Chương 347: Trù Tính
Chương 347: Trù Tính
Thừa dịp khoảng thời gian Tân Cô Cô rời đi, Từ Tiểu Thụ lần nữa tiến vào không gian Nguyên Phủ.
Đan đỉnh ở bên cạnh kêu ùng ục, bốn phía yên tĩnh.
Từ Tiểu Thụ đột nhiên phát hiện, không gian độc lập nơi này còn có thể giúp hắn tĩnh tâm suy nghĩ.
Trước mắt, địch nhân lớn nhất của hắn chính là Trương Thái Doanh.
Mặc dù chưa từng gặp mặt, nhưng đây là lần đầu tiên Từ Tiểu Thụ muốn xử lý một người đến như vậy.
Lúc bình thường, đối mặt với các loại công kích của địch nhân, hắn luôn có thói quen bị động tiếp nhận.
Bởi vì ở trong lòng hắn, hắn hoàn toàn không có thời gian dư thừa đi kiếm chuyện với địch nhân.
Trải qua vài lần ám sát, Từ Tiểu Thụ cảm thấy mình hẳn sẽ không bị nhất kích tất sát, cho nên cảm giác nguy cơ ở trong đầu cũng không quá mãnh liệt.
Cho tới khi gặp Trương Thái Doanh!
Lão già này, quá kinh khủng.
Thống khổ mất con đã khiến cho gã phái Hồng Cẩu tới.
Gia hỏa này, trực tiếp điều động chiến lực mạnh nhất đến tìm Từ Tiểu Thụ, kém chút đã giết được hắn.
Sau khi chân chính dạo một vòng Quỷ Môn Quan, Từ Tiểu Thụ không muốn lần nữa trải nghiệm mùi vị đó.
Hắn sợ.
Trương Thái Doanh phải chết.
Lần này, hắn nhất định phải chủ động xuất kích.
Về phần làm thế nào xuất kích một lần, liền khiến gia chủ Trương gia chiến lực đứng đầu tứ đại gia tộc chết bất đắc kỳ tử...
Đây là một vấn đề đáng để suy ngẫm.
Nếu để cho người khác biết được một tiểu lâu la Nguyên Đình cảnh đang mưu đồ ám sát Vương Tọa, có lẽ bọn họ sẽ cười đến rụng răng.
Nhưng Từ Tiểu Thụ quả thật đang nghiêm túc suy nghĩ.
Đầu tiên, hắn không phải Tiên Thiên phổ thông.
Thậm chí, một thân chiến lực được các đại kỹ năng bị động gia trì, cho dù không có song trọng thức tỉnh, nhưng Tông Sư phổ thông đã không làm gì được hắn.
Điểm này, Lý Thất đã giúp hắn nghiệm chứng qua.
"Nói cách khác, chiến lực trước mắt, dưới trạng thái cơ sở, cơ bản ngang hàng với Tông Sư phổ thông."
"Nếu như mở Cuồng Bạo Cự Nhân cùng Tư Thái Nổ Tung, từ thảm trạng Hồng Cẩu hôm đó đến xem, chỉ sợ Tông Sư phổ thông ngay cả một kích cũng không đỡ nổi."
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của mình.
Hắn gặp qua Lý Thất, cũng chỉ là Thiên Tượng cảnh bên trong Tông Sư.
Tông Sư đồng dạng có tam cảnh, Thiên Tượng, âm Dương, Tinh Tự.
Tam trọng cảnh giới, tầng sau mạnh hơn tầng trước.
Có khả năng cường giả âm Dương cảnh tới, lại thêm rất nhiều thủ đoạn, tỉ như rất nhiều trận bàn trong giới chỉ Lý Thất chưa dùng ra...
Một phen thao tác, rất có khả năng sẽ khiến mình lật thuyền trong mương.
Thế nhưng, Từ Tiểu Thụ không có đường lui.
"Trương Thái Doanh, phải chết!"
Hắn tiếp tục suy nghĩ.
Nếu như tên gia chủ Trương gia kia một mực ở trong gia tộc, như vậy hắn hoàn toàn không có chút cơ hội nào.
Nhưng thật không may, tối ngày mai chính là dạ yến phủ thành chủ.
Theo lời Phó Hành nói, Trương Thái Doanh nhất định sẽ đến dự tiệc.
"Gã sẽ mang theo bao nhiêu nhân mã?"
"Liệu có Vương Tọa đi cùng không?"
Từ Tiểu Thụ không nắm chắc, dù là hắn suy đoán kỹ đến đâu, thế nhưng cũng chỉ là suy đoán.
Một khi xuất hiện khả năng vạn nhất, bản thân liền sẽ hãm vào trong hiểm cảnh.
"Như vậy, vấn đề mấu chốt, làm thế nào khiến cho Trương Thái Doanh đến dạ yến một mình?"
Khóe môi Từ Tiểu Thụ nhếch lên.
Kế hoạch của hắn, kỳ thật vào lúc sáng sớm, khi buộc Tân Cô Cô lại, đã sơ bộ ra đời.
Nếu như trong khoảng thời gian trước hoặc sau dạ yến, có người muốn tấn công Trương gia thì sao?
Một khi Trương gia nhận phải công kích có thể tổn thương đến căn cơ, Trương Thái Doanh sẽ mang theo đại bộ phận lực lượng đến phủ thành chủ dự tiệc.
Hay là, lưu cỗ lực lượng kia ở lại Trương gia, một mình đến dự tiệc?
Chuyện này căn bản không cần suy nghĩ, liền có thể cho ra đáp án.
"Như vậy, vấn đề liền biến thành, sau khi tiến công Trương gia, làm thế nào để toàn thân trở ra?"
Nếu như nói sáng sớm hắn còn không quá thanh tỉnh, vậy thì lúc này sau khi được Tân Cô Cô chỉ điểm, hắn đã nhìn thấy được công năng cường đại của Nguyên Phủ.
Hắn đã có nắm chắc.
Trước tiên ném mười mấy lô đan đỉnh vào phủ đệ Trương gia, để bọn nó tự do bạo phá.
Sau khi làm xong, trực tiếp lách mình trốn vào bên trong Nguyên Phủ, ai có thể phát giác được?
Nếu như xảy ra ngoài ý muốn, mình trước tiên gọi Tân Cô Cô cùng A Giới, sau đó lại trốn vào Nguyên Phủ, ai có thể kháng được uy năng của hai đại Vương Tọa.
Cho dù đánh không lại, cũng có thể chạy mà!
Sự cường đại của Vương Tọa sau khi bung hết sức lực, từ Hồng Cẩu xuất thủ, đã có thể thấy được một ít.
Thiên Tang Thành to như vậy, gã lại dám trắng trợn vào trong giết người.
Tuy nói cuối cùng cuối đã đền tội, nhưng đó là bởi vì có đại thúc ngoài ý muốn xuất hiện.
Nếu là lúc bình thường, nói không chừng sau khi gã giết mình xong, còn có thể ung dung rời khỏi Thiên Tang Thành.
"Chạy tạm thời không thể cân nhắc, tuyển hạng này, vẫn có chút mạo hiểm."
Từ Tiểu Thụ không có chủ quan.
Đối phương là Trương gia, là một trong tứ đại cự đầu Thiên Tang Thành, tồn tại rất nhiều biến số.
Hắn không phải người bịt mặt, không có thực lực một người chống cả Thiên Tang Thành.
Nhất định phải suy nghĩ chu toàn, phát huy điểm mạnh đến cực hạn, trong nháy mắt cho Trương gia một kích chí mạng, sau đó lập tức bỏ chạy, mới là lý tưởng nhất.
"Như vậy, vấn đề cuối cùng, sau khi mình tiến vào Nguyên Phủ, cường giả Vương Tọa liệu có thể thông qua đại đạo tìm kiếm vết tích hư không, sau đó tìm tới không gian Nguyên Phủ hay không."
Từ Tiểu Thụ nghĩ đến Diệp Tiểu Thiên.
Hôm đó Lệ Song Hành mang theo Lạc Lôi Lôi, sau khi bóp nát ngọc thạch truyền tống, bọn họ liền biến mất không thấy đâu nữa.
Nhưng đạo đồng tóc trắng kinh khủng kia, vậy mà cách hư không loạn lưu, thậm chí dưới tình huống không rõ vị trí mục tiêu, cho hai người một kích cuối cùng.
Nếu như Từ Tiểu Thụ không gặp qua một màn này, hắn sẽ không ngờ được Vương Tọa lại cường đại đến như vậy.
Nhưng giờ phút này, hắn không thể không nhiều suy nghĩ một hai.
"Diệp Tiểu Thiên là bởi vì có thuộc tính không gian, có thể làm được chuyện này, Vương Tọa phổ thông khác, có thể làm được hay không?"
"Có lẽ vấn đề này, chỉ có thể chờ Tân Cô Cô trở về thí nghiệm một phen."
Từ Tiểu Thụ lập tức có quyết đoán.
Chủ động cùng bị động, hai chuyện này khác nhau về bản chất.
Làm một người mắc chứng ung thư lười giai đoạn cuối, nếu không phải bởi vì nguy hiểm đến tính mạng, cho dù biết rõ có địch nhân, đoán chừng Từ Tiểu Thụ cũng sẽ không nhúc nhích, tùy ý bấp bênh.
Nhưng thật khiến hắn phải động não...
Giống như lúc đối mặt với Phong Không cùng Thiệu Ất ở ngoại môn, ở bên trong Thiên Huyền Môn giằng co tác chiến cùng Hôi Vụ Nhân.
Cho dù cấp độ có cao hơn, thế nhưng Từ Tiểu Thụ đều sẽ khiến cho địch nhân biết được, hắn, không phải một quả hồng mềm mặc người nắn bóp.
Đúng như Sầm Kiều Phu nói lúc trước.
Gia hỏa này, chính là một con nhím lười.
Lúc bất động dịu dàng ngoan ngoãn, một khi xù lông lên, nếu không phải thân thể sắt thép, nhất định sẽ bị đâm đến mức toàn thân lỗ thủng.
"Vẫn chưa đủ..."
Dù sao đối mặt với Vương Tọa, cho dù trong tay đã nắm chắc đến chín phần, thế nhưng Từ Tiểu Thụ vẫn không dám lười biếng.
Vì để bảo đảm không có sơ hở nào, linh niệm tiến vào Nguyên Phủ, ngước nhìn giao diện màu đỏ mấy ngày không gặp.
"Tới đi, Trương Thái Doanh."
"Để ta xem thử, đến cùng mạng ngươi tốt, hay là Từ Tiểu Thụ ta cứng!"