Hắc Lạc Nhai...
Nhưng lại không giống!
Chất lượng của "Niệm lực phổ thông" này, cao hơn mình không biết bao nhiêu lần, hoàn toàn thoát ly phạm trù phổ thông.
"Kiếm niệm?"
Từ Tiểu Thụ ma xui quỷ khiến, nói ra cái danh từ này.
Đột nhiên, đầu óc hắn co quắp, đại lượng tri thức không thuộc về mình tuôn ra, giống như là liên tục tăng Tinh Thông Kiếm Thuật lên mấy chục cấp vậy.
Một đợt nhồi nhét này, kém chút khiến hắn thăng thiên.
Từ Tiểu Thụ co quắp ngã trên mặt đất, thở hơn nửa ngày, mới hồi thần lại.
Trong đầu, đại lượng tri thức hội tụ, lần nữa hóa thành một bộ điển tịch phong cách cổ xưa thật dày.
Trên đó, có ba chữ to:
"Quan Kiếm Điển!"